Mẫn Cương lại tìm chủ đề để nói.
- Chị em thông minh như vậy nên không có cuộc thi nào làm khó chị ấy được đâu. Anh yên tâm đi nhé. Hơn nữa, chị em còn biết bày phong thủy trận, nhờ phong thủy trận của chị cùng cây bút Văn Xương nên lần trước em thi được điểm tuyệt đối đấy.
Dương Tử Hi ngước mặt lên nhìn Mẫn Cương cười nói.
Nói xong, cô bé vui vẻ lôi cây bút Văn Xương kia ra khoe.
Mẫn Cương cầm cây bút trên tay, tò mò xem đi xem lại và nói:
- Đây là bút Văn Xương sao? Anh cũng thích lắm.
- Vậy anh bảo chị em tặng cho anh một cây đi. Đây là bút của em, bút này chị em đã làm phép ứng với sinh thần bát tự của em rồi nên chỉ linh nghiệm với em thôi.
Dương Tử Hi vừa nói vừa vội vã lấy bút lại.
Mẫn Cương nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt kỳ vọng.
- Thôi được rồi, tớ sẽ tặng cậu một cây.
Thấy anh mong chờ như thế nên Dương Tử Mi cũng gật đầu nhận lời.
Nghe vậy, Mẫn Cương như mở cờ trong bụng. Gương mặt anh cũng bừng sáng hơn, ánh mắt đen láy càng long lanh, vui vẻ hơn.
- Mẫn Cương, sau này cậu định thi vào trường nào?
Dương Tử Mi hỏi.
- Tớ định thi vào trường phổ thông trung học Nhất Trung ở thành phố B, hi vọng có thể thi đậu vào đó. Còn cậu thì sao?
Mẫn Cương hỏi lại.
- À, tớ cũng định thi vào trường Nhất Trung ở thành phố B, nghe đâu đó là một trường nổi tiếng, nhiều người giỏi lắm.
Dương Tử Mi đáp.
- Vậy chúng ta cùng cố gắng. Hi vọng cậu và tớ đều có thể đậu vào trường Nhất Trung, và tốt nhất là vào chung một lớp.
Mẫn Cương hớn hở nói.
Dương Tử Mi cũng vui lây. Tuy cô không còn tình yêu nam nữ với Mẫn Cương, nhưng cô đang rất hiếu kỳ về giai đoạn trưởng thành của anh. Cô rất muốn biết anh làm thế nào để trở thành một người đàn ông chính chắn, tốt bụng, nho nhã, dịu dàng, lịch thiệp mà cô từng thầm thương trộm nhớ ở kiếp trước kia.
Sau khi đưa Dương Tử Hi đến trường, Dương Tử Mi cùng Mẫn Cương cùng nhau đến trường của mình.
Trên đường đi, hai người họ gặp rất nhiều các bạn cùng trường khác. Mẫn Cương và Dương Tử Mi hiện tại cũng đã là hai nhân vật nổi tiếng của trường Nam Thành, nên chuyện hai người đi học cùng nhau như thế cũng thu hút rất nhiều ánh mắt và sự suy đoán, bàn tán của rất nhiều nam, nữ sinh cùng trường.
Những lời suy luận, bàn tán như thế, Dương Tử Mi vốn đã quen rồi. Huống hồ, Mẫn Cương cũng chẳng thèm bận tâm đến, vậy thì cô để ý làm gì cho mệt?
Nhưng, hai người họ lại chạm mặt Mộ Dung Nghiên.
Tuy bị chú mình cảnh cáo là sau này nên tránh xa Dương Tử Mi ra và đừng chọc cô, thế nhưng vừa thấy hai người họ vui vẻ nói cười với nhau, cơn ghen trong lòng Mộ Dung Nghiên lại bắt đầu bùng phát.
Cô ta chạy thẳng đến phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa mách với thầy chủ nhiệm văn phòng là trong trường có người yêu nhau công khai.
Trường Nam Thành vốn rất nghiêm ngặt trong chuyện yêu đương của các học sinh, thế nên vừa nghe có người công khai yêu nhau như thế, chủ nhiệm văn phòng liền tức giận theo chân Mộ Dung Nghiên để xem là ai mà dám cả gan như vậy.
Kết quả, sau khi thấy hai người bị Mộ Dung Nghiên nói là yêu đương công khai kia là Mẫn Cương và Dương Tử Mi thì gương mặt vốn khó chịu, cau có của ông lập tức trở nên vui vẻ, hòa nhã hơn hẳn.
Mẫn Cương là cháu nội của cựu tỉnh trưởng, con trai của một doanh nghiệp giàu có và không phải là người mà ông có thể dễ dàng đắc tội.
Còn Dương Tử Mi thì lần cô châm cứu cứu mạng cục trưởng kia ông cũng tận mắt chứng kiến. Huống hồ, sau chuyện đó, cô lại được cục trưởng tin tưởng và quý mến, hơn nữa, nghe họ trò chuyện ông cũng đoán biết được cục trưởng và nhà cô vốn có giao tình với nhau.
Hai người như thế nên ông làm sao dám phê bình, đắc tội cho được.
Tuy nhiên, Mộ Dung Nghiên cũng là người mà ông cũng không thể đắc tội.
Thế nên, mặc dù rất khó xử nhưng ông cũng cố gắng tiến đến trước mặt Mẫn Cương và Dương Tử Mi, ra vẻ nghiêm nghị nói:
- Mẫn Cương, Dương Tử Mi, nghe nói quan hệ của hai em khá thân thiết. Đây là trường học, nên hai em cũng nên chú ý một chút...
Mẫn Cương ngước lên nhìn ông hỏi:
- Thầy nói vậy là ý gì ạ?
- À... lúc nãy có bạn đến báo nói là hai em đang yêu nhau... Hai em vẫn còn nhỏ, mới mười lăm tuổi thôi, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là học, chứ không phải...
Chủ nhiệm phòng Khen Thưởng và Giáo Hóa lại tuôn ra một tràng đạo lý làm người.
Dương Tử Mi chỉ thấy rất buồn cười.