Chương 208

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 208

“Ba, ba đừng sợ cậu tai”

Mạnh Đại Tiền chen vào trong đám người, ngăn giữa Mạnh Châu và Trình Uyên, tức giận nói với anh: “Trình Uyên phải không, người đắc tội cậu là tôi, có bản lĩnh thì cậu nhằm vào tôi này, đừng gây sự với ba tôi”

Thấy Mạnh Đại Tiền đột nhiên xuất hiện, Trình Uyên hoàn toàn không muốn để tâm.

Chỉ là một tên con nhà giàu thường xuyên ra vào quán bar, dựa vào địa vị của ba mình muốn làm gÌ thì làm mà thôi.

Anh ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Trình Uyên.

Cho nên Trình Uyên không thèm quan tâm đến anh ta, nói với Mạnh Châu: “Nếu ông còn muốn còn chút mặt mũi thì tự mình dẹp Thương mại Đông Hoà đi. Nếu không đợi Tuấn Phong ra tay, chẳng những ông sẽ mất hết tất cả, còn mất hết cả thể diện luôn đấy”

Nói xong, Trình Uyên vẫy tay, muốn dẫn Vương Tử Yên và Kim Kiệt rời đi.

Buổi đấu giá kết thúc, chuyện nên làm cũng đã làm rồi, tuy không lấy được mảnh đất khu vui chơi, nhưng bây giờ anh đã thay đổi kế hoạch.

Không cần thiết phải lấy mảnh đất kia bằng mọi cách, dù sao có lấy được, bây giờ giá cao như thế cũng không thể kiếm được lời “Cậu đe doạ ai vậy hả?”

Nhưng lúc này lại có người cố tình không muốn để anh đi.

Mạnh Đại Tiền gào lên với Trình Uyên: “Đừng tưởng rằng Tuấn Phong các người ghê gớm lắm, Thương mại Đông Hoà chúng tôi không sợ các người đâu, có bản lĩnh thì tới đi! Không phải cậu ỷ vào việc mình nhiều tiền sao?

Thật sự cho rằng chúng tôi mặc cho cậu muốn làm gì thì làm à? Cậu nghĩ mình là ai!”

Trình Uyên mới định rời khỏi sảnh đấu giá đột nhiên xoay người đi về.

Anh vốn không định để tâm đến Mạnh Đại Tiền, nhưng nếu đã nói đến vậy rồi, anh đột nhiên cảm thấy có một vài chuyện nên nói rõ ràng trước mặt mấy doanh nhân này.

Trình Uyên xoay người đi nhanh về, khiến Mạnh Đại Tiền sợ đến mức không hỏi lùi về sau một bước.

Đứng cách anh ta ba bước mới dừng lại.

Trình Uyên chỉ vào Mạnh Đại Tiền nói: “Đúng vậy, anh nói rất đúng, tôi ỷ Tuấn Phong nhiều tiền nên muốn ức hiếp Thương mại Đông Hoà các anh đó, vậy thì sao?”

“Hả?”

Trình Uyên thẳng thừng thừa nhận khiến Mạnh Đại Tiền rất khó chịu, nhưng anh ta lại không biết nên nói gì.

“Đừng quá đề cao mình, chuyện của Tuấn Phong và Thương mại Đông Hoà các anh không liên quan gì đến anh cả, anh trong mắt tôi còn chẳng bằng một cái rắm nữa” Trình Uyên nói tiếp.

“Cậu…!” Mạnh Đại Tiền.

“Nếu anh đã không hiểu rõ, nếu mọi người ở đây đều hơi mơ hồ, được thôi, bây giờ tôi sẽ nói rõ chuyện này, cho.

mọi người biết vì sao Tuấn Phong muốn xử lý Đông Hoà”

Trình Uyên đột nhiên lớn tiếng nói với các ông chủ lớn khác trong hội trường: “Mấy năm trước, tài vụ của Thương mại Đông Hoà xảy ra vấn đề, Giám đốc tài vụ và Tổng quản tài vụ cuỗm đi tất cả tiền vốn của Thương mại Đông Hoà”

“Vi thế Mạnh Châu đứng trước nguy cơ phá sản đóng cửa, mọi người đều biết, nếu một doanh nghiệp lớn như vậy đóng cửa, Mạnh Châu ngoài nhảy lầu ra thì có thể làm gi?”

“Mạnh Châu, lúc đó chính ông đi tìm biết bao nhiêu ngân hàng, biết bao nhiêu doanh nghiệp, có ai chìa tay giúp đỡ ông không?”

“Vào lúc ông nguy nan nhất, Tập đoàn Tuấn Phong không tính toán thiệt hơn đưa ra ba trăm triệu để ông xoay vòng vốn, cũng nối liền quan hệ ở ngoài tỉnh cho ông, nhờ đó ông mới có được địa vị ngày hôm nay”

“Tôi nói đúng không?” Trình Uyên hỏi Mạnh Châu.

Mạnh Châu cúi thấp đầu, u ám gật gật.

Nghe vậy, mọi người đều lên tiếng cảm thán. Bây giờ mới biết thì ra Tuấn Phong và Thương mại Đông Hoà còn có quan hệ sâu xa như thế.

Ngay cả Mạnh Đại Tiền cũng ngạc nhiên há to miệng.

