Lý Tiêu cũng nghĩ như thế.
Thấy cô là một nữ sinh mặc đồng phục bình thường như bao nữ sinh khác nên Lý Tiêu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Ba ngàn, một số tiền không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Lúc bấy giờ, mức lương bình quân của một người ở thành phố A cũng chỉ một ngàn rưỡi mà thôi.
“
Lý Tiêu lại bắt đầu dao động.
Thấy Lý Tiêu chần chờ như vậy, Dương Tử Mi nói tiếp:
- Tôi cho anh một phút để suy nghĩ. Một là bán cho tôi, hai là đem về nhà và đừng đến đây kiếm chuyện nữa. Nếu không, cả phố Văn Lai chúng tôi sẽ đoàn kết lại với nhau đấy.
Thấy Dương Tử Mi có vẻ lạnh lùng và cũng chẳng hề để ý lắm đến cái tháp kia, Lý Tiêu lại nghĩ:
“
Nghĩ thế nên Lý Tiêu lật đật ra giá:
- Ba ngàn rưỡi.
Sở dĩ anh ta đưa ra giá như vậy mục đích là thăm dò xem Dương Tử Mi thế nào. Nếu là đồ cổ thật thì Dương Tử Mi chắc chắn sẽ mua và anh ta cũng sẽ có cớ không bán nữa.
Dương Tử Mi đương nhiên cũng đoán biết được ý đồ của Lý Tiêu. Cô chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái mà chỉ hờ hững nói:
- Vậy anh cứ đem cái tháp kia về nhà, sau này đừng đến phố Văn Lai này nữa nhé.
Nói vậy cũng đủ hiểu là cô không chấp nhận cái giá ba ngàn rưỡi kia.
“
Nghe cô nói thế, Lý Tiêu vội vã nói tiếp:
- Thôi được rồi, bán cho cô bé giá ba ngàn vậy.
Hai bên, một bên đưa tiền, một bên giao hàng. Giao dịch thành công.
Vừa cầm cái tháp trên tay, Dương Tử Mi liền cảm nhận được một cảm ứng rất đặc biệt.
Cảm ứng đó là gì cô cũng không rõ, nhưng nó khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Thấy cô không nói không rằng trả ngay cho mình ba ngàn đồng như thế nên Lý Tiêu đoán cô có lẽ là con cái của gia đình giàu có nào đó. Hơn nữa, thấy khí chất của cô cũng có gì đó khác biệt, người trong phố Văn Lai hình như đều kính trọng cô, thế nên anh ta cũng nghĩ cô có thể là người có gia thế không đơn giản, nếu ở lâu thì sẽ không hay. Thế nên, nhận tiền xong, Lý Tiêu cũng nhanh chóng rời khỏi phố Văn Lai.
Thật ra, sở dĩ trong cặp của Dương Tử Mi có nhiều tiền như vậy là vì cô vừa đến ngân hàng rút ra mười ngàn. Mười ngàn này cô định dùng để mua mấy món đồ bổ để mang đến tặng cho người phụ nữ đã cho cô bộ khay đồng để giảm bớt phần nào sự áy náy trong lòng vì đã không nói rõ sự thật về bộ khay đồng cho bà ấy nghe.
Cũng vì trong cặp có nhiều tiền như thế nên cô mới có đủ ba ngàn để mua lại cái tháp kia mà không chút do dự.
Thấy cô chịu trả ba ngàn để mua lại cái tháp kia, nghĩ là vì giúp mình nên Chu Tam Thư vừa cảm kích vừa tức giận nói:
- Tiểu Mi, sao em ngốc vậy? Anh không trả lại tiền, anh ta có kiện đi nữa cũng không làm gì được anh đâu.
- Anh Chu...
Dương Tử Mi mím mím môi nói:
- Lúc nãy thấy sắc mặt của anh, nếu em không mua cái tháp này lại thì anh đã gặp họa sát thân rồi. Huống hồ, em cũng rất thích cái tháp này, nó sẽ được dùng làm pháp khí của em nên em cũng không thiệt thòi gì đâu.
Khả năng xem quẻ, xem tướng của Dương Tử Mi hiện đã nổi tiếng khắp phố Văn Lai nên nghe cô nói thế, Chu Tam Thư ra vẻ sợ sệt hỏi:
- Thật vậy à?
Dương Tử Mi gật đầu, sau đó giơ tay vỗ nhẹ lên vai Chu Tam Thư nói:
- Anh Chu à, nhà anh có một mẹ già, vợ thì đang bệnh nặng, hai con anh thì còn nhỏ, họ đều đang sống dựa vào thu nhập của chỉ một mình anh thôi, vì vậy bình thường làm việc gì anh cũng đừng liều lĩnh quá như thế.
Thấy cô khuyên nhủ như thế, Chu Tam Thư bất giác thấy sống mũi mình cay cay.
Nhưng, anh cũng thấy lạ là trước giờ anh chưa từng kể cho ai nghe về gia cảnh của mình, vậy sao Dương Tử Mi lại biết rõ như thế nhỉ?
Thấy Chu Tam Thư nghi hoặc nhìn mình, Dương Tử Mi cười nói:
- Anh đừng quên em là một thầy tướng số.
Nói xong, cô cầm theo cái tháp nọ rời khỏi.
Vì cái tháp kia có luồng sát khí mạnh, rất hợp để tăng pháp lực cho thanh kiếm bằng tiền xu của mình nên Dương Tử Mi cũng gác lại chuyện giúp Lâm Thanh Mai trừ tà thêm vài ngày nữa, nhằm tránh chuyện bị hao tổn nguyên khí vì pháp lực không bằng âm hồn kia.
Cô không muốn mình lại trải qua nỗi đau đớn của việc tổn hao nguyên khí như mười năm trước nữa.