"Đế hậu, cái đầu này là giả!"
Mọi người nghe vậy đều giật mình.
Là giả? Sao có thể chứ?
Cảnh Trầm Sát chặt đầu cô gái lông trắng mọi người đều nhìn rõ mồn một. Khi đó chắc chắn đã chém trúng đầu cô ta, sau đó cái đầu đó bị Lâu Tín đá bay đi. Giữa chừng không có thời gian giở trò gì cả, bây giờ cái đầu này là giả, lại đích thực là bộ dạng của cô gái lông trắng, nếu như cái đầu này ngay từ đầu đã là giả, vậy thì cô gái lông trắng kia sao có thể mê hoặc được bọn họ?
Trầm Sát trầm ngâm một lát, nói khẽ: "Huyễn thuật, huyễn thuật lợi hại hơn những gì chúng ta từng gặp trước đây!"
Người có một người như vậy, đánh cũng vẫn đánh, nhưng ngay từ đầu đã nắp thêm một cái đầu giả, họ đều đã bị mê hoặc, không nhận ra.
Hiên Viên Trọng Châu trầm ngâm một lát cũng phân tích: "Có thể đây là cách thoát thân của người đó, cô ta phát hiện đánh không lại đế quân, phát hiện mình có nguy hiểm tới tính mạng vì thế liền mượn cách này để thoát thân."
Hỏa tiếp lời: "Nếu đã vậy, Hách Liên Quyết có khi nào cũng đã nhận ra, nên mới trở về theo đường cũ?"
"Có thể." Lâu Thất nhíu mày: "Mặc dù hương độc của ta vẫn chưa chế ra thuốc giải, nhưng ta cho rằng bản lĩnh về dược thảo của Hách Liên Quyết không thua kém gì võ công của hắn. Hắn trúng hương độc cũng không hề lo lắng, ta nghi ngờ trong cốc này có thảo thược có thể điều chế ra thuốc giải, nếu như hắn không có bản lĩnh này sẽ không có ý định chọn đi đường tắt từ đây."
Nhưng sau đó hắn lại từ bỏ ý định đó mà đi ngược trở về theo đường cũ, điều này chứng tỏ hắn nhận ra quái nhân đó sẽ còn chiêu thoát thân, có nguy hiểm chờ đợi, vì thế hắn mới trở về theo đường cũ?
Quan trọng hơn là huyễn thuật của quái nhân đó thực sự cao siêu hơi bất cứ huyễn thuật nào mà họ thường gặp, hoàn toàn không thể phát giác ra! Kèm thêm cái cây kia cùng với những suy đoán trước đây của mình, Lâu Thất buột miệng nói: "Mọi người nói xem, quái nhân này có khi nào là người của đại lục Long Ngâm không?"
Điểm này mọi người đều không có cách nào phủ nhận, rất nhiều thứ của đại lục Long Ngâm đều cao hơn hẳn so với đại lục Tứ Phương.
"Nhưng người của đại lục Long Ngâm tới đây làm gì?" Lâu Tín ngờ vực hỏi một câu.
"Đừng quên U U." Trầm Sát đột nhiên nói một câu.
Lâu Thất liền lo lắng cho U U, nếu như quái nhân kia thực sự có bản lĩnh như vậy, bây giờ cô ta ở trong tối, U U không biết có rơi vào cạm bẫy của người ta hay không?
Trầm Sát cúi đầu nhìn nàng, hỏi một câu: "Trước khi nàng nhìn thấy dòng suối nhỏ có nhìn thấy thứ gì mà mình có hứng thú không?"
"A, chàng nói vậy ta cũng nhớ ra rồi." Lâu Thất mở tròn mắt, "Ta nhìn thấy có một rừng Hồng Tùng ở phía xa."
"Quả nhiên là vậy." Trầm Sát nói, như thể nghĩ ra điều gì đó, sắc mặt sa sầm lại.
"Chàng nghĩ ra điều gì vậy?"
Trầm Sát nhìn nàng, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng: "Bổn đế quân có một suy đoán."
Lâu Thất đưa tay kéo má hắn: "Chàng có thể nói nhanh hơn được không?"
"Nơi này được chuẩn bị có mục đích, hoặc có thể nói rằng, chuẩn bị vì một người nào đó."
Mọi người đều sửng sốt.
Chuẩn bị vì một người nào đó? Vì ai?
Hiên Viên Trọng Châu nhìn Lâu Thất, Lâu Thất lập tức trừng mắt: "Nhìn gì vậy? Sao có thể là ta được? Nơi này không hề có dấu tích làm mới, đâu đâu cũng có cảm giác gió mưa nhiều năm."
"Ừ, không phải nàng, nhưng có thể là chuẩn bị vì một nữ nhân."
