Đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ Liễu Kình Vũ muốn nghịch thiên sao? Vậy cũng quá khoa trương rồi, chẳng lẽ những thành viên tổ Đảng khác đều bị Liễu Kình Vũ thu phục và lôi kéo rồi sao.
Giờ phút này, trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau, nhưng sâu trong lòng đều là buồn bực cả.
Mà lúc này trong lòng Liễu Kình Vũ tuy rằng vô cùng đắc ý, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Bởi vì hắn hiểu rõ, mặc dù cuối cùng mình cũng đã giành được thắng lợi đầu tiên với Hàn Minh Cường trong cuộc họp tổ Đảng Phòng Quản lý đô thị. Nhưng thắng lợi lần này cũng chỉ là nhờ nắm trong tay các ưu thế thiên thời địa lợi nhân hòa. Nếu đổi lại là một việc khác, vào lúc khác để tiến hành biểu quyết, mình chưa chắc có thể chiếm thế thượng phong. Hơn nữa mình cũng khéo léo lợi dụng quyền uy của Trưởng phòng, đề nghị những người không đồng ý với ý kiến của mình giơ tay, mà không nói những người đồng ý với ý kiến của mình giơ tay. Cứ như vậy, liền lấy được một phần nhỏ ưu thế. Cho nên, Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ tình cảnh của mình lúc này.
Sau khi Liễu Kình Vũ nhìn thấy vài người không nói gì nữa, liền tuyên bố tan họp, trực tiếp tổng kết kết quả hội nghị lần này.
Tiếp đó, cho đến bây giờ, thủ đoạn cương quyết, cứng rắn thứ tư của Liễu Kình Vũ vẫn chưa kết thúc. Bởi vì Liễu Kình Vũ hiểu rõ, mặc dù mình đang chiếm được được ưu thế, nhưng loại ưu thế này nhất định phải được củng cố và chấp hành mới coi như thành công. Bằng không, tất cả đều chỉ là hoa trong kính, trăng dưới nước mà thôi. Ứng cử viên mấu chốt còn lại chính là Trưởng phòng Tài vụ, nhưng Vương Ngọc Cần tuyệt đối không phải là người mình có thể tin cậy. Cho nên sau khi tan họp trở lại phòng làm việc, Liễu Kình Vũ nhìn Chánh văn phòng Long Tường đang đi về phía mình nói:
- Long Tường, chuyện kia chuẩn bị thế nào rồi?
Long Tường cười nói:
- Trưởng phòng, ngài yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong hết thảy rồi.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Được, tốt, vậy anh thông báo cho đồng chí Vương Ngọc Cần, kêu cô ấy tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
Nhưng, cùng lúc đó, khi Vương Ngọc Cần đang ngồi trong phòng làm việc đọc tiểu thuyết liền nhận được điện thoại của Hàn Minh Cường:
- Vương Ngọc Cần, có việc cần cô làm đây, trong thời gian ngắn nhất mau chóng chuyển đi 80% khoản tiền trong quỹ đen của chúng ta đi.
- Chuyển đi đâu?
Vương Ngọc Cần có chút không hiểu hỏi.
Hàn Minh Cường lập tức nghiêm túc nói:
- Cô vẫn chưa biết sao, chỉ cần bảo đảm Liễu Kình Vũ không dùng được 80% khoản tiền kia là được rồi. Về phần làm như thế nào chẳng lẽ còn cần tôi dạy cô sao?
Nói xong, Hàn Minh Cường trực tiếp cúp điện thoại.
Sở dĩ ynói như vậy, mà không có nói rõ nên làm như thế nào chính là để tự bảo vệ mình. Y muốn Vương Ngọc Cần hiểu ý của mình, nhưng một khi có người truy tra, sẽ không nắm được bất kỳ nhược điểm vi phạm kỷ luật nào của gã. Sống trong quan trường, luôn phải chú ý cẩn thận. đến nước này rồi, Hàn Minh Cường vẫn tính toán rất kỹ càng.
Sau khi nghe được chỉ thị của Hàn Minh Cường, Vương Ngọc Cần liền hiểu được dụng ý thực sự của Hàn Minh Cường. Rõ ràng, Hàn Minh Cường lại muốn đấu với Liễu Kình Vũ, y muốn Liễu Kình Vũ không thể dùng được số tiền trong quỹ đen. Nhưng vấn đề hiện tại là Liễu Kình Vũ từng nói, không có chữ ký của hắn, tuyệt đối không thể tùy ý chuyển đi bất kỳ khoản tiền nào. Nếu như mình thật sự làm theo ý của Hàn Minh Cường, vậy mình sẽ phải đối địch với Liễu Kình Vũ.
