- Trịnh Hiểu Thành à, lần này tôi xem ông sẽ làm thế nào.
Bên cạnh, Đường Trí Dũng có chút lo lắng nói:
- Đại ca, có cần gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Phi, bảo bọn họ kiên quyết không ký hợp đồng với Trịnh Hiểu Thành không? Nếu như thế thì Trịnh Hiểu Thành sẽ xong đời rồi.
Liễu Kình Vũ cười lắc đầu nói:
- Không cần, hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Trí Dũng à, cậu nhớ kỹ, khi giao tiếp với người thông minh, cậu không cần phải nói đối phương nên làm như thế nào. Bởi vì họ biết cách làm tốt hơn cả cậu. Nhất là trong quan trường và trên thương trường, tất cả mọi người đều rất thông minh, không ai muốn thành tượng gỗ của người khác cả.
Cho dù là đối phương thật sự muốn hợp tác với cậu, thậm chí phụ thuộc vào cậu, cậu cũng nhất định phải thể hiện sự tôn trọng với họ, không được có ý khống chế họ. Nếu làm như vậy, đối phương sẽ cảm thấy cậu là người nông cạn, hoặc không đủ tin tưởng họ, từ đó sẽ sinh ra khoảng cách giữa hai bên.
Đường Trí Dũng nghe Liễu Kình Vũ nói, lập tức chau mày, cẩn thận suy nghĩ, bắt đầu thấm dần những lời này của Liễu Kình Vũ.
Đi theo Liễu Kình Vũ càng lâu, Đường Trí Dũng càng phát hiện từ người thanh niên này toát ra khí chất thành thục siêu việt hơn nhiều so với người cùng trang lứa. Ở những thời khắc mấu chốt, hắn luôn cực kỳ nắm chắc tâm lý và nhân tính của con người.
Giờ phút này, Đường Trí Dũng cảm thấy quyết định của mình vô cùng chính xác. Tuy bây giờ Liễu Kình Vũ chỉ là một cây non nho nhỏ, thoạt nhìn sức sống dạt dào, tiền đồ vô lượng, tuy trên con đường tiến thân còn có thể gặp nhiều trắc trở, nhưng Đường Trí Dũng tin tưởng Liễu Kình Vũ sớm muộn gì cũng thành một cây đại thụ che trời. Chính mình chỉ cần yên lặng đi theo Liễu Kình Vũ, làm tốt công việc của bản thân, cố gắng trợ giúp cho Liễu Kình Vũ là được.
Đúng lúc Liễu Kình Vũ và Đường Trí Dũng đang nói chuyện thì Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân cũng đang ngồi thảo luận.
Sau khi biết được tin tức Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Bạch Vân là Vu Kim Văn sẽ tới thị sát, Trần Long Bân liền tìm Lưu Tiểu Phi, ánh mắt có chút hưng phấn nói:
- Tiểu Phi à, tôi lúc trước còn đang thắc mắc sao Trịnh Hiểu Thành đột nhiên gọi điện hẹn chúng ta đến đàm phán, hóa ra là ngày mai có lãnh đạo xuống. Xem ra, Trịnh Hiểu Thành nhất định sẽ nghĩ biện pháp để túm gọn chúng ta trong ngày hôm nay đấy.
Lưu Tiểu Phi cười gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu tôi đoán không lầm thì chiều nay bọn họ nhất định sẽ thỏa hiệp và nhượng bộ nhiều hơn nữa, nghĩ mọi biện pháp để chúng ta đồng ý hợp tác với họ.
Trần Long Bân vô cùng thích thú nhìn Lưu Tiểu Phi. Ông ta lăn lộn trên thương trường đã hơn hai mươi năm, cho nên rất nhiều chuyện nhìn thấu tận đáy, còn người thanh niên Lưu Tiểu Phi này, nghe nói mới làm việc chừng một, hai năm thôi, lại có thể thoải mái đoán ra hành động tiếp theo của đối thủ, thật sự quá lợi hại rồi. Chỉ tiếc là nhân tài như vậy mà mình không nắm giữ được, nếu không, tập đoàn Hoàn Bảo của mình nhất định sẽ càng ngày càng tiến lên.
- Tiểu Phi à, cậu nói xem liệu Liễu Kình Vũ có biết tin này không, nếu không chúng ta nói cho cậu ta một tiếng?
Lúc này đây, Trần Long Bân đang tiến hành thử Lưu Tiểu Phi. Ông ta muốn xem xem Lưu Tiểu Phi có nắm chắc tâm lý và nhân tính người khác hay không.
