Nếu như cô ấy tiếp tục siêu độ cho những cô hồn dã quỷ để tích phúc tích đức, thì cũng có thể thay đổi vận mệnh vốn phải gập ghềnh cô độc của cô ấy.
Vận mệnh của con người, lúc ban đầu vốn là do trời định, nhưng không phải là không thể thay đổi, mà sự thay đổi này đều phải dựa vào việc tu tậm sửa đổi của bản thân.
Thiện có thiện báo, ác có ác báo, chân lí này vĩnh viễn đều tồn tại, chớ có hoài nghi.
Dương Tử Mi phát hiện mệnh cung của Lam Nha Nha có một đường đen, cô bấm ngón tay tính toán phát giác tối hôm nay cô ấy sẽ có một kiếp nạn.
- Nha Nha, giúp những dã quỷ kia siêu độ là chuyện tốt, nhưng mà, nghe lời mình nói này, tối nay cậu đứng làm gì cả.
Dương Tử Mi nhắc nhở Lam Nha Nha.
- Tại sao vậy?
Lam Nha Nha chớp mắt nhìn cô, hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Từ sau khi cô khắc phục được nỗi sợ hãi khi bản thân có thể nhìn thấy được cô hồn dã quỷ, thì cô phát hiện ra, những cô hồn dã quỷ đó không hề đáng sợ chút nào, họ rất cô độc, họ rất khát vọng mọi người có thể hiểu họ, càng khát vọng có thể thoát khỏi nỗi đau đớn khi lưu lạc khắp tam giới, để sớm ngày được siêu độ.
Bởi vậy, chỉ cần có linh hồn chịu đi siêu độ, cô đều giúp đỡ, thậm chí là còn nghiện làm chuyện này nữa.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cô vẫn còn giá trị để tồn tại lớn tới nhường ấy.
- Sẽ khiến bạn gặp nạn đấy, tóm lại, tối nay bạn đừng làm gì cả, cứ thế cho đến sáu giờ sáng.
Dương Tử Mi dặn dò.
Lam Nha Nha nhìn cô, gật đầu nói:
- Ừ, mình sẽ nghe lời bạn nói.
Mẫn Cương đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện mà thấy mờ mịt, anh không hiểu tại sao mà Dương Tử Mi và Lam Nha Nha lại trở thành bạn bè như thế, hơn nữa dáng vẻ của Lam Nha Nha cũng thay đổi rất nhiều, không còn mang theo một đống âm khí như trước nữa.
- Tử Mi.
Giọng nói trong veo của Hạ Muội vang lên từ phía sau.
Dương Tử Mi quay đầu lại mỉm cười với cô ấy.
Hạ Muội nhìn thấy Lam Nha Nha đứng ở bên cạnh thì thoáng khựng bước, nhìn Dương Tử Mi với vẻ sợ sệt.
Dương Tử Mi nhìn ra Hạ Muội sợ Lam Nha Nha.
Lam Nha Nha cũng mẫn cảm nhận được Hạ Muội đã lui lại đằng sau, cô bất an dùng ngón tay kéo lấy góc áo, trong lòng cô vẫn thấy rất buồn.
Tuy rằng bản thân mình được những linh hồn kia tiếp nhận nhưng vẫn không thể khiến cho những người khác tiếp nhận mình, mọi người vẫn xem cô như một kẻ quái dị, bất giác muốn rời xa cô.
Nhìn thấy cô buồn, Dương Tử Mi ôm lấy bả vai cô, nói với Hạ Muội:
- Hạ Muội, đây là Lam Nha Nha bạn mình của mình.
Hạ Muội rất thông minh, nghe thấy cô nói thể đương nhiên là hiểu được ý của cô, đồng thời cũng cảm thấy xấu hổ vì hành động lúc nãy của mình.
Hạ Muội biết rõ Lam Nha Nha bị bài xích ở trường như thế nào, tại sao mình lại có thể sợ hãi cô ấy giống như những người khác cơ chứ?
Huống chi, có Dương Tử Mi ở đây rồi, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.
Vì vậy, cô thoải mái sải bước đi tới gần Lam Nha Nha, vươn tay ra, nói:
- Nha Nha, xin chào, mình là Hạ Muội, bạn là bạn của Tử Mi thì cũng chính là bạn của Hạ Muội mình, về sau chúng ta cùng chơi với nhau nha.
- Cũng là bạn của mình nữa.
Mẫn Cương đứng ở bên cạnh nói.
Lam Nha Nha cảm động nhìn Mẫn Cương và Hạ Muội, hai mắt cô rưng rưng nước mắt, trong giọng nói có chút nức nở:
- Cảm ơn các bạn, cảm ơn các bạn.
Dương Tử Mi ôm lấy bả vai của cô ấy:
- Sau này, bạn sẽ còn có nhiều bạn hơn nữa.
Đáy mắt Lam Nha Nha sáng bừng lên.
Có thêm nhiều người tiếp nhận mình, có bạn bè cùng vui đùa vẫn luôn là ước mơ của cô.
Chính Dương Tử Mi đã giúp cô thực hiện giấc mơ này!