Giờ phút này, nội tâm của Vương Ngọc Cần vô cùng do dự.
Lúc này, sau khi Hàn Minh Cường cúp điện thoại, nhìn về phía Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh nói:
- Được rồi, làm xong rồi. Hừ, Liễu Kình Vũ muốn nhắm vào quỹ đen của chúng ta sao. Không có cửa đâu, hắn không phải là muốn dùng khoản tiền này để phát làm tiền thưởng sao. Lần này tôi sẽ giải quyết tận gốc hắn, điều động đi hết 80% tài chính. Tôi muốn xem xem hắn lấy cái gì để phát tiền thưởng cho mọi người, không phát được tiền thưởng, một Trưởng phòng như hắn còn có uy vọng gì cơ chứ. Con bà nó, muốn đấu với tôi sao, Liễu Kình Vũ, hắn còn non lắm.
Khi Hàn Minh Cường nói xong Liễu Kình Vũ còn non lắm, thâm tâm Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh lại lo sợ một chút. Bọn họ hiện tại thật sự hy vọng Hàn Minh Cường đừng nói câu này nữa. Bọn họ thật sự rất sợ, bởi vì câu này sao mà nghe không đáng tin chút nào.
Vương Ngọc Cần đang ngồi trong phòng làm việc, lập tức chấp hành chỉ thị của Hàn Minh Cường, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ, sau đó Long Tường sắc mặt nghiêm túc đi đến, nói với Vương Ngọc Cần:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, Trưởng phòng Liễu gọi cô qua gặp, bây giờ mau cùng tôi qua đó, Trưởng phòng Liêu có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Vương Ngọc Cần bất ngờ, chị ta không ngờ, chuyện vốn chỉ cần một cuộc điện thoại thôi vậy mà cần vị Chánh văn phòng đầy quyền uy như Long Tường đích thân đến báo. Điều này làm cho chị ta có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng chị ta cũng mơ hồ có một loại cảm giác. Chỉ sợ lần này Long Tường đích thân đây, chuyện này có gì đó không đơn giản vậy đâu. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một chút, Vương Ngọc Cần quyết định kéo dài chuyện đến văn phòng của Liễu Kình Vũ lâu một chút. Đầu tiên bảo cấp dưới dựa theo chỉ thị của Hàn Minh Cường mà làm, như vậy đợi khi chị ta từ bên Liễu Kình Vũ trở về thì chỉ thị của Hàn Minh Cường hẳn cũng đã hoàn thành.
Cho nên, Vương Ngọc Cần nói với Long Tường:
- Được, Chủ nhiệm Long, anh về trước đi. Bên này tôi còn có chút việc phải dặn dò ngay với cấp dưới. Chờ tôi làm xong, tôi sẽ qua chỗ Trưởng phòng Liễu ngay.
Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Vương Ngọc Cần chính là, Long Tường nghe Vương Ngọc Cần nói xong, cũng không đi ngay, mà thản nhiên nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, công việc bên này của cô khi nào làm cũng được. Trưởng phòng Liễu có chuyện vô cùng quan trọng tìm cô, mời cô lập tức theo tôi đi một chuyến đi.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Long Tường sáng ngời nhìn chằm chằm Vương Ngọc Cần, làm cho chị ta tìm không tìm ra bất cứ lý do nào để từ chối.
Lúc này, Vương Ngọc Cần đã cảm giác được mọi chuyện dường như đã có chút gì đó vượt qua khỏi tầm nắm của mình. Nhưng Long Tường đích thân đến mời, chị ta muốn không qua cũng không được, chỉ có thể đứng dậy đi theo Long Tường vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Sau khi đi vào văn phòng của Liễu Kình Vũ, Vương Ngọc Cần phát hiện Liễu Kình Vũ đang ngồi ở trên ghế làm việc phê duyệt văn kiện.
Lúc này, thái độ đối đãi của Liễu Kình Vũ với Vương Ngọc Cần hoàn toàn khác trước, nhìn thấy Vương Ngọc Cần đi tới, Liễu Kình Vũ bất ngờ từ phía sau bàn làm việc đi ra, cười nói với Vương Ngọc Cần:
- Nào, lại đây, đồng chí Vương Ngọc Cần, qua bên này ngồi.
Loại thái độ vô cùng bình thản của Liễu Kình Vũ làm cho Vương Ngọc Cần cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Phải biết rằng, lần trước khi chị ta đến văn phòng của Liễu Kình Vũ báo cáo công tác, Liễu Kình Vũ cũng không buồn để ý sắc mặt của chị ta, hiện tại Liễu Kình Vũ lại muốn làm bộ muốn nói chuyện bình đẳng cùng mình, đây là ý gì vậy.
