Ông ta tin Liễu Kình Vũ hẳn là nghe rõ lời mình nói, mình đã uyển chuyển từ chối yêu cầu này của hắn, cũng đã nể mặt hắn, nhưng hắn lại căn bản không coi thái độ của mình ra gì, vẫn kiên trì muốn biết rõ chuyện này. Lúc này, ông ta dựa vào cấp bậc Trưởng phòng ngang với Liễu Kình Vũ, lập tức tỏ thái độ.
Vương Khải Kiến trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Liễu à, nói thật, tôi khuyên anh tốt nhất không nên tham gia vào chuyện này, chuyện này không phải chuyện mà những người có cấp bậc như chúng ta có thể quản được. Đây là lời khuyên của người đi trước như tôi dành cho cậu, ở trong quan trường, bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất, nếu không, cậu sẽ phát hiện xung quanh mình toàn là kẻ thù.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Cảm ơn lời khuyên Trưởng phòng Vương dành cho tôi, tuy nhiên ông có lẽ không biết, Liễu Kình Vũ tôi trước khi tiến vào quan trường xuất thân là lính, có biên chế của quân đội. Tôi là người thẳng tính, nghĩ gì làm nấy, việc tôi cho là đúng thì nhất định sẽ kiên trì. Tôi đã nghe một vài người dân tố cáo, nghi ngờ hạng mục mở rộng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa vi phạm luật xây dựng, hơn nữa còn nghi ngờ cưỡng chế phá dỡ nhà dân. Thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị, nhận được sự khiếu nại và tố cáo của người dân mà không điều tra rõ ràng chuyện này, thì thật có lỗi với sự tín nhiệm người dân dành cho tôi, càng có lỗi với tiền lương nhà nước trả cho tôi. Trưởng phòng Vương, ông cũng là nhân viên nhà nước lâu năm rồi, tôi tin ông hẳn biết rõ hơn tôi tại sao chúng ta được gọi là nhân viên nhà nước. Bởi nhiệm vụ của chúng ta là phục vụ nhân dân, chúng ta là nô bộc của dân, chúng ta nhất định phải làm việc vì nhân dân chứ không phải phát ngôn vì một số người quyền quý, ô dù của một số thế lực trái pháp luật.
Nói tới đây, hai bên đã có chút xung đột, trong lời nói của Liễu Kình Vũ đã biểu hiện sự không vừa lòng với hành vi đùn đẩy trách nhiệm, kiêng dè này của Vương Khải Kiến.
Mà lời này của Liễu Kình Vũ cũng khiến Vương Khải Kiến tức giận.
Đối với Vương Khải Kiến, Liễu Kình Vũ căn bản chỉ là một người xa lạ không quan trọng mà thôi, không có bất kỳ quan hệ lợi ích gì với ông ta. Ông ta cho rằng, ông ta cho Liễu Kình Vũ lời khuyên là đã rất nể tình, rất có nghĩa rồi. Ông ta không ngờ Liễu Kình Vũ không những không biết ơn, mà còn chỉ trích mình, điều này làm ông ta rất khó chịu. Hơn nữa Vương Khải Kiến có thể đứng vững trên vị trí Trưởng phòng Xây dựng này cũng nhờ có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Phó Chủ tịch huyện phụ trách mảng xây dựng đô thị Từ Kiến Hoa. Mà quan hệ giữa cha con Từ Kiến Hoa, Từ Hải Đào với Liễu Kình Vũ ông ta cũng biết rõ.
Cho nên, bất kể là về công về tư ông ta cũng không cần phải phối hợp với Liễu Kình Vũ. Bởi vậy sau khi nói xong, Vương Khải Kiến lập tức bình tĩnh nói:
- Trưởng phòng Liễu, thật ngại quá, lát nữa tôi còn phải tham gia một hội nghị, tôi phải đi ngay, tôi tin anh thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị nhất định cũng có rất nhiều việc. Tôi cũng không giữ anh nữa, có chuyện gì chúng ta có thể bàn bạc qua điện thoại.
Vương Khải Kiến trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ nghe xong chỉ thản nhiên cười, nói:
- Không sao, Trưởng phòng Vương, ông cứ đi họp đi, nhưng trước đó ông nói với văn phòng một tiếng, bảo họ kiểm tra và photo cho tôi một bản hồ sơ tư liệu của hạng mục mở rộng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này giúp tôi.
