"Đế hậu của bổn đế quân muốn nhục mạ hắn là phúc phận của hắn."
Đế quân đại thần vô cùng kiêu ngạo.
"Phụt!" Hiên Viên Trọng Châu bật cười, biểu thị không thể chấp nhận được nhận thức này. Nhục mạ là phúc phận?
Nữ nhân của đế quân ngươi là báu vật, những kẻ khác là cỏ cây, phải vậy không? Lời này hắn chắc chắn không muốn hỏi ra vì hắn tin rằng nếu hắn hỏi ra, Trầm Sát nhất định sẽ nhìn hắn kì quái và hỏi ngược lại: "Lẽ nào không phải sao?"
Nói ra, nữ nhân thích Trầm Sát chỉ có hai kết cục, một là được hắn thích, vậy nhất định sẽ được cưng chiều lên tới tận trời, bất luận nàng ta làm gì cũng tốt, chỉ cho phép nàng ta ức hiếp người khác, người khác không được đối xử không tốt với nàng ta dù chỉ một chút. Hai là bị hắn giẫm xuống dưới chân, nói không chừng còn chê bẩn đế giày.
Nếu như chán sống tiến lại gần hoặc gây bất lợi với Lâu Thất thì chỉ có thể chết thảm.
Gã ta có gì tốt chứ? Nếu hắn là nữ nhân, chi bằng hắn thích Lâu Tín còn hơn, thực ra Lâu Tín cũng không tồi, tướng mạo cũng tuấn tú, chắc cũng rất trung thành, hơn nữa lại không trầm ngâm vô vị như Trần Thập.
Ừ, Lâu Tín đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh toát, có cảm giác chẳng lành.
Người nhà Kim gia giống như đối đầu với đại địch, Hiên Viên Trọng Châu bên này vẫn cười đùa, không khí có phần không mấy ăn nhập.
"Các vị, đây là người của Đoạn Trần Tông, võ công của chúng rất lợi hại, vừa rồi chỉ là nhất thời không phát giác..." Kim Tử Hạo nhìn Lâu Thất ngồi trong xe, muốn nhắc nhở họ, lại không nhịn nổi liếc nhìn Trầm Sát, nhắc hắn rằng vừa nãy là đối phương không phát giác.
Nghe nói vậy, Lâu Thất chỉ mỉm cười.
Nếu như là khi nàng mới rơi xuống thế giới này có lẽ nàng sẽ còn kêu lên vài tiếng, cảm thấy rất đáng sợ, khi đó công lực Trầm Sát cũng không thâm hậu như bây giờ, võ công của nàng so với những người ở đây cũng không thể so sánh, khi đó vẫn còn cần phải liều một phen. Ngay cả khi ở Băng Nguyên nàng còn bị truy sát chạy suốt ba ngày không ăn không uống, thảm hại vô cùng.
Nhưng bây giờ đã khác trước, bọn họ đều đã có những thay đổi vượt bậc, ngay cả Thiên Nhất, Địa Nhị cũng đã ăn Ngưng Công Đan đặc chế của nàng, bây giờ công lực tăng mạnh, đang định tìm người để luyện tập.
Nhóm người Đoạn Trần Tông phái tới này vừa hay có thể để họ rèn luyện.
Vốn dĩ nàng cũng không muốn ra tay nhưng vừa rồi gã áo đen kia nói vậy khiến nàng không thể không ra tay. Vừa hay là kẻ thù cũ? Nàng còn chưa tìm tới nơi, bây giờ đối phương đã tự dẫn xác tới, món quà này không nhận thì để đó làm gì.
"Đi chơi đi!"
Nàng vừa dứt lời, Kim Tử Hạo lập tức sững người, thực ra vừa rồi hắn còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ là những người này xuất hiện, ngay lập tức hắn muốn tới bên cạnh Lâu Thất bảo vệ nàng, nói không chừng vì thế nàng...
Vì thế mà sao đây?
Tiếp theo hắn nhìn thấy mấy nam nhân vung kiếm như múa, kiếm khí như cầu vồng, chẳng qua chỉ có sáu người nhưng vừa xông lên đã đánh hạ một nhóm người áo đen.
Trầm Sát dựa vào xe tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, Lâu Thất ngồi trên xe thi thoảng lại chỉ điểm vài câu.
"Lâu Tín, ngươi dùng kiếm thế nào vậy? Đâm vào xong phải xoáy thêm vài cái, như thế cả quả tim mới nát vụn được!"
"Trần Thập, Trần Thập, dùng chân giậm hắn! Đúng, chính là hắn, vừa rồi hắn trừng mắt nhìn ta."
"Trọng ca, đường huynh, có thể đừng quá chú trọng tư thế vung quạt của huynh không? Huynh đang giết người không phải tới biểu diễn múa quạt! Khốn kiếp, huynh đừng giở cái chiêu quay đầu mỉm cười xinh đẹp quyến rũ đó nữa, ta sắp ói rồi!"
