Liễu Kình Vũ đối với cái tên này hình như có chút ấn tượng, nhưng cũng không sâu sắc lắm.
Long Tường cười nói:
- Trịnh Bác Phương là Phó chủ tịch huyện Cảnh Lâm chúng ta, phụ trách các vấn đề về nông nghiệp, thuỷ lợi, cây ăn trái, lâm nghiệp, cải cách nhà ngói xuống cấp vùng nông thôn, bảo vệ sức khỏe sinh sản, anh ấy cũng là lãnh đạo cũ của tôi, tuổi của anh ấy cũng không lớn, mới 32 tuổi, hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của bản thân mà phấn đấu vươn lên đến vị trí Phó chủ tịch huyện này. Tuy tuổi còn trẻ nhưng lại tài hoa hơn người, bác học đa tài, ngoài tròn trong vuông, tính cách cao ngạo nhưng rất khéo léo và có tâm. Mới chỉ 32 tuổi anh ấy có thể quen biết với phần đông Huyện ủy, lại còn rất thân thuộc với rất nhiều lãnh đạo ở Ủy ban nhân dân huyện, mặc dù bề ngoài anh ấy như cá gặp nước, quan hệ qua lại với các vị lãnh đạo cũng không tệ, nhưng trên thực tế, đối với nhiều lãnh đạo của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện anh ấy vốn rất khinh thường, cho rằng đại đa số bọn họ đều là những người quá ích kỷ, trong lòng chỉ nghĩ làm như thế nào để tư lợi cho mình, để cho con đường làm quan của mình có thể tiến thêm một bước, rất ít người có thể một lòng vì dân chúng, rất ít người nghĩ cách làm nhiều việc có ích cho dân chúng một chút.
Liễu Kình Vũ ngạc nhiên, hắn thật không ngờ, ở huyện Cảnh Lâm vẫn còn tồn tại một kỳ tài có cá tính như vậy. 32 tuổi làm Phó chủ tịch huyện, hoàn toàn dựa vào khả năng của mình từng bước lăn lộn đạt đến vị trí này, mấu chốt nhất chính là đối phương còn có một tấm lòng vì nước vì dân, nhân tài như vậy mới thực sự là nhân tài. Nghe Long Tường giới thiệu như vậy, Liễu Kình Vũ thật sự rất muốn gặp vị Phó Chủ tịch huyện Trịnh Bác Phương này.
Tuy nhiên lúc này, Long Tường lại cười khổ nói:
- Trưởng phòng, tuy rằng vị lãnh đạo cũ này của tôi rất có tài, rất có năng lực, nhưng vừa rồi tôi cũng đã nói với anh, tính cách của anh ấy vô cùng cao ngạo, hai ngày trước tôi còn cùng anh ấy ăn cơm, tuy nhiên...
Nói tới đây, Long Tường lộ vẻ rất khó xử.
Liễu Kình Vũ lập tức liền ý thức được một chuyện, liền cười nói:
- Có phải vị lãnh đạo cũ của cậu có chút thành kiến với tôi hay không.
Long Tường gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, lần trước lúc ăn cơm, lãnh đạo cũ nói với tôi từ phong cách làm việc của anh cho thấy, anh hẳn là một vị con ông cháu cha, hơn nữa còn không phải một vị con ông cháu cha bình thường, mà phong cách làm việc của anh quá đơn giản thô bạo thẳng thắn, thiếu chút trí tuệ chính trị và những thủ đoạn khéo léo cần có, nói người như anh trong quan trường sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, cả những người bên cạnh anh cũng sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm. Tuy rằng một khi anh thăng chức thì những người đi theo anh có thể sẽ nhanh chóng nhận được những lợi ích không nhỏ, nhưng một khi anh thất bại, có thể bản thân anh không sao, chỉ cần phủi mông đứng dậy bước đi, nhưng những người theo chân anh có thể sẽ bị liên lụy, trở thành đối tượng đả kích của người khác. Cho nên lãnh đạo cũ khuyên tôi nên tránh xa anh, còn nói có thể giúp tôi ở sắp xếp công tác ở đơn vị khác.
Nghe thấy Long Tường nói thẳng thắn như vậy, Liễu Kình Vũ lại chỉ thản nhiên cười, nói:
- Long Tường, chuyện này anh nghĩ thế nào?
Long Tường cười, nói:
- Tôi cho rằng nhận định của lãnh đạo cũ về anh cũng không chính xác, bởi vì những chuyện anh ấy biết về anh cũng là nghe người khác nói, mà tôi, không thực sự thấy được khuyết điểm của anh, nhưng trong khoảng thời gian tôi đi theo anh giải quyết công việc, thông qua đó, tôi nhận định anh là một cán bộ có lòng vì quốc gia của chúng ta, muốn vì dân chúng làm những chuyện có ích. Anh không giống với những cán bộ có suy nghĩa chỉ muốn tư lợi hay thăng quan tiến chức, hơn nữa anh cũng không phải người làm việc thô bạo đơn giản thẳng thắn. Ngược lại, tôi cho rằng anh là một người có chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc (EQ) đều khá cao, hơn nữa trí tuệ chính trị cũng khá cao.