Thấy Liễu Kình Vũ rõ ràng vẫn chưa từ bỏ ý định, sắc mặt của Vương Khải Kiến càng trầm xuống, ông ta thẳng thắn cương quyết nói:
- Thật ngại quá đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi đột nhiên nhớ ra, hôm qua nhân viên văn phòng báo cáo với tôi là tìm không thấy hồ sơ tư liệu liên quan đến trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa, hiện tại bọn họ đang dốc sức tìm kiếm, nếu vẫn không thấy, chỉ sợ phải làm lại. Không thì anh xem thế này được không, đợi sau khi tất cả tư liệu đầy đủ, tôi bảo người mang đến cho anh.
Hiện tại Vương Khải Kiến đã từ chối thẳng thắn, không nể mặt Liễu Kình Vũ chút nào.
Vương Khải Kiến nổi giận.
Liễu Kình Vũ cũng nổi giận.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Vương Khải Kiến nói:
- Trưởng phòng Vương, ông đã không đưa tôi tư liệu về hạng mục mở rộng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này, vậy Phòng Xây dựng các ông phái người cùng Phòng Quản lý đô thị chúng tôi đi kiểm tra thực tế một chút hẳn là không có vấn đề gì chứ, tôi tin chỉ cần nhân viên công tác hiện trường bên các ông nhìn một cái liền xác định được hạng mục này có trái pháp luật, trái quy định, xây dựng trái phép hay không.
Vương Khải Kiến lạnh lùng đáp lại:
- Thật ngại quá Trưởng phòng Liễu, gần đây công việc của Phòng Xây dựng chúng tôi thật sự quá bận, nhân sự căn bản cũng không đủ dùng. Không thì thế này, đợi công việc của chúng tôi hoàn thành, tôi sẽ phái người phối hợp với Phòng Quản lý đô thị các anh đi kiểm tra thực tế liền được không.
Vương Khải Kiến là một tên cáo già, tuy ông ta hoàn toàn từ chối tất cả yêu cầu của Liễu Kình Vũ, nhưng ông ta cũng không nói thẳng, mà dùng miệng lưỡi mềm dẻo của người làm quan nói với Liễu Kình Vũ. Cứ như vậy, cho dù là Liễu Kình Vũ hay nhân viên của Ủy ban Kỷ luật, cũng không thể tìm ra sơ hở gì từ lời nói của ông ta, cũng không thể xác định lập trường của ông ta.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe thấy lời nói cuối cùng của Vương Khải Kiến, hắn hoàn toàn thất vọng về Vương Khải Kiến. Hắn biết rằng, trong chuyện xây dựng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa trái phép này Vương Khải Kiến căn bản không ủng hộ mình chút nào, hơn nữa rất có thể còn gây trở ngại lớn nếu mình nhúng tay vào chuyện này. Nhưng, Vương Khải Kiến càng như thế, Liễu Kình Vũ càng muốn nghĩ cách làm rõ chuyện này, quyết tâm trả lại sự công bằng cho những hộ dân bị cưỡng chế phá dỡ.
Liễu Kình Vũ đứng dậy, lạnh lùng liếc Vương Khải Kiến một cái, trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi biết ông đang e ngại điều gì, thậm chí rất có thể ông cũng có dính líu đến hạng mục này của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa không thể tự thoát ra. Nhưng tôi cho ông biết, bất kể chuyện này phiền toái đến mức nào, cho dù ai đứng sau vụ này, Liễu Kình Vũ tôi nhất định sẽ tra ra manh mối, lợi ích hợp pháp của nhân dân tuyệt đối không thể bị những kẻ có tiền có quyền này chiếm đọat. Bất kể ai dám vì tư lợi bản thân mà tự ý làm tổn hại đến quyền lợi của nhân dân cũng đều sẽ bị pháp luật trừng phạt. Nếu Phòng Xây dựng các ông không tham dự chuyện này, thì để một mình Phòng Quản lý đô thị chúng tôi xử lý. Chúng ta cùng chờ xem.
Nói xong, Liễu Kình Vũ xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Liễu Kình Vũ, trên mặt Vương Khải Kiến lộ vẻ khinh thường.
Đứng sau cửa sổ, sau khi thấy Liễu Kình Vũ ra khỏi cửa lớn của Phòng Xây dựng, Vương Khải Kiến lấy điện thoại di động gọi cho con trai của Phó Chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa là Từ Hải Đào:
- Hải Đào à, vừa rồi Liễu Kình Vũ đến chỗ tôi, hắn chuẩn bị nhúng tay vào hạng mục này rồi, các cậu cẩn thận một chút.
Sau khi nhận được điện thoại của Vương Khải Kiến, Từ Hải Đào cười ha hả nói:
- Được, tôi biết rồi. Cảm ơn ông, lão Vương, có thời gian đến trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa chơi đi, Tiểu Thúy vẫn luôn nhớ tới ông đó.
