Thân nhiệt của anh cũng dần trở lại bình thường.
Mạch bình thường!
Tim đập bình thường!
Đột nhiên, Long Trục Thiên mở mắt ra. Thấy cô đang quay tới quay lui, tay không ngừng sờ vào cơ thể mình, anh chợt nhếch miệng cười gian xảo nói:
- Nhân lúc anh đang ngủ định lợi dụng à?
Dương Tử Mi liếc anh một cái, sau đó rụt tay lại nói:
- Lúc nãy, sút nữa là anh mất mạng rồi đó!
- Ơ?
Long Trục Thiên kinh ngạc nhìn cô, cứ như thể là anh không hề hay biết gì về chuyện đã xảy ra lúc nãy.
- Anh thật sự không có cảm giác gì sao?
Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn Long Trục Thiên. Lúc nãy, anh ấy đã trải qua sự thay đổi lớn như vậy, cho dù là có ngủ say đến cỡ nào thì ít nhiều cũng cảm nhận được chứ.
- Anh cũng không biết nữa, chỉ là khi nãy anh nằm mơ, thấy mình bị rơi vào lò lửa. Sau đó cả người như có hàng ngàn, hàng vạn con mãnh thú bay vào cấu xé vậy. Nhưng khi mở mắt tỉnh giấc thì lại không có cảm giác gì cả.
Long Trục Thiên vừa nói vừa ngồi dậy, duỗi tay duỗi chân kiểm tra cơ thể, nhưng anh không phát hiện sự bất thường nào của cơ thể mình cả.
- Lúc nãy anh sốt rất cao, mạch và nhịp tim đập loạn xạ cả lên. Tất cả những hiện tượng đó đều do tấm thẻ bài kia mà ra cả. Lúc nãy nó lại đổi thành màu đỏ cam nữa đấy.
Dương Tử Mi quay sang cầm tấm thẻ bài lên nói tiếp:
- Nó gây nguy hiểm cho anh như vậy, anh không nên đeo nó nữa.
- Nhưng anh muốn đeo!
Long Trục Thiên vội vàng đưa tay giật lấy tấm thẻ bài nọ trên tay Dương Tử Mi nói:
- Đây là món quà đầu tiên em tặng anh, hơn nữa trên đó có khắc biểu tượng của gia tộc anh, điều đó chứng tỏ nó thuộc về anh.
- Em có thể tặng anh thứ khác mà.
Dương Tử Mi lo là lần sau Long Trục Thiên sẽ lại gặp nguy hiểm với tấm thẻ bài đó.
- Em có thể tặng anh thứ khác, nhưng cái này anh nhất định phải lấy.
Long Trục Thiên cố chấp như một đứa trẻ đòi quà vậy.
- Đã thế thì sau này anh đừng đeo nó khi ngủ một mình nữa, nếu không anh chết thế nào anh cũng không biết luôn đó.
Dương Tử Mi than thở nói.
- Ừm, nếu như ngủ một mình, anh sẽ tháo nó xuống. Chỉ khi ngủ với em thì không cần tháo xuống. Anh tin là em có thể bảo vệ anh.
Long Trục Thiên lại đeo tấm thẻ bài đó vào cổ.
Thật lòng mà nói, tấm thẻ bài đó rất hợp với anh. Màu đen thẫm huyền bí của nó càng tăng thên khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo vốn có của anh kia.
- Không biết nếu em đeo nó thì nó sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Dương Tử Mi đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
- Vậy em đeo thử xem sao?
- Ừm, để em đeo thử. Bây giờ mới ba giờ sáng. Em đeo nó ngủ, anh ngồi canh chừng. Nếu thấy em có chuyện gì, ví dụ như bị sốt chẳng hạn thì anh phải tháo nó ra ngay.
Dương Tử Mi gật đầu nói.
- Được.
Đoạn, Long Trục Thiên tháo tấm thẻ bài đang đeo trên cổ mình xuống và bảo Dương Tử Mi ngồi xích lại gần để anh giúp đeo lên cho cô.
Dương Tử Mi cũng chỉ biết cúi đầu thấp xuống một chút, vén tóc qua một bên chờ đợi.
Long Trục Thiên cầm sợi dây có xỏ tấm thẻ bài vòng tay qua chiếc cổ cao, trắng muốt, xinh đẹp của Dương Tử Mi, nhẹ nhàng thắt dây lại. Mọi việc xong xuôi, anh cúi xuống hôn mạnh vào cổ cô một cái...
- Ưm... Ưm...
Đôi môi nóng bỏng của anh như mang theo luồng điện mạnh mẽ khiến cả thân người cô bỗng nhiên cứng đờ lại. Một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể cô. Phút chốc, cô cảm thấy bụng dưới của mình nóng lên, cổ họng cũng phát ra âm thanh kích thích và cuồng nhiệt. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên thân mật, lãng mạn đến lạ lùng...
Nghe cô phát ra âm thanh đó, Long Trục Thiên cũng thấy cả người mình nóng ran lên. Dục vọng như cơn sóng mạnh không ngừng trào lên trong người anh, anh đang rất muốn phá vỡ mọi rào chắn và kìm nén bấy lâu nay...
Anh nhìn vào chiếc cổ xinh đẹp và trắng như sứ của Dương Tử Mi, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, tim cũng đập mạnh hơn.
- Mi Mi!
Long Trục Thiên vòng tay ôm vai Dương Tử Mi, dịu dàng gọi tên cô.
Tim Dương Tử Mi không ngừng rung lên và như muốn tan chảy theo tiếng gọi dịu dàng, nóng bỏng và tràn đầy dục vọng kia...