Tuy nhiên Vương Ngọc Cần cũng không để ý, sau khi ngồi xuống đối diện với Liễu Kình Vũ, Vương Ngọc Cần lập tức ngẩng đầu lên nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, không biết ngài tìm tôi có dặn dò gì, bên tôi còn có rất nhiều công tác cần phải làm.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Phải, lần này tôi gọi cô tới chính là hỏi thăm công việc của cô một chút. Đồng chí Vương Ngọc Cần, từ sau khi tôi tới Phòng Tài chính, quan sát công tác của cô trong một thời gian ngắn, cảm thấy cô cũng không thích hợp ở lại Phòng Tài vụ công tác. Vì suy nghĩ cho tiền trình của cô, tôi định điều cô đến bên Công Đoàn công tác. Đương nhiên, nếu cô có ý kiến có thể nói ra để điều đến đơn vị khác, tôi cam đoan sẽ thoải mái thả người, cô thấy thế nào.
Khi nói ra lời này, vẻ mặt Liễu Kình Vũ vẫn tươi cười.
Nhưng, khi Vương Ngọc Cần nghe xong câu này, sắc mặt liền âm trầm xuống một chút, trong lòng đầy phẫn nộ, ủy khuất và không cam lòng. Chị ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ kia bình thản tươi cười, đằng sau thái độ bình thản đó, không ngờ cất dấu sát khí như thế.
Liễu Kình Vũ lại muốn đưa mình rời khỏi Phòng Tài vụ.
Một chiêu này thật quá âm hiểm, quá tàn nhẫn, đây quả thực là muốn phá huỷ tiền trình của mình mà.
Ai mà không biết đơn vị tài vụ là một trong những đơn vị nổi tiếng nhất, mà Trưởng phòng Tài vụ thì càng nổi tiếng, vậy mà Liễu Kình Vũ lại muốn mình đến Công Đoàn, nói giỡn sao. Phòng Công Đoàn căn bản chỉ là một cái thùng rỗng, đi đến đó không phải là đi dưỡng lão sao.
Không được, tuyệt đối không được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Ngọc Cần đầy tức giận quát:
- Không được, tuyệt đối không được, tôi nhất quyết không đi. Tôi đồng ý ở lại Phòng Tài vụ. Trưởng phòng Liễu, ý tốt của ngài, tôi xin nhận, còn người đến Công Đoàn, tôi thấy ngài vẫn nên chọn người khác giỏi hơn đi.
Nét mặt của Liễu Kình Vũ vẫn như cũ, vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt hàn ý lại dần dần dâng lên, nhìn về phía Vương Ngọc Cần trầm giọng nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, điều cô đến Công Đoàn là kết quả mà tôi đã cân nhắc mãi, cho cô đến đó cũng vì muốn tốt cho cô. Trong lòng cô hẳn rõ, hiện tại Phòng Quản lý đô thị huyện chúng ta, tài vụ vô cùng hỗn loạn, cô không thể trốn tránh trách nhiệm. Hơn nữa còn có người tố cáo cô làm giả sổ sách tài vụ và các hành vi bất hợp pháp...
Không đợi Liễu Kình Vũ nói xong, Vương Ngọc Cần liền tức giận nói:
- Trưởng phòng Liễu, anhđừng nói nữa, tôi có thể nói rõ cho anh biết, Vương Ngọc Cần tôi đi thẳng, ngồi ngay, căn bản sẽ không làm giả sổ sách, lại càng không có những hành vi trái pháp luật. Trưởng phòng Liễu, tôi biết rằng, anh không vừa mắt tôi, cho nên muốn đánh ngã tôi. Tôi cho anh biết, không thể đâu, anh trai tôi là Phó phòng Tài chính huyện, nếu anh nhất quyết muốn chỉnh tôi, cẩn thận anh ấy cho anh nếm mùi đau khổ.
Lúc này, Vương Ngọc Cần hoàn toàn tức giận rồi, chị ta biết rằng, sớm muộn gì mình cũng sẽ cãi nhau rồi trở mặt với Liễu Kình Vũ. Giờ phút này, chị ta lại quyết định phải giúp Hàn Minh Cường chuyển số tiền trong quỹ đen đi, chị ta muốn cho Liễu Kình Vũ xấu mặt.
Nói xong, Vương Ngọc Cần đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng, lúc này, Liễu Kình Vũ lại thản nhiên nói:
- Đồng chí Vương Ngọc Cần, chẳng lẽ cô không phát hiện đồng chí Long Tường đã rời đi từ lâu rồi sao?
Vương Ngọc Cần ngạc nhiên, không rõ những lời này của Liễu Kình Vũ là có ý gì.