Lúc này, toàn bộ thế cục Hàn Minh Cường đã nắm trong tay.
Hàn Minh Cường tin, qua sự kiện lần này, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ bị lật đổ. Cho dù không đổ, hắn cũng không thể tiếp tục tại vị ở PhòngPhòng Quản lý đô thị. Chức Trưởng phòng này dĩ nhiên thuộc về mình.
Lúc này, trên khoảng đất trống phía trước câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, Trưởng phòng công an Bạch Trường Hỉ có chút ngạc nhiên.
Dù anh ta biết Liễu Kình Vũ nói là phải chấp pháp, nhưng vốn cho rằng chỉ là hắn kiếm cớ thôi. Nhưng không ngờ, Liễu Kình Vũ lại khởi động gần như toàn bộ nhân viên Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm. Ngay cả nhân viên một số phòng cũng tham gia đội ngũ chuẩn bị phá dỡ. Mà điều thật sự khiến anh ta chấn động là, hai bên đường cách họ không xa, trên khoảng đất trống, thậm chí là trên bờ tường, khắp nơi đều là dân chúng đứng vây xem. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Liễu Kình Vũ và anh ta.
Bạch Trường Hỉ cảm thấy áp lực rất lớn, ánh mắt nhìn Liễu Kình Vũ cũng có vài phần kiêng nể. Theo anh ta, Liễu Kình Vũ hoàn toàn là một kẻ điên, hắn thật sự không làm theo quy tắc rồi.
Trong quan trường huyện Cảnh Lâm có mấy người ngu đâu. Có ai không nhìn ra câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa này là hạng mục xây dựng vi phạm. Nhưng vì sao luôn không có ai ra mặt quản việc này. Anh ta không tin Liễu Kình Vũ không nhìn ra. Nhưng Liễu Kình Vũ nhìn ra, sao vẫn hoành tráng gọi người cưỡng chế phá dỡ như vậy. Đây chẳng phải là kêu gào và khiêu khích sao. Ông chủ lớn đứng sau Hải Duyệt Thiên Địa lại có thể từ bỏ ý đồ sao.
Liễu Kình Vũ thật sự điên rồi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đứng trước mặt rất nhiều đồng nghiệp Phòng Quản lý đô thị, lấy tay chỉ vào phần lấn chiếm của công trình Hải Duyệt Thiên Địa, lớn tiếng nói:
- Các đồng nghiệp, mọi người nhìn thấy chưa, hạng mục xây dựng này đã chiếm nửa con đường quốc lộ, khoảng cách rộng gần 10m, mọi người nói một câu xem. Công trình này có thuộc vào loại vi phạm quy định không, có nên phá dỡ không?
Còn chưa đợi những nhân viên Phòng nói, dân chúng ven đường đã lớn tiếng hô:
- Là công trình vi phạm, nên phá đi, phá, phá.
Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh kêu phá dỡ vang vọng khắp trời, thậm chí bất kể góc ngách nào của thành phố đều có thể nghe được.
Đây chính là sự phẫn nộ của dân chúng, là tiếng lòng của người dân. Nhưng trong đó có cả sự bất đắc dĩ, sự phẫn uất và lửa hận của dân chúng.
Lúc này, Liễu Kinh Vũ mặc dù nói với đồng nghiệp, nhưng lại là nói ra sự mong đợi tha thiết nhất sâu trong đáy lòng của người dân.
Liễu Kình Vũ bị tiếng hô kích động rung chuyển xung quanh dọa cho sợ. Hắn không ngờ, giọng nói của dân chúng lại lớn, đều như vậy.
Tuy nhiên trong lòng liễu Kình Vũ hiểu, hôm nay, nếu muốn dỡ bỏ công trình vi phạm này, người chấp pháp thực sự là những cấp dưới này, hắn nhất định phải có được câu trả lời khẳng định của họ.
Liễu Kình Vũ lại hỏi một câu:
- Vì sao các cậu im lặng, hiện tại tôi hỏi các cậu một câu cuối cùng, chỗ này rốt cục nên phá hay không nên phá?
- Phá đi.
Đột nhiên, tất cả đám nhân viên đều kìm không nổi, khàn giọng cực lực hô lên tiếng lòng mình.
Phá, vì sao không phá, thân là nhân viên chấp pháp. Đối mặt với công trình vi phạm lại không dám phá dỡ, lẽ nào vì sau lưng họ có những quyền lực hỗ trợ ư? Chẳng lẽ quyền lực không phải là người dân ban cho ư? Lẽ nào quyền lực trong tay không nên phục vụ nhân dân sao, ngay cả Trưởng phòng cũng không sợ, bọn họ sợ gì.