Trước giờ anh ta chưa từng nghe Mạnh Châu nói về quan hệ với Tuấn Phong, cũng không ngờ Tuấn Phong từng giúp đỡ nhà bọn họ.

Cho nên… Anh ta ngạc nhiên quay đầu nhìn Mạnh Châu đang vô cùng hối hận.

“Nhưng mà, vào lúc Tuấn Phong khó khăn nhất, Đông Hoà chẳng những không ra tay giúp đỡ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa” Trình Uyên nói tiếp.

“Hả? Thì ra còn có chuyện như thế à?”

“Vậy Mạnh Châu này thật không ra làm sao cả nhỉ!”

“Đây là Đông Quách tiên sinh và sói điển hình mà”

Nghe thấy lời của Trình Uyên, lại nhìn dáng vẻ ngầm thừa nhận của Mạnh Châu, mọi người không khỏi ngạc.

nhiên bàn tán.

Mạnh Châu không có cách nào cãi lại, vì những gì Trình Uyên nói đều là sự thật.

Còn về lý do mình trúng độc bị người ta ép buộc, ông ta không có cách nào nói ra được, vì trước đó Trình Uyên đã nói rồi.

Không có lý do gì có thể giải thích bốn chữ lấy oán trả ơn này được cả.

Trình Uyên lại đưa mắt nhìn về phía Mạnh Đại Tiền: “Không phải anh cũng nói với Long Thầm Khang là Tuấn Phong chúng tôi ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Không phải anh nói tôi ỷ mình có tiền à?”

“Phải, Tuấn Phong chúng tôi ỷ thế hiếp người thì sao hả?”

“Chúng tôi là có tiền vậy đó thì như nào?”

“Đối với loại lấy oán trả ơn, tôi không hề cảm thấy.

thương hại chút nào.”

“Còn nữa, những lời tôi nói trước đó không phải là đe doạ, mà là cảnh cáo!”

Nói xong, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, anh đã xoay người rời đi.

Đèn chiếu rọi lên người Trình Uyên đưa anh ra khỏi sảnh lớn.

Lúc này, cả thế giới như đều ngủ say.

Mạnh Đại Tiền nhìn người bố đang sa sút của mình, trong lòng vô cùng phức tạp.

Anh ta rất khó chịu.

Từ vẻ mặt của Mạnh Châu có thể nhìn ra những gì Trình Uyên nói đều là thật.

Cho nên anh ta rất tức giận, nhưng lại không biết trút Vào ai.

Trình Uyên?

Người ta giúp nhà anh ta Đông Sơn tái khởi, vì sao muốn trút giận lên anh?

Mạnh Châu?

Tuy không hiểu vì sao ba mình lại làm như thế, nhưng có một điểm không cần hiểu cũng không cần nghi ngờ, đó là Mạnh Châu là ba anh ta.

Người phụ nữ diêm dúa đến gần, hơi lo lắng hỏi Mạnh Đại Tiền: “Đại Tiền, những gì anh ta nói đều là thật tr?

Vậy sau này nhà anh sẽ không có tiền nữa sao?”

Mạnh Đại Tiền nâng khuôn mặt “xinh đẹp” bị tát thành cái đầu heo của cô ta trước mặt mọi người, dịu dàng nhỏ giọng nói: “Cô, đi, chết, đi!”

“Chát!” Sau đó tát mạnh một cái lên mặt cô ta, âm thanh vang vọng khắp sảnh lớn.

“AI” Cô ta hét lên một tiếng rồi ngã thẳng xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Mọi người lại bắt đầu xôn xao.

“Mạnh Đại Tiền!” Mạnh Châu đột nhiên kêu to tên anh ta.

Mạnh Đại Tiền đưa lưng về phía Mạnh Châu hơi run lên.

“Về nhà thôi ba” Anh ta nói.

“Cái gì?” Mạnh Châu sững sờ.

Mạnh Đại Tiền thở ra một hơi: “Về nhà thôi”

Trong nháy mắt, Mạnh Châu có ảo giác, cảm thấy vào khoảnh khắc này con trai mình mới thật sự đã trưởng thành.

“Từ đầu đến cuối, con chỉ là một thằng hề thôi” Còn Mạnh Đại Tiền thì lại thấy cực kỳ khó chịu.

Anh ta đỡ Mạnh Châu, nói: “Vẫn chưa muộn”

Mạnh Châu cười khổ.

Mạnh Đại Tiền nói: “Nhà vẫn còn mà”

Mạnh Châu rơi lệ.

Khoảnh khác này, mọi người đều hơi động lòng với cảnh này.

Nhưng thế giới vốn tàn khốc như thế đó, giống như một câu danh ngôn, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.

Người, phải biết gánh vác hậu quả với những sai lầm mình gây ra.

Chỉ cần nhà vẫn còn, nhà không mất, thì có hậu quả gì không gánh vác nổi chứ? Mạnh Đại Tiền nghĩ như thế.

Nhưng không biết nếu anh ta tỉnh ngộ sớm một chút, Trình Uyên có thay đổi ý định không.

Vừa mới tới khách sạn lớn của thành phố Tân Dương, Lý Nam Địch đã chạy lên.

“Chủ tịch của Ngân hàng Trung Thượng muốn gặp anh”

Cô ta chỉ vào một chiếc Buick kiểu dài xa hoa.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]