Trầm Sát cũng mặc nhận suy đoán này của hắn. Hiên Viên Trọng Châu tiếp tục nói: "Vừa rồi quái nhân lông trắng không hề có thiện cảm với đàn ông, nhưng rất cố chấp với da mặt mỹ nhân, nếu như cô ta được người khác sắp xếp ở đây, vậy thì cô ta nhất định phải có chút quan hệ với nữ nhân đang đợi kia, là kẻ thù chăng? Nếu như cô ta tới từ đại lục Long Ngâm, vậy thì nữ nhân kia có thể cũng tới từ đại lục Long Ngâm, hơn nữa cô ta có khi nào thường xuyên đi khám phá những nơi kỳ sơn quái cốc? Nếu không cạm bẫy khổng lồ này bày ra ở Lưu Liên Cốc có ý nghĩa gì chứ? Người thường đâu đặt chân tới đây?"
Lâu Thất lặng lẽ lắng nghe.
Hỏa cũng tiếp lời: "Nếu đã vậy, truyền thuyết về nữ nhân tự sát, oán khí lưu luyến của Lưu Liên Cốc, có khi nào cũng là do kẻ đứng sau cố ý tung ra? Mục đích là để ngăn cản người khác không tùy tiện vào cốc, tiết lộ tình hình trong cốc ra ngoài, cũng là để thu hút nữ nhân đang đợi tới đây?
"Có thể lắm."
Hiên Viên Trọng Châu lại nói: "Vậy thì người họ đang đợi là ai?"
Trầm Sát cúi đầu nhìn Lâu Thất.
Lâu Thất thấy ánh mắt hắn sâu hun hút, nàng sững sờ, nhưng trong lòng lại thấy rằng...
Không thể nào chứ? Nếu như là vậy, nàng có một số vấn đề vẫn không nghĩ ra.
"Không nghĩ ra thì tạm thời đừng nghĩ nữa, ra ngoài rồi tính." Cho dù là người của đại lục Long Ngâm tới đây họ cũng không sợ, công lực toàn bộ đã khôi phục lại còn tăng lên, kẻ nào tới giết luôn kẻ đó là được.
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, đương nhiên cũng phải đề cao cảnh giác.
Đi thêm một lúc nữa, họ nhìn thấy một bệ đá, bệ đá đơn giản, bên trên có bày một vài hộp gỗ, vây quanh bệ đá là những bậc thềm hẹp, đi lên trên không biết là gì.
Nhưng nhất định sẽ phải vòng qua bệ đá.
Hỏa xách kiếm đi trước, khẽ khàng lật nắp của một chiếc hộp gỗ trên bệ đá ra, có băng vụ hàn khí bốc ra, lan tỏa rất nhanh, không có cơ quan nào khác.
"Xem đó là gì?" Hiên Viên Trọng Châu nói.
Hỏa bước lên hai bước, thò đầu vào nhìn thứ ở trong hộp, sắc mặt như bừng tỉnh quả nhiên là vậy: "Là da người. Da mặt nữ nhân, chắc là lột ra khi vẫn còn sống, tới cả mắt cũng..." lột da mặt hắn có từng nghe nói, nhưng tới cả mắt cũng móc ra thì thực sự chưa nghe nói bao giờ, lại còn cả da môi cũng lột xuống hết.
Trên bệ đá có bảy chiếc hộp, hắn mở hết ra, toàn bộ đều là mặt nạ da người, hơn nữa có thể nhìn ra những nữ nhân bị lột da đều rất xinh đẹp, nhưng...
"Thiếu một tấm, có một hộp còn trống."
Hắn quay đầu lại nói thì thấy mọi người đồng loạt mặt biến sắc, nhìn sau lưng hắn.
Hỏa phản ứng rất nhanh, không nghĩ ngợi gì nhào thẳng về phía trước.
Thiên Nhất và Địa Nhị cũng xông lên rút kiếm đâm.
Mặt nạ da người trong sáu chiếc hộp bất ngờ bay lên, đồng loạt xoay chuyển trong không trung, giống như sáu mặt người vẫn còn sống, nhắm chặt mắt hướng về phía bọn họ, sẵn sàng đợi lệnh tấn công.
Nhưng da mặt như vậy có thể tấn công như thế nào?
Lâu Thất đột nhiên cảm thấy không ổn, "Bảy chiếc hộp, chúng ta có bảy người, thiếu một mặt mỹ nhân, sáu người đàn ông..."
Nàng chỉ cảm thấy trong đó có điều gì liên hệ với nhau, nhưng vừa nói ra, Trầm Sát lập tức nói: "Di hình hoán thể."
Lâu Thất không hiểu: "Là cái gì?"
Cái gì là di hình hoán thể? Nàng chưa nghe nói bao giờ.