Đương nhiên, bởi vì vấn đề tuổi tác và lý lịch của anh, trong quan trường có một số việc khó giải quyết anh xử lý còn thiếu kinh nghiệm, nhưng tôi tin, chỉ cần cho anh thời gian để tích lũy và tôi luyện nhất định quyết định của anh sẽ trưởng thành hơn, trở thành một cán bộ vì nước vì dân khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn. Tôi hy vọng có thể đi theo anh, học tập anh nhiều một chút, rèn luyện một chút, tôi cũng hy vọng có thể giống như anh, vì sự nghiệp vĩ đại phục hưng dân tộc Hoa Hạ chúng ta mà cống hiến một phần sức lực của mình, vì dân chúng Hoa Hạ chúng ta làm nhiều chuyện có ích.
Nghe Long Tường nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn về phía Long Tường trong ánh mắt thêm vài phần chờ mong, vài phần tán thưởng. Từ lời Long Tường nói, hắn nhận ra được trong lòng Long Tường chôn sâu một ngọn lửa nhiệt huyết, ngọn lửa nhiệt huyết này chính là khát vọng vì nước vì dân mà làm việc, là quyết tâm và ý chí làm một cán bộ chân chính. Liễu Kình Vũ biết rằng, trước kia khi mấy Trưởng phòng trước còn tại nhiệm, nhiệt huyết cháy bỏng này của Long Tường chỉ có thể chôn sâu trong lòng, nhưng hiện tại, anh ta bộc lộ hết ra trước mặt mình, không chút giấu giếm. Từ giờ phút này, Liễu Kình Vũ hoàn toàn coi Long Tường là thân tín của mình.
Liễu Kình Vũ cười cười, nói:
- Ha ha, Long Tường à, anh đánh giá cao tôi rồi, con người của tôi vô cùng đơn giản, chỉ muốn vì thực sự dân chúng làm chút chuyện mà thôi. Về cách nhìn của Phó chủ tịch huyện Trịnh, nếu để tôi và anh ấy hoán đổi vị trí cho nhau, trong nguồn tin tức hữu hạn ấy, tôi đoán tôi cũng chỉ có thể phân tích tình hình không khác anh ấy là bao. Từ điểm này cũng có thể thấy được, vị lãnh đạo cũ này của anh vẫn khá coi trọng và trân trọng anh đấy, hơn nữa tôi cũng rất coi trọng trí tuệ của anh ấy. Như vậy đi, anh xem xem Phó chủ tịch huyện Trịnh ở nhà hay ở văn phòng, nếu vẫn ở văn phòng, chúng ta cùng đi gặp anh ấy một chút, tôi qua báo cáo một số công tác với anh ấy.
Long Tường gật gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Trịnh Bác Phương, bảo với anh ta Liễu Kình Vũ muốn đến gặp anh ta, hỏi anh ta có tiện hay không, Trịnh Bác Phương thoáng do dự một chút, gật gật đầu nói:
- Được, các anh qua đây đi.
Khi Liễu Kình Vũ và Long Tường đến phòng làm việc của Trịnh Bác Phương ở Ủy ban nhân dân huyện, đầu tiên đập vào mắt Liễu Kình Vũ là một loạt giá sách sát tường. Giá sách cũng không phải loại có cửa sổ dùng để trang trí mà một số lãnh đạo hay dùng, mà là loại mở rộng, hơn nữa Liễu Kình Vũ phát hiện, trên giá sách vô cùng nhiều sách thoạt nhìn cũng không còn mới hoàn toàn, hơn nữa không ít sách còn được dán theo tên sách. Chỉ từ điểm này thôi Liễu Kình Vũ liền nhìn ra được, vị Phó chủ tịch huyện Trịnh này không phải một người bình thường. Điều thực sự khiến Liễu Kình Vũ cảm động chính là, trên giá sách này, vẫn còn có rất nhiều quyển nguyên tác tiếng Anh, trong số đó bao gồm “The Wealth of Nations” của Adam Smith, “Tư bản luận” của Marx, “Nguyên lý kinh tế học” của Marshall, “Lý thuyết tổng quát về việc làm, lãi suất và tiền tệ” của Keynes ..v..v, gần như một số tác phẩm kinh điển về kinh tế học bản nguyên tác bằng tiếng Anh nơi này đều có, hơn nữa còn có một số sách chuyên về lĩnh vực tài chính, hơn nữa những sách này cũng khá cổ, thậm chí còn có một vài trang sách đã cũ, vừa thấy liền biết là thường xuyên có người xem.