Mọi người Kim gia đều sững sờ, Kim Nguyên sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra phải giúp đỡ, ít nhiều thì cũng đã cùng nhau giải quyết hai người, những người còn lại đều do mấy người Hiên Viên Trọng Châu giết.
Kim Xảo Tiên quên cả sợi hãi, cô ta vén rèm xe, nhìn thấy Trần Thập, nhìn thấy Hiên Viên Trọng Châu, đột nhiên phát hiện mỹ nam trong thiên hạ đều đã tới trước mặt, hơn nữa lúc này Hỏa cũng vừa giết xong được kẻ cuối cùng đang bay hạ xuống đất, còn chưa kịp phản ứng gì thì Lâu Thất đã gọi: "Lâu Tín, băng của Hỏa vệ có thể gỡ rồi, gỡ cho hắn."
"Vâng!" Lâu Tín đâu có thể không hiểu ý của nàng? Ở đây ai là người bị Lâu Thất làm cho hư hỏng, Lâu Tín nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.
Hắn ta lập tức đi về phía Hỏa, không hề dịu dàng kéo mạnh băng bó trên cổ hắn xuống.
Nam tử tuấn tú, cao lớn khôi ngô.
Mặt tới môi tới cổ hoàn toàn không có bất cứ thương tích nào cả.
"Sao... sao có thể như vậy..." Kim Xảo Tiên bịt chặt miệng, kinh ngạc không dám tin vào mắt mình, điều này thật khó tin.
Kim Nguyên bước vội tới, thất lễ ghé sát lại gần Hỏa, đưa tay sờ lên cổ hắn.
Hỏa lặng lẽ lùi lại sau một bước, bình tĩnh quay sang Lâu Thất, môi mấp máy nhưng chưa nói lên lời lâu thất đã cởi mở xua tay: "Được rồi, bây giờ ta biết ngươi cảm kích ta tới độ có thể lấy thân báo đáp..."
"Hử?" Trong xe, ai đó nguy hiểm hử một tiếng, Lâu Thất vội vã sửa đổi: "Nhưng không được đâu, sau này hãy nghe lời ta, giúp ta xông pha nơi nước sôi lửa bỏng là được."
Lâu Tín oán thán nói: "Có thuộc hạ và Trần Thập còn chưa đủ sao?"
"Tránh sang một bên." Lâu Thất xua tay.
Đêm nay, người nhà Kim gia đều không thể bình tĩnh.
Họ tiếp tục đi về phía trước một đoạn, tới nơi mà Kim Nguyên nói có thể cắm trại tránh gió nghỉ ngơi.
Trên đường không nhìn thấy quái nhân lông trắng và U U, nhưng địa điểm cắm trại bọn họ phát hiện ra vết tích của lửa đốt, hơn nữa không chỉ một người.
"Có mấy con ngựa từ phía trước tới, đón người ở đây, sau đó lại ngược đường trở về." Hiên Viên Trọng Châu đi một vòng sau đó về báo cáo. "Gần đây có tìm được lông tiểu hồ ly, xem ra tiểu hồ ly không hề bị phát hiện, lại tiếp tục đuổi theo rồi."
Lâu Thất chống má nhìn người Kim gia đang bận rộn cắm trại, ánh mắt liếc nhìn lục tiểu thư Kim gia đang cầm chặt khăn mà không dám lại gần, chậm rãi nói: "Hy vọng nó còn giữ lại được một nửa lông, nếu không ta sẽ vứt bỏ nó, hồ ly trụi lông thực sự rất xấu xí."
"U U sẽ không để mình biến thành hồ ly trụi lông đâu." Lâu Tín nói một câu.
Hiên Viên Trọng Châu liếc nhìn hắn: "Chủ tử nhà ngươi đi đi xa trọng tâm vấn đề rồi, ngươi cũng đi xa sao? Trọng tâm là quái nhân lông trắng đó có người tới đó, điều đó nói lên điều gì?"
Lâu Thất liếc nhìn Lâu Tín: "Trọng vương coi thường trí tuệ của chúng ta, ngươi nói cho hắn biết điều đó nói lên điều gì đi?"
"Thưởng gì không?" Lâu Tín cười lộ hàm răng trắng bóng.
"Phần thưởng lớn, ngươi nói trước đi!"
Lâu Tấn bất ngờ có tinh thần, nghiêm túc ngẫm nghĩ nói: "Chứng tỏ rằng nếu như U U thực sự có thể đuổi theo được, vậy thì chúng ta sẽ có thể tìm được chỗ dựa sau lưng của của quái nhân lông trắng! Cũng có thể biết được bọn chúng thiết lập nhiều cơ quan huyễn trận ở Lưu Liên Cốc đó là vì ai?"
Nói xong, hắn lại nhìn Lâu Thất: "Thuộc hạ nói có đúng không?"
Lâu Thất giơ ngón cái: "Đúng!"
"Phần thưởng thì sao?"