Nam tử hán đại trượng phu, ai không hy vọng cả một đời oanh oanh liệt liệt. Ai mới ra nhập quan trường mà không có lý tưởng vì dân vì nước. Thời gian và hiện thực tàn khốc mài bằng nhiều góc cạnh con người, nhưng thân là đàn ông, khi nên nhiệt huyết thì phải nhiệt huyết hết mình.
Cuộc đời có mấy lần được cọ sát, vì sao không thể vì lý tưởng của mình, vì lợi ích nhân dân mà đấu một trận.
Tất cả nhân viên Phòng đều khàn giọng kiệt lực gào thét, bởi vì họ đều là nam nhi nhiệt huyết, bởi vì họ đều là truyền nhân của rồng.
Lúc bình thường, bọn họ vì phải chịu những thói quen và bầu không khí không tốt ảnh hưởng mà làm ra những hành vi ức hiếp người lương thiện,run sợ trước cái ác, chấp pháp vi phạm quy định. Nhưng khi thực sự cần họ ra mặt, họ tuyệt đối sẽ không kinh sợ.
Bởi vì họ là đàn ông, là đàn ông mang trọng trách, có chết cũng phải oanh liệt, lúc nên làm thì nên làm.
- Tốt, tốt tốt.
Liễu Kình Vũ liên tiếp nói ba tiếng tốt, hướng về phía mọi người nói:
- Tốt lắm, mọi người không hổ là nhân viên Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, rất xứng đáng với bộ danh hiệu quản lý đô thị , xứng đáng với tiền lương mà nhân dânbỏ mồ hôi công sức ra nộp thuế cho chúng ta. Mọi người đều rất tốt, hiện tại, mọi người theo tôi, chúng ta cùng phá dỡ chỗ này.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước hướng về phía khoảng đất đang thi công.
Phía sau Liễu Kình Vũ là đám nhân viên Phòng Quản lý đô thị
Lúc này, tất cả nhân viên Phòng Quản lý đô thị sống lưng thẳng tắp, vì họ cảm nhận được ánh mắt tràn đây mong chờ, tràn đầy khát vọng, tràn đầy tôn kính. Vì họ nghe thấy, xung quanh họ, không biết ai vỗ tay dẫn đầu, tiếng vỗ tay càng ngày càng nhiều, theo đó là tiếng bước chân của Liễu Kình Vũ, từng lớp từng lớp nối tiếp nhau.
Liễu Kình Vũ tiến lên phía trước, bức tường phòng ngự do công nhân xây dựng tổ chức lên từng bước từng bước lui về sau.
Tuy Liễu Kình Vũ chỉ là một mình đối diện với họ, nhưng họ đang lui về sau, bọn họ đang sợ.
Tuy đám người Trâu Văn Siêu, Bao Hiểu Tinh hứa cho mỗi người 200 tệ để họ chặn lại hành động phá dỡ của đám người Liễu Kình Vũ. Nhưng lúc này, dưới áp lực khí thế hùng hậu của Liễu Kình Vũ và đám người phía sau hắn, bọn họ đang lui lại.
Khoảng cách giữa Liễu Kình Vũ và công trình càng ngày càng gần, tiếng vỗ tay của người dân xung quanh càng mạnh.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi bọn Liễu Kình Vũ có thể một tiếng trống khơi dậy tinh thần phá công trình vi phạm nghiêm trọng lợi ích của dân chúng này.
Bạch Trường Hỉ dẫn người của anh ta đứng ở một bên, tạm thời án binh bất động. Anh ta đang đợi cơ hội, đợi cơ hội có thể trực tiếp bắt Liễu Kình Vũ.
Nhưng đúng vào lúc này, một trận bước chân từ không xa truyền đến. Đội cảnh sát phía sau Bạch Trường Hỉ chia ra hai phía, năm người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá, Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh, Tứ Hải Đào đi vào từ phía sau họ.
Trâu Văn Siêu cười lạnh về phía Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa không phải anh nói phá dỡ là có thể phá dỡ. Tôi nhớ anh từng nói một câu, làm việc trên quan trường, bắt buộc phải làm theo quy định. Hành động của Phòng Quản lý đô thị các anh đã được cơ quan chủ quản phê chuẩn chưa. Phó chủ tịch Từ phê chuẩn chưa, Chủ tịch Hạ phê chuẩn chưa? Cứ cho là anh muốn chết, cũng không thể dẫn theo một đám thủ hạ chết cùng, ngộ nhỡ cấp trên truy đến cùng, cứ cho anh có hậu thuẫn cùng lắm là bị điều đi, nhưng bọn họ thì sao. Một khi cấp trên điều tra, bọn họ sẽ mất bát cơm ăn. Liễu Kình Vũ, anh quá ích kỉ, quá vô sỉ. Để có được danh tiếng làm được việc tốt cho dân chúng, anh lại hiểu luật mà cố tình phạm luật, dẫn theo tất cả đồng nghiệp cùng tiến lên cưỡng chế. Lẽ nào anh không thể nghĩ cho cấp dưới của mình chút sao, sao anh có thể ích kỉ như vậy, tôi thật sự thật sự rất khinh bỉ anh.