Bởi vì đối với thương nhân mà nói, chỉ là tinh thông một ít thủ đoạn thương chiến là chưa đủ, nếu muốn trở thành một thương nhân thành công, nhất định phải có bản lĩnh nhìn thấu nhân tính, thậm chí phải tinh thông tâm lý học.
Lưu Tiểu Phi nghe được những lời Trần Long Bân nói, khẽ mỉm cười nhìn ông ta một cái, lắc đầu nói:
- Tổng giám đốc Trần, tôi thấy không cần phải báo cho Liễu Kình Vũ đâu. Với mạng lưới quan hệ cũng như trí tuệ của anh ta, không thể không biết tin tức nhạy cảm như vậy. Hơn nữa tôi vẫn kiên định cho rằng, anh ta tuy ngoài mặt là từ chức, nhưng tuyệt đối sẽ một lần nữa quay trở lại quan trường Thương Sơn, bởi vì anh ta là một cán bộ hết lòng vì dân. Chính vì có tấm lòng đó, cho nên anh ta sẽ không dễ dàng nhận thua và thỏa hiệp.
Thông qua mấy lần tiếp xúc với Liễu Kình Vũ, tôi phát hiện anh ta là một người nhìn xa trông rộng. Tôi nhớ lúc đầu khi đàm phán với anh ta, anh ta đã nói, những thứ khác không dám cam đoan, nhưng lại có thể cam đoan, chỉ cần một ngày anh ta còn ở trong quan trường thì sẽ đảm bảo các dự án mà anh ta thu hút được bình an vô sự.
Liễu Kình Vũ còn nói cho tôi biết, anh ta ở quan trường Thương Sơn gây thù chuốc oán rất nhiều, sở dĩ không thể cho chúng ta nhiều điều kiện ưu đãi, cũng là không muốn bị đối thủ bắt được nhược điểm. Nhưng để đền bù cho việc dành ít ưu đãi, anh ta sẽ kiên quyết giúp đỡ nhà máy chúng ta chống lại các thủ đoạn ăn chặn và thu phí bừa bãi của chính quyền.
Nói tới đây, Lưu Tiểu Phi dừng một chút, vô cùng tự tin nói:
- Tổng hợp các tin tức mà tôi nắm được, tôi cho rằng Liễu Kình Vũ lúc thu hút đầu tư, rất có thể đã suy xét đến khả năng phát sinh các tình huống như hiện nay. Cho nên, nếu đã suy xét rồi thì không thể không có sự chuẩn bị. Phải biết rằng Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải là người chịu thua thiệt. Hơn nữa tôi từng tự mình đấu sức với Liễu Kình Vũ, tôi tự nhận là lực tay của tôi rất ít người có thể địch nổi, nhưng Liễu Kình Vũ này lại đấu ngang tài ngang sức với tôi. Từ điểm này có thể thấy được, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải người bình thường.
Điều thực sự khiến tôi bất ngờ, chính là sau khi Liễu Kình Vũ từ chức, chưa từng gọi điện liên hệ với chúng ta, cũng chưa từng yêu cầu chúng ta trợ giúp bất cứ điều gì. Theo tôi chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, anh ta tin tưởng tự mình có khả năng thu xếp chuyện này. Thứ hai, anh ta vô cùng tín nhiệm chúng ta, tin rằng ở thời khắc mấu chốt chúng ta sẽ trợ giúp. Tổng giám đốc Trần, ông cho rằng tôi phân tích đúng chưa?
Trần Long Bân sau khi nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, nói:
- Lưu Tiểu Phi, cậu thật sự lợi hại quá rồi. Thật không biết rốt cuộc là người nào đã nuôi dưỡng được một người trẻ tuổi lợi hại như cậu. Biểu hiện của cậu khiến tôi hận không thể lập tức dùng mọi thủ đoạn để bắt cóc cậu khỏi tập đoàn Tiêu Thị về với tập đoàn chúng tôi. Cậu phân tích rất có lý, tôi lúc đầu cũng là bị Liễu Kình Vũ thuyết phục, nếu không cho dù cha tôi có giới thiệu thì tôi cũng sẽ không nể mặt đâu. Tiểu Phi à, cậu đã phân tích ra rồi, cậu nói chiều nay chúng ta nên ứng đối thế nào?
Lưu Tiểu Phi cười ha hả, nói:
- Tổng giám đốc Trần, ông xem thế này có được không.
Nói xong, Lưu Tiểu Phi đem ý nghĩ của mình nói với Trần Long Bân.
Trần Long Bân sau khi nghe xong, cười gật gật đầu nói:
- Ừ, tốt lắm, rất khả thi. Tuy nhiên, vẫn chưa đủ toàn diện, tôi có thêm ý này...
Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, hai hồ ly một lớn một nhỏ thương lượng xong, nhìn nhau cười, trên mặt là vẻ vô cùng hưng phấn và gian xảo.
16h chiều, Trịnh Hiểu Thành mang theo Dương Kiệt, Diêu Chiêm Phong đến quán trà trong khách sạn Tân Nguyên.
Bọn họ ngồi đợi chừng năm phút, Lưu Tiểu Phi, Trần Long Bân vẻ mặt mỉm cười đi đến. Lúc này đây, bên cạnh Lưu Tiểu Phi có thêm một người: Trương Đức Dũng. Mấy lần trước đàm phán Trương Đức Dũng không có mặt, gã lúc nào cũng bận rộn.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Trương Đức Dũng, Trịnh Hiểu Thành chính là sửng sốt. Bởi vì lúc đám Lưu Tiểu Phi đến đây, y cũng không nhìn thấy Trương Đức Dũng, không biết tên này là ai. Nếu Liễu Kình Vũ có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ biết Trương Đức Dũng là ai, nhưng Trịnh Hiểu Thành chỉ là kẻ “hái trộm đào”, tự nhiên sẽ không nhận ra.
Thấy Trịnh Hiểu Thành nhìn chằm chằm Trương Đức Dũng, Lưu Tiểu Phi liền cười nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, giới thiệu với ông, vị bên cạnh tôi chính là Phó giám đốc đầu tư của tập đoàn Tiêu Thị chúng tôi, là trợ thủ chủ yếu, cũng là anh em tốt của tôi.
Giới thiệu xong, Trương Đức Dũng chỉ có điều nhìn về phía Trịnh Hiểu Thành gật gật đầu. Kể cả khi Trịnh Hiểu Thành vươn tay ra muốn bắt tay cùng gã nhưng gã lại liếc về nơi khác, căn bản không có ý bắt tay với Trịnh Hiểu Thành.
Thấy vậy, Trịnh Hiểu Thành xấu hổ thu tay về, chỉ về sofa nói:
- Xin mời ngồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói.
Vừa đi về phía sofa, trong lòng Trịnh Hiểu Thành vừa thầm nghĩ: “Con bà nói, Trương Đức Dũng này rốt cuộc thân phận là gì, sao một Phó giám đốc đầu tư nho nhỏ lại có thể kiêu ngạo hơn cả Tổng giám đốc Lưu Tiểu Phi?”
Lưu Tiểu Phi nhìn thấy biểu hiện của Trương Đức Dũng, nhưng chỉ là thản nhiên cười, cũng không nói gì thêm. Đối với tính cách của người anh em này, anh ta hiểu rất rõ. Trương Đức Dũng là một người yêu ghét rõ ràng. Sở dĩ mấy ngày qua gã không xuất hiện, là bởi vì gã đã đến quận Tân Hoa trước một ngày rồi. Sau khi tới, gã ở đó lặng lẽ thu thập các tư liệu có liên quan đến lĩnh vực đầu tư của quận Tân Hoa và thành phố Thương Sơn.
Lưu Tiểu Phi làm việc luôn luôn cẩn thận, cho dù là Liễu Kình Vũ đã hứa hẹn, hơn nữa anh ta cũng định đến Thương Sơn tiến hành đầu tư. Nhưng thân là một Tổng giám đốc đầu tư, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm với công ty, cho nên phải nắm rõ tất cả tình hình. Mà theo tư liệu Trương Đức Dũng điều tra được, uy danh của Liễu Kình Vũ tại thành phố Thương Sơn rất cao, thành tích nổi bật, hơn nữa còn là thành tích thực sự. Trịnh Hiểu Thành thì hoàn toàn trái ngược, con người này là một điển hình cho cán bộ vô liêm sỉ.
Đối với loại người này, Trương Đức Dũng vẫn luôn khinh bỉ và chán ghét cực độ.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Trịnh Hiểu Thành đi thẳng vào vấn đề nói:
- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, tôi tin rằng hai ngày nay các vị cũng đã có một số hiểu biết đối với quận Tân Hoa chúng tôi rồi. Tôi đại diện cho quận Tân Hoa, hy vọng có thể mau chóng đạt thành nhận thức chung với các vị, mau chóng triển khai dự án mà chúng ta đã ký kết.
Lưu Tiểu Phi sau khi nghe xong, trực tiếp lắc đầu nói:
- Thật ngại quá, Chủ tịch quận Trịnh à, chúng tôi đã quyết định không đầu tư ở thành phố Thương Sơn các ông nữa.
- Sao, không đầu tư?
Trịnh Hiểu Thành lập tức trợn tròn mắt.