Chương 187: Em Là Của Anh, Anh Là Của Em
Cập nhật 3 năm trước
Dương Tử Mi biết là anh bắt cô phải mặc bộ đồ ngủ kia, nếu không thì anh cũng sẽ không mặc đồ!
“
Dương Tử Mi lại liếc anh một cái, sau đó đem theo bộ đồ ngủ nọ đi vào phòng tắm.
Từ trong phòng tắm bước ra, Dương Tử Mi thấy Long Trục Thiên đã mặc xong đồ ngủ và đang nằm trên giường, cổ áo hơi hở ra một chút, để lộ cơ bắp vùng ngực rắn chắc, còn hai chân thì bắt chéo qua vẻ lười biếng...
Ực ực!
Dương Tử Mi cảm nhận rất rõ sự thèm thuồng, khao khát đang dâng lên trong lòng mình.
Lúc này, Long Trục Thiên cũng đưa mắt nhìn cô. Hai mắt anh chợt sáng lên.
Dương Tử Mi trong bộ đồ ngủ màu trắng tinh khôi, tóc xõa dài đến thắt lưng, xinh đẹp như một bức tranh vậy. Làn da trắng như sứ và dường như đang phát sáng kia khiến cô trông càng xinh đẹp và thoát tục hơn.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau...
Một tia lửa mạnh mẽ tựa hồ như đang không ngừng phóng ra trong không trung khiến tim hai người bỗng chốc loạn nhịp, thình thình đập mạnh.
Dương Tử Mi e thẹn cúi đầu...
Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng lên. Sự e thẹn càng khiến cô trông xinh đẹp không khác gì một đóa hoa sen vậy.
- Lên đây ngủ thôi! Anh buồn ngủ rồi!
Vừa nói, Long Trục Thiên vừa giang rộng đôi tay của mình ra như đang chờ đón cô vậy.
Dương Tử Mi ngước mắt lên nhìn anh. Nhằm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng kia, cô cố ý quay sang lấy tấm thẻ bài để trên bàn đưa cho Long Trục Thiên nói:
- Đây là pháp khí em tặng anh, nó có thể bảo vệ anh.
Hai mắt Long Trục Thiên bỗng nhiên sáng hơn lên.
Anh vội vàng ngồi dậy nói:
- Em đeo vào cho anh đi.
Dương Tử Mi đến sau lưng anh và giúp anh đeo tấm thẻ bài nọ vào cổ. Tay cô bất giác chạm nhẹ vào cổ anh khiến hơi thở của cô càng trở nên gấp gáp hơn.
Cô cố gắng trấn tĩnh cảm giác xao xuyến đang dâng lên trong lòng, sau đó cẩn thận thắt dây lại.
Thấy tấm thẻ bài nọ đang được đeo trên cổ Long Trục Thiên, Dương Tử Mi bỗng nhiên nhớ lại con chó mực do Đại Bá trong thôn trước đây nuôi khi cô còn nhỏ. Con chó mực kia cũng đeo một tấm thẻ tương tự như vậy trên cổ. Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi đột nhiên bật cười thành tiếng.
- Em cười gì vậy?
Long Trục Thiên chợt vòng tay ra phía sau và kéo cô sát lại gần mình, để cô dựa vào lưng anh.
Dương Tử Mi khẽ nhúc nhích và dùng sức đẩy ra, nói:
- Anh đàng hoàng chút đi. Anh cứ như vậy hoài sau này đừng đến đây nữa.
- Đối với em, anh không muốn đàng hoàng.
Nói xong, Long Trục Thiên lại đưa tay lên kéo mạnh một cái. Bị kéo bất ngờ nên cô ngã ngay vào lòng anh và bị anh ôm chặt lấy.
- Dù sao thì chúng ta cũng đã ngủ chung giường với nhau rồi, giờ ôm chút cũng có sao đâu!
Long Trục Thiên thản nhiên nói.
-...
Dương Tử Mi không biết nói sao cho phải.
“
- Mi Mi! Mười năm trước, anh đã chọn em rồi!
Long Trục Thiên thì thầm bên tai cô.
Nghe vậy, tim của Dương Tử Mi lại đập rộn ràng...
Cô ngước mặt lên nhìn vào đôi mắt chứa chan tình cảm của anh hỏi:
- Tại sao? Có phải vì em đã cứu anh không?
- Không phải. Từ lúc mở mắt ra và nhìn thấy thân thể bé nhỏ, đáng yêu của em là anh đã muốn được ở cạnh em và bảo vệ em.
- Chuyện này...
Dương Tử Mi đẩy anh ra nói:
- Anh và em không thân nhau cho lắm. Hiện tại, em cũng không rõ tình cảm em dành cho anh là tình cảm như thế nào nữa.
- Anh sẽ chờ em! Em là của anh, anh là của em. Đây là sự thật không thể chối cãi.
Long Trục Thiên kiên quyết nói.
- Mỗi người đều là một thế giới riêng biệt và độc lập, không ai thuộc về ai cả.
Cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ của Long Trục Thiên, Dương Tử Mi cảm thấy có chút lo lắng. Hơn nữa, lúc này đây, cô cũng không biết là tình cảm mà cô dành cho Long Trục Thiên là tình cảm gì nữa.