Nói xong, Trâu Văn Siêu giơ ngón cái về phía Liễu Kình Vũ, sau đó xoay ngược xuốngdưới.
Khỉnh bỉ, khiêu khích, làm nhục.
Sau đó, Trâu Văn Siêu nhìn về phía những người phía sau Liễu Kình Vũ nói;
- Các anh em Phòng Quản lý đô thị, tôi biết mọi người bị Liễu Kình Vũ cổ vũ nên mới tới. Chỉ cần mọi người từ bỏ hành động hôm nay, tôi cam đoan sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì. Nhưng nếu ai còn tiếp tục ở lại, đừng trách tới lúc đó chúng tôi ra tay tính sổ, sẽ tàn nhẫn.
Trâu Văn Siêu lần đầu tiên tái xuất, liền trực tiếp đối mặt với Liễu Kình Vũ, hơn nữa còn lớn tiếng dọa người, hơn nữa còn dùng kế châm ngòi ly gián, lôi kéo.
Nhìn thấy Trâu Văn Siêu đáng lẽ ngồi tù lại đứng trước mặt mình, Liễu Kình Vũ trước tiên là sửng sốt, lập tức giận tím mặt.
Liễu Kình Vũ tức giận không phải vì Trâu Văn Siêu khiêu khích mình, càng không phải là vì Trâu Văn Siêu dùng kế châm ngòi ly gián, dùng lợi ích lôi kéo. Mà là vì lúc này Trâu Văn Siêu thật sự không nên đứng trước mặt mình.
Nhưng, Trâu Văn Siêu lại đứng trước mặt mình quỷ dị như vậy.
Liễu Kình Vũ không phải đồ ngốc, Trâu Văn Siêu sở dĩ có thể xuất hiện trước mặt mình, nhất định phải chọn cách kiểu như bảo lãnh ra ngoài chữa bệnh. Nếu Trâu Văn Siêu thật sự bệnh thì thôi, nhưng Trâu Văn Siêu trước mắt lại rất khỏe mạnh, đâu có bất cứ bệnh tật gì.
Phẫn nộ, Liễu Kình Vũ thật sự phẫn nộ rồi.
Nếu như trước đây Bạch Trường Hỉ đột nhiên xuất hiện khiến Liễu Kinh Vũ cảm thấy khó chịu, nếu nói sự qua loa cho xong chuyện của Vương Khải Kiến Phòng Xây dựng khiến Liễu Kình Vũ bất mãn. Nếu như nói hành động xây dựng ầm ĩ của Hải Duyệt Thiên Địa khiến Liễu Kình Vũ căm hận cắn răng. Thì hiện tại, sự xuất hiện đột ngột của Trâu Văn Siêu lại khiến lửa giận trong lòng Liễu Kình Vũ từ đáy lòng dâng lên.
Nhà của dân chúng không nên bị phá dỡ lại bị cưỡng chế phá dỡ.
Công trình vi phạm luật thật sự thì không ai quản.
Hiện tại, phạm nhân đáng lẽ phải ngoan ngoãn ngồi tù thì lại hiện ra trước mặt mình. Rốt cục là vì sao.
Là ai giở trò quyền lực, lợi dụng lỗ hổng quy định và luật pháp chế độ để làm gì thì làm. Hành động như vậy khiến dân chúng sao có thể chịu nổi, hành động như vậy sao có thể không khiến Liễu Kình Vũ tức sùi bọt mép.
Thật ra, Liễu Kình Vũ lúc này đã nghĩ tới mấy khả năng, hắn có thể đoán được, việc Trâu Văn Siêu ra tù và việc khi trước Trâu Văn Siêu chịu nhận tất cả tội lỗi hẳn là một thứ giao dịch. Trâu Văn Siêu ra tù hẳn có liên quan không thể tách rời tới Đổng Hạo.
Liễu Kình Vũ căm tức nhìn Trâu Văn Siêu, đột nhiên giận quá hóa cười, nói:
- Trâu Văn Siêu, thật bất ngờ, chúng ta lại gặp nhau dưới tình huống như vậy. Nói thật, sự xuất hiện của anh, thật sự khiến tôi khiếp sợ, thậm chí khiến tôi có cảm giác thất bại.
Trâu Văn Siêu cười ha hả:
- Đây chính là điều tôi mong đợi. Liễu Kình Vũ, anh quá kiêu ngạo rồi.
Nói tới đây, Trâu Văn Siêu hạ giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi nói cho anh biết, công trình vi phạm của Hải Duyệt Thiên Địa không phải anh muốn phá là có thể phá.