Nhìn thấy vậy, bất kể Trịnh Bác Phương là người như thế nào, Liễu Kình Vũ cũng bước đầu nhận thức được học thức của Trịnh Bác Phương. Dù sao bản nguyên tác tiếng Anh người thường không phải ai cũng muốn đọc, huống chi đây là một Phó chủ tịch huyện chủ quản về lĩnh vực nông nghiệp chứ.
Khi Liễu Kình Vũ nhìn thấy Trịnh Bác Phương, phát hiện Trịnh Bác Phương đeo một chiếc kính mắt viền vàng, mặc một bộ Âu phục màu xám, thoạt nhìn rất chín chắn, nhưng Liễu Kình Vũ lại nhìn ra được, bộ đồ Trịnh Bác Phương này đang mặc tuyệt đối là cố ý, mục đích là khiến mình thoạt nhìn có vẻ chín chắn hơn. Nhìn đến đây, Liễu Kình Vũ liền hiểu hơn phần nào tâm tư của Trịnh Bác Phương.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Trịnh Bác Phương liền cười nhìn hai người nói:
- Các anh tới vì việc dự toán tài chính của Phòng Quản lý đô thị huyện phải không?
Liễu Kình Vũ liền ngạc nhiên, nhìn Long Tường bên cạnh, hắn nghĩ có phải Long Tường đã đề cập trước với Trịnh Bác Phương về vấn đề này rồi sao.
Nhưng, Liễu Kình Vũ lại phát hiện Long Tường cũng có chút bất ngờ, rõ ràng, nét mặt của Long Tường nói cho Liễu Kình Vũ, trước đó anh ta vẫn chưa đề cập với Trịnh Bác Phương về chuyện này.
Trịnh Bác Phương nhìn thấy vẻ mặt của hai người, thản nhiên cười, nói:
- Liễu Kình Vũ, các anh không cần ngạc nhiên, chuyện này không phải do bất kỳ ai trong các anh nói cho tôi biết, mà tôi thông qua con đường tin tức của tôi mới biết đến. Hơn nữa tôi còn biết, người đứng đằng sau điều khiển là Hàn Minh Cường, hai người các anh qua đây, hẳn là do Long Tường ra chủ ý, muốn đến đây hỏi kinh nghiệm của tôi.
Lần này Liễu Kình Vũ ngược lại không ngạc nhiên, bởi vì hắn hiểu, vị Phó chủ tịch huyện trước mắt thật sự không đơn giản chút nào, cho nên, hắn cũng liền mở lời trước nói thẳng:
- Phó chủ tịch huyện Trịnh, ngài nói đúng, hôm nay chúng tôi tới đích thực là muốn thỉnh giáo ngài. Long Tường nói ngài rất có trí tuệ chính trị, hiện giờ vừa nhìn, quả nhiên danh bất hư truyền, có điều tôi nghe Long Tường nói hình như ngài có chút thành kiến với tôi, đã vậy, chúng ta có thể nói chuyện công bằng một chút.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, Trịnh Bác Phương ngây người.
Anh ta không ngờ, Liễu Kình Vũ còn trẻ như vậy lại có thể ứng biến nhanh như vậy, xử sự trầm ổn như vậy, không nóng không vội. Hơn nữa rất rõ ràng, trong lời của Liễu Kình Vũ còn mang ra thêm chút khiêu khích, hành động này Liễu Kình Vũ ngược lại khiến anh ta đánh giá cao hơn về Liễu Kình Vũ.
Anh ta thản nhiên cười, gật gật đầu nói:
- Được, tốt lắm, có thể khiến cho Long Tường một mực đi theo anh, quả nhiên cũng có chút trình độ. Đã vậy, tôi đây cũng sẽ nói chuyện công bằng với anh, anh cũng không cần coi tôi là Phó chủ tịch huyện, là lãnh đạo, tôi cũng không coi anh là cấp dưới, chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường, chúng ta giao lưu một chút. Đương nhiên, Liễu Kình Vũ, nếu anh có thể thuyết phục tôi, tôi có thể cam đoan, vấn đề tài chính anh đang gặp phải, tôi có thể cho một phương pháp xử lý vô cùng ổn thỏa, cam đoan trong vòng một ngày anh có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu:
- Được, Phó chủ tịch huyện Trịnh thật phóng khoáng, tôi thích, vậy chúng ta nói công bằng một chút đi.
Trịnh Bác Phương cười gật gật đầu, trực tiếp hỏi:
- Liễu Kình Vũ, tôi nghĩ Long Tường hẳn là đã thẳng thắn nói cho anh biết, tôi cho rằng anh là một vị con ông cháu cha, không biết anh thấy thế nào về chuyện con ông cháu cha hiện giờ, anh cho rằng anh là một cán bộ có đủ tư cách không.
Vừa lên, Trịnh Bác Phương liền đưa ra cho Liễu Kình Vũ một vấn đề vô cùng sắc bén.