Nhưng Hiên Viên Trọng Châu lập tức mặt biến sắc, nghiến răng nói: "Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn."
Dường như chỉ có hai người họ là hiểu, nhưng Trầm Sát túm lấy Lâu Thất hất ra sau lưng: "Ôm chặt."
"Di hình hoán thể, trận pháp? Huyễn thuật?" Lâu Thất ôm chặt lấy hắn, nhìn những mặt này đang bay trên không, chuyển động quái dị, né tránh kiếm của Thiên Nhất và Địa Nhị sau đó lại tiếp tục bay lên.
Trả lời nàng là Hiên Viên Trọng Châu: "Không, là vu thuật, cha ta từng nói với ta, nhưng chúng ta chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, đây là thứ của tốc Hắc Vu."
Lâu Thất lập tức nhớ tới Vu Tôn gặp ở Hội Hoa Lầu trước đây, Long Ngôn không đi cùng, nếu không nói không chừng hắn sẽ biết rõ hơn. "Đúng rồi, khi ta bị bắt đi, Long Ngôn đi đâu rồi?"
"Viết thư." Trầm Sát vừa quan sát những mặt mỹ nhân kia, vừa trả lời nàng.
Lâu Thất gật đầu.
"Di hình hoán thể, mọi người có biết cách hóa giải không?" Bây giờ nhìn những mặt mỹ nhân kia vẫn không biết phải làm thế nào để công phá, nhưng không thể nào cứ giằng co như thế này mãi được chứ?
Trầm Sát và Hiên Viên Trọng Châu đồng loạt lắc đầu: "Không biết."
"Tùy cơ hành sự."
Vu thuật, Lâu Thất thực sự biết rất ít, lão đạo sĩ thối cũng vậy, vì thế nàng dứt khoát nằm trên lưng Trầm Sát không nói gì nữa.
"Đừng để những mặt mỹ nhân kia lại gần người." Trầm Sát bất ngờ lên tiếng.
Nhưng hắn vừa dứt lời, sáu mặt mỹ nhân bất ngờ tách ra, mỗi mặt đối đầu với một người bọn họ, nhào về phía mặt họ.
Cùng thời gian đó, đôi mắt đang nhắm chặt cũng mở ra, nhưng đáng sợ là những đôi mắt đó vẫn còn giữ lại sự sợ hãi và tuyệt vọng của họ khi bị lột da.
Lâu Tín nhìn vào đôi mắt đó, tim lập tức đau nhói, sau đó cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng kia giống như thủy triều nhấn chìm hắn!
"A!"
"Đừng nhìn vào mắt họ." Hỏa kéo hắn sang một bên, giơ chân đạp, nước băng bắn lên bay về phía những mặt người kia.
Đồng thời, Trầm Sát vung Ẩm Huyết Kiếm, kiếm khí màu đen mang theo sát khí chém về phía những mặt mỹ nhân kia, bọn họ liền nghe thấy tiếng khóc nức nở, giống như mấy cô gái đang tập trung lại khóc lóc thê thảm, truyền vào tai cảm giác khóe mắt rưng rưng, giống như sắp rơi lệ.
"Đóng thính giác." Trầm Sát quát lên.
Những mặt mỹ nhân kia nhanh chóng tản ra, né tránh toàn bộ đòn tấn công của họ.
"A, những thứ này còn linh hoạt hơn cả người." Lâu Tín vì không còn nhìn vào mắt bọn họ nữa, lại được Hỏa kéo ra, sự sợ hãi và tuyệt vọng trong lòng cũng nhanh chóng tiêu tan.
"Nếu những da mặt này bám lên mặt, sẽ mọc lên trên da mặt người, bao phủ diện mạo cũ, hơn nữa tâm trí cũng sẽ bị cảm giác của chủ nhân những chiếc da mặt này chiếm cứ, sẽ thần phục kẻ lột da mặt bọn họ." Hiên Viên Trọng Châu bất ngờ lên tiếng: "Thật tà ác!"
"Vì thế tộc Hắc Vu luôn bị căm ghét." Lâu Thất cũng cảm thấy sởn da gà.
"Dùng Quỷ Thảo thử xem." Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ra một chiếc lọ, mở nắp ra, lấy bột quỷ thảo rắc ra.
"A!"
Hai chiếc mặt mỹ nhân bị rắc trúng liền đau đớn nhăn nhó, miệng kêu gào thảm thiết, gương mặt xinh đẹp cũng nhanh chóng trở nên lồi lõm, xấu xí vô cùng nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hung tàn, điên cuồng nhào về phía Trầm Sát.
Lâu Thất cười khổ: "Cuối cùng ta cũng gặp phải thứ không sợ Âm Địa Quỷ Thảo rồi." Đúng là biến thái.