Chương 257: Anh ta nói anh ta thua rồi
Cập nhật 3 năm trước
Khối màu tím kia khiến cho cô cực kì yêu thích.
Dương Tử Mi chưa từng nghĩ tới trên đời lại có sắc tím nào đẹp đẽ, thanh nhã, cao quý và ôn nhuận trong sáng đến thế.
Trong tất cả các màu, trừ hai màu trắng và lam ra thì cô thích nhất chính là màu tím.
Khối màu tím này tuy chỉ nhỏ bằng nắm tay, thế nhưng lại lên nước tốt và sắc màu tươi sáng, đủ để khiến cho tất cả mọi người phải hâm mộ ghen tị.
Có người ra giá ba ngàn vạn, nhưng Dương Tử Mi từ chối.
Phàm là ngọc thì cô đều không muốn bán, chỉ muốn dùng làm phụ kiện hoặc vật hộ thân để tặng cho người mà mình yêu quý mà thôi.
Bây giờ thì cô chẳng thiếu tiền. Trong phòng cô còn cả bao tải to toàn đồ cổ thời Hán kia kìa, lúc thiếu tiền chỉ cần tiện tay lấy một món ra bán là đủ sống chẳng cần lo lắng gì rồi.
Hoàng Minh cũng mở ra được một khối phỉ thúy đỏ, loại lên nước, kích cỡ to bằng đầu đứa trẻ mới sinh.
Ông ta cũng là kẻ lắm tiền nhiều của, nên cũng từ chối bán đấu giá mà mang về nhà luôn.
Tuy Hoàng Hùng Viễn không mua được phỉ thúy cực phẩm nhưng cũng mở được một khối phù dung lớn cỡ quả bóng rổ, coi như là cũng có thu hoạch nhỏ.
Còn ông chú trung niên kia chọn ba khối, một khối là kháo bì lục, hai khối kia là phế liệu, khiến ông ta tức đến mức lại hộc máu thêm lần nữa.
Vì mạch máu của ông ta đã được Dương Tử Mi châm cứu khơi thông nên may mắn không bị vỡ ra. Thế nhưng trong lòng ông ta lại vẫn ghi hận Dương Tử Mi, bởi vì cảm thấy cô đã cướp hết vận may của ông ta.
...
Dương Tử Mi xin một cái túi lớn ở chỗ Mộ Dung Vân Thanh rồi tiện tay bỏ ba khối phỉ thúy vào.
- Em đúng là dùng bị rách mà đựng trân châu, ba khối phỉ thúy này là vô giá đấy.
Mộ Dung Vân Thanh lắc đầu nói.
- Ha ha, trân châu thì vẫn là trân châu, dù có đựng bằng bị rách hay là túi vải thì cũng không ảnh hưởng gì đến giá trị của nó mà.
Dương Tử Mi cười nói.
- Nói cũng phải.
Mộ Dung Vân Thanh gật đầu cười, dù cô chỉ mặc quần áo giản đơn, nhưng chẳng thể che giấu đi ánh sáng rạng ngời của mình được.
- Mộ Dung tiên sinh, từ biệt một chuyến có vài ngày mà anh như biến thành người khác vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Dương Tử Mi thấy anh ta nhíu mày như có chút ủ dột thì không nhịn được hỏi.
Mộ Dung Vân Thanh cười cười rồi gật đầu:
- Đúng là anh đã trải qua một lần rửa tội và đấu tranh tâm lý lớn nhất trong cuộc đời mình.
- Kết quả thế nào?
Mộ Dung Vân Thanh nhìn cô một cái thật chăm chú rồi mím môi, trong ánh mắt đượm vẻ bi thương hoảng hốt, giọng điệu u ám hẳn đi:
- Anh thua rồi.
Ánh mắt này khiến cho Dương Tử Mi hơi xót xa, cô an ủi:
- Tất cả rồi sẽ ổn cả thôi!
- Tất cả rồi sẽ ổn cả thôi ư?
Mộ Dung Vân Thanh cười khổ nhìn cô một cái, sau đó lại né tránh ánh mắt cô:
- Vĩnh viễn cũng không có cơ hội đó đâu.
- Hả?
Dương Tử Mi không biết rốt cuộc là anh ta đã thua cái gì, theo lý thuyết thì anh ta đâu phải là người không có ý chí chiến đấu như thế.
- Thôi, giờ cũng muộn rồi, em về đi. Để anh lái xe đưa em về, nếu không em xách một túi phỉ thúy to thế này đi trên đường, có lẽ sẽ gặp phiền toái đấy.
Mộ Dung Vân Thanh có vẻ không muốn nói thêm nữa.
Dương Tử Mi nhìn gói to nặng trịch trong tay rồi gật đầu.
Mộ Dung Vân Thanh lái xe đưa cô về nhà, nhìn bóng dáng thướt tha ấy bước lên lầu, cuối cùng ánh đèn trong phòng cô sáng lên.
Anh ta im lặng lấy thuốc lá ra hút, lại thấy một chiếc Hummer từ từ đi tới, đậu cách mình không xa.
Người đàn ông mặc quần áo đen, thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, khiến cho anh ta kính sợ như thánh thần kia... cầm trong tay một bông hoa hồng đỏ rực như lửa, bước xuống từ trên xe.