Vương Khải Kiến cười ha hả nói:
- Được được, vậy cảm ơn Hải Đào, tôi nhất định sẽ đến.
Sau khi cúp điện thoại, Từ Hải Đào mắng một tiếng “lão khốn” rồi liền gọi điện thoại cho Trâu Văn Siêu:
- Lão Trâu, như cậu dự đoán, Liễu Kình Vũ đã tự mình đi điều tra chuyện của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa chúng ta rồi, cậu quả là dự đoán như thần.
Trong mắt Trâu Văn Siêu hiện lên hai tia lạnh lẽo, cười âm trầm nói:
- Lần này, tôi muốn Liễu Kình Vũ sống cũng không yên.
Liễu Kình Vũ cũng không biết Trâu Văn Siêu đã chuẩn bị xong âm mưu gì.
Bởi vì hiện tại tâm tình Liễu Kình Vũ hết sức không tốt, sau khi hắn từ Phòng Xây dựng đi ra, vẻ mặt âm u lạnh lẽo.
Liễu Kình Vũ đột nhiên phát hiện, vốn tư liệu này một người dân bình thường cũng có thể được xem. Nhưng không chỉ người dân bình thường không được xem, ngay cả hắn, đường đường là Trưởng phòng Quản lý đô thị còn không được xem. Rốt cuộc là tại sao? Sự việc này không bình thường. Vì sao Vương Khải Kiến từ chối đưa cho mình những tài liệu này? Giữa Vương Khải Kiến, Bao Hiểu Tinh và ông chủ lớn sau lưng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa rốt cuộc có quan hệ gì, hạng mục trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này rốt cuộc là như thế nào.
Nhất thời, trong đầu Liễu Kình Vũ hiện lên rất nhiều nghi vấn.
Không được, mình nhất định phải đích thân tới trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa xem một chút. Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nói với lái xe Đường Trí Dũng:
- Trí Dũng, tới khu trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa, tôi muốn xem xem ở đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
- Vâng.
Sau khi Đường Trí Dũng đáp một tiếng, giẫm chân ga một cái, ô tô tiến thẳng đến trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa.
Trên xe, Liễu Kình Vũ nhắm mắt trầm tư suy nghĩ.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên reo lên.
Nghe được tiếng chuông quen thuộc, Liễu Kình Vũ chậm rãi mở mắt ra, lấy điện thoại di động ra, lập tức bắt mấy.
Tiếng chuông này là hắn cài đặt riêng cho Bí thư Đảng ủy mới nhậm chức của thị trấn Quan Sơn – Tần Duệ Tiệp. Bởi vì Tần Duệ Tiệp là người hắn vô cùng tin tưởng, cô ở vị trí Bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn có thể bảo đảm thực thi chính xác quy hoạch phát triển do hắn thiết lập cho thị trấn Quan Sơn trước đó, nhưng vì cô là một phụ nữ, không thể thực sự nắm trong tay đại cục của thị trấn Quan Sơn khiến Liễu Kình Vũ không yên tâm nên hắn đã cài đặt tiếng chuông riêng cho Tần Duệ Tiệp để cô có việc gì cần, hắn có thể trả lời kịp thời.
Điện thoại vừa kết nối, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Bí thư Duệ Tiệp, đã lâu không gặp, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi vậy?
Khi nói chuyện phiếm với Tần Duệ Tiệp, Liễu Kình Vũ vẫn tương đối tùy ý, không quá gò bó. Nhất là sau vũ hội cử hành ở thành phố Thương Sơn trước đó, quan hệ giữa hắn và Tần Duệ Tiệp đã gần gũi hơn một chút. Trước kia quan hệ giữa hai người chỉ là đồng nghiệp, hiện tại đã như quan hệ bạn bè. Nhưng quan hệ này vẫn chưa ổn định, nên Liễu Kình Vũ vẫn gọi Tần Duệ Tiệp là Bí thư Diệp Tuệ.
Đầu bên kia điện thoại Tần Duệ Tiệp nghe Liễu Kình Vũ gọi mình là Bí thư Duệ Tiệp, mày liễu hơi nhíu lại, có vẻ hơi không vui, tuy nhiên cô vẫn thản nhiên nói:
- Sao vậy, Liễu Kình Vũ, trong lễ mừng năm mới ở thành phố Yến Kinh chơi đùa vui vẻ với Tào Thục Tuệ đến nỗi quên tôi rồi sao?
Trong lúc nói chuyện, qua sóng điện thoại truyền tới một sự ghen tỵ nồng đậm.