Lâu Thất giơ một ngón tay trắng ngần ra chỉ về một phía: "Kìa, Kim lục tiểu thư, thưởng ngươi cùng nàng ta đi ngắm sao."
Lâu Tin kêu lên ai oán.
Trần Thập không nhịn được bật cười.
Nhưng Lâu Tín vẫn nhận lệnh đi về phía Kim lục tiểu thư. Chủ tử cần thương lượng đại sự, không thể để nha đầu đáng ghét đó quấy nhiễu.
Giống như Lâu Tín nói, suy đoán này thành lập.
Lâu Thất khi còn ở Lưu Liên Cốc vẫn luôn có cảm giác nữ nhân mà họ cần đợi chắc có liên quan với mình, nếu không thì sẽ có liên quan tới Trầm Sát. Đó là một thứ trực giác mơ hồ đó, đương nhiên cũng ít nhiều có thể suy đoán ra được. Đầu tiên là những cơ quan huyễn trận còn có cây độc vô danh, đều không phải là trình độ đại lục Tứ Phương có thể đạt tới, bản lĩnh và võ công của nữ nhân muốn đối phó đương nhiên vượt qua trình độ của đại lục Tứ Phương, chỉ có thể là nữ nhân tới từ đại lục Long Ngâm.
Nữ nhân đó đi tìm kì sơn hiểm cốc ở khắp nơi? Rất có khả năng là đi tìm kì dược, hoặc là tìm nơi có thể ẩn cư trốn tránh kẻ thù.
Tìm thuốc, có khi nào là vì Trầm Sát? Muốn giúp hắn tìm thuốc dẫn? Dù sao thì ở đại lục Tứ Phương ngoài hắn ra nàng thực sự không nghe nói ai trúng phải độc cổ gì cần phải đi tìm thuốc dẫn khắp nơi, chỉ có mình Trầm Sát.
Tìm người, thì nàng và Trầm Sát đều rất có thể.
Tới từ đại lục Long Ngâm, sống ở trong thành đại lục Tứ Phương, thân phận nói không chừng rất dễ bị vạch trần, sợ kẻ thù tìm được, sống trong núi sâu sẽ càng an toàn.
Vì thế nữ nhân này rất có thể có mối quan hệ với họ.
Mặt mỹ nhân, quái vật lông trắng vẫn luôn nhấn mạnh là mỹ nhân, vậy nữ nhân đó nhất định là mỹ nhân.
"Kết luận có mấy điều, nữ nhân mà họ muốn tìm rất có thể là người của hoàng thất Hiên Viên, cũng có thể là hoàng thất Trầm Thị, còn có một khả năng nữa là người hạ cổ chàng, nữ nhân họ Cổ."
Lâu Thất nói ra những suy đoán của mình sau đó dừng lại, Hiên Viên Trọng Châu tiếp lời: "Nếu là người của hai nhà chúng ta thì bây giờ đuổi theo là kẻ hại người thân của chúng ta, là kẻ địch. Nếu như là nữ nhân họ Cổ..."
"Suy đoán đầu tiên." Trầm Sát đột nhiên lên tiếng.
Những người khác đều lặng yên. Suy đoán đầu tiên có khả năng hơn, nếu không quái nhân lông trắng kia sẽ không tấn công bọn họ.
Vì thế nói không chừng vẫn còn một người thuộc hai nhà bọn họ, một nữ nhân vô cùng quan trọng, có thể không xảy ra chuyện, có thể vẫn đang tìm họ hoặc đang tìm thuốc giúp Trầm Sát.
Kết luận này khiến Trầm Sát và Lâu Thất đều vô cùng phấn chấn.
"Có khi nào là mẫu hậu của chàng không?" Lâu Thất hỏi Trầm Sát: "Mỹ nhân, bản lĩnh cao cường, giống không?"
Còn về mẹ nàng, nàng thường có cảm giác bà quá mềm yếu, mặc dù chưa từng gặp bao giờ nhưng chắc không phải là bà.
"Đuổi theo được U U có lẽ sẽ làm rõ được." Hiên Viên Trọng Châu nói: "Nhưng hai bên đều rất gấp, chúng ta nên chia nhau ra hành động, đợi đội ngũ đuổi kia, ta dẫn người đi tìm U U, các người tới Lâu gia."
Trầm Sát và Lâu Thất không thể rời xa, chỉ có thể để hắn đi.
Nhưng Hiên Viên Trọng Châu không ngờ rằng lần này mình đi sẽ có phát hiện đáng kinh ngạc tới vậy, hơn nữa hắn cũng rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Đêm nay không có gì bất ngờ, ngày thứ hai họ lại gặp phải một nhóm người tới từ Đoạn Trần Tông chặn đánh, Kim Nguyên cũng khá ngờ vực, nếu không phải Kim gia bổn gia xảy ra chuyện, Đoạn Trần Tông sao có thể hoành hành ngang ngược, ra tay với Kim gia như vậy? Trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng, rốt cuộc Kim gia đã xảy ra chuyện gì?