Động tác của ông cũng rất chuẩn, nhưng trong tình cảnh điều kiện thiếu thốn dụng cụ thế này, ông cũng chẳng làm được gì hơn.
Dương Tử Mi ngồi xổm xuống, thử xem mạch đập của thím Ngưu.
- Cô bé, cháu định làm gì đấy? Vị bác sỹ kia trông thấy cô chạm vào thím Ngưu thì lập tức nghiêm mặt ngăn cô lại.
- Trường hợp thế này không phải muốn động là động được đâu.
Dương Tử Mi chẳng màng đến ông ấy, phát hiện thím Ngưu vẫn còn sinh khí, cô vội vàng lấy ngân châm luôn mang theo bên mình ra.
- Ơ kìa, tôi nói này cháu gái, cháu định làm cái gì thế hả? Đây là ngân châm đấy à, mạng người quan trọng lắm, cháu không thể lấy ra đùa giỡn đâu nhé.
Vị bác sỹ kia hoảng sợ kêu to.
Dương Tử Mi thấy ông ồn ào quá, ngân châm lóe lên một cái, điểm vào huyệt câm và huyệt cử động của ông, khiến ông im lặng chừng mười phút thì sẽ tự động khỏi hẳn, sau đó cô lại tiếp tục quay sang châm cứu cho thím Ngưu.
Từng luồng nguyên khí không ngừng truyền vào cơ thể thím Ngưu để bảo vệ tâm mạch và nội tạng của bà, mãi cho tới lúc hơi thở và mạch đập của bà có chút ổn định lại, Dương Tử Mi mới rút ngân châm ra.
Lúc này xe cứu thương cũng chạy tới, Dương Tử Mi nói mình là người thân của thím Ngưu nên cũng leo lên xe cứu thương đi chung, cùng đưa bà đến bệnh viện tiến hành các biện pháp cấp cứu khác.
Sau khi chắc chắn rằng thím Ngưu đã qua cơn nguy hiểm, Dương Tử Mi mới thở phào ngồi nghỉ ở băng ghế ngoài hành lang bệnh viện.
Khi nãy cô đã dùng thiên nhãn để kiểm tra thím Ngưu, phát hiện lý do khiến bà ra ngoài lại là vì trong nhà đã hết chỉ, vì muốn may quần áo cho Dương Tử Mi thật nhanh nên bà mới vội vàng băng qua đường lớn...
Cho nên vẫn không thể nào thoát khỏi lần tai nạn xe cộ này.
Nhưng trong bất hạnh vẫn còn chút may mắn, hóa ra đáng lẽ thím Ngưu sẽ bị xe đụng trọng thương, sau đó qua đời trong quá trình đưa tới bệnh viện.
Bây giờ có cô hỗ trợ châm cứu giúp nên thím Ngưu có thể giữ được mạng sống, hơn nữa cũng sẽ không để lại di chứng gì, chỉ cần một tuần nữa là có thể xuất viện như một kỳ tích.
Quý nhân như Dương Tử Mi vẫn có chút ý nghĩa tồn tại.
...
Các học sinh lớp 9 trong trường trung học Thành Nam bắt đầu lần thi thử lớn đầu tiên, lãnh đạo và các giáo viên đều rất coi trọng lần thi thử này.
Tất cả các trường học ở thành phố A cạnh tranh với nhau rất dữ dội, thành tích thi mà tốt thì đại biểu cho danh tiếng cũng sẽ tốt, tài nguyên họ nhận được cũng sẽ tốt hơn, cứ thế nên mới trở thành vòng tuần hoàn ác tính.
Mà sự cạnh tranh giữa những khối lớp bằng tuổi nhau cũng khá kịch liệt, so đấu thành tích giữa học sinh với nhau cũng là trận so tài giữa trình độ dạy học của các giáo viên, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới danh dự, thứ hạng lẫn tiền thưởng nữa.
Đây là năm đầu tiên Tần Khải Văn làm chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên ngữ văn lớp 9, vậy nên anh cũng khá thấp thỏm lo âu.
Quan trọng nhất chính là thành tích của lớp 9a5 kia, bất kể là môn nào, cũng đều đứng nhất từ dưới đếm lên trong số bảy lớp 9 của khối, ngoại trừ Hạ Muội ra thì chẳng còn ai xuất sắc cả.
Còn lớp 9a1 thì lại có rất nhiều học sinh giỏi. Lớp đó vốn do một giáo viên nổi tiếng của trường Nam Thành chủ nhiệm, hơn nữa có rất nhiều phụ huynh đã tìm đủ mọi cách để con, cháu mình có thể vào được lớp đó, cho nên đầu vào của lớp đó cũng nhỉnh hơn các lớp khác rất nhiều.
Lúc sắp xếp chỗ ngồi trước kỳ thi, Tần Khải Văn tự dưng tình cảm dâng trào, ngồi nói một tràng dài lê thê để ủng hộ sĩ khí cho mọi người thi đi thi.
Nói xong, anh đi tới bên cạnh Dương Tử Mi, hỏi thăm xem cô học có được không.
Đây cũng là lần đầu tiên Dương Tử Mi tham gia vào kỳ thi ở trường học nên cô cũng không có kinh nghiệm thi cử gì. Tuy là thầy tướng thuật nhưng cô hoàn toàn không dự đoán được số phận của mình.
Tuy nhiên, ngoài môn tiếng Anh ra, những môn còn lại cô đều tự tin là mình có thể thi tốt.
Hạ Muội cũng quay sang, cười tươi đưa hai ngón tay hình chữ V về phía cô.
Dương Tử Mi dùng thiên nhãn quan sát cô và phát hiện lần thi này, thành tích của Hạ Muội sẽ đứng thứ tư.