Lý Đức Lâm ở trong Hội nghị thường vụ giở vài mánh khóe, khiến ông ta thất bại trong hội nghị ông ta có thể bỏ qua được. Bởi vì đó là quang minh chính đại đọ sức, so về các mối quan hệ cá nhân và khả năng giao tiếp, thua thì ông ta đành chấp nhận.
Nhưng bây giờ Lý Đức Lâm lại sai Trịnh Hiểu Thành trực tiếp sử dụng lực lượng công an đến xử lý Liễu Kình Vũ, y đã đi quá giới hạn rồi đấy.
Dù sao trong quan trường ở thành phố Thương Sơn có mấy ai mà không biết việc Liễu Kình Vũ là người của ông ta, vậy mà Trịnh Hiểu Thành còn dám làm như vậy. Không có sự ủng hộ của Lý Đức Lâm, Trịnh Hiểu Thành có gan làm như vậy sao.
Vương Trung Sơn khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đó rơi trúng người Trịnh Hiểu Thành.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đã “yếu ớt tỉnh lại”.
Liễu Kình Vũ chầm chậm mở mắt ra, nhìn xung quanh một chút, hắn đương nhiên là chú ý đến đám người Vương Trung Sơn vừa đến, nhưng hắn cố ý giả vờ như không nhìn thấy. Khi vừa nhìn thấy mặt của Trịnh Hiểu Thành, hắn lập tức liền dùng thái độ vô cùng kiên cường mà nói:
- Ôi, Chủ tịch quận Trịnh ông đến rồi sao, nhưng mà ông có đến thì cũng vô dụng thôi, tuy rằng người của ông đã dùng hết tất cả các thủ đoạn, dù các người có cố gắng hết sức ép tôi thừa nhận việc đã từng biếu quà hối lộ cho Bí thư Vương, nhưng tôi sợ là đã khiến cho ông thất vọng rồi, bởi vì Liễu Kình Vũ tôi cơ bản là không có làm việc đó, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu.
Còn nữa, người của ông muốn tôi thuyết phục nhóm khai thác phát triển đầu tư ngay lập tức đến đầu tư ở thành phố Thương Sơn chúng ta, còn nói nếu tôi không đồng ý thì sẽ giết chết tôi. Việc này sợ rằng cũng phải khiến ông thất vọng rồi. Tôi biết rằng, ông và Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm vô cùng mong muốn hạng mục này sẽ đầu từ vào thành phố Thương Sơn. Nói thật là tôi cũng rất muốn hạng mục này sẽ được thực hiện ở thành phố Thương Sơn, nhưng không ngờ các người lại dùng đến thủ đoạn hèn hạ này để bắt ép tôi phải làm. Tôi tuyệt đối sẽ không để cho các người thực hiện được đâu, hôm nay các người có thể dùng thủ đoạn này ép tôi phải khiến cho các nhà đầu tư đến đầu tư. Vậy thì biết đâu ngày mai các người có thể dùng các loại thủ đoạn đen tối khác mà chèn ép các nhà đầu tư đó chứ.
Liễu Kình Vũ tôi tuy chẳng phải là một người vĩ đại gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì an nguy của bản thân mà khiến cho bạn bè là các nhà đầu tư bị tổn hại đâu. Có bản lĩnh thì ông cứ giết chết tôi đi, có giết chết tôi thì tôi cũng không để cho các người đạt được mục đích đâu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ hướng về phía Đường Kiến Quốc đang tái mặt vì lo lắng, phun ra một ngụm máu, tiếp tục ngất đi trên ghế dài, ngụm máu tươi kia hoàn toàn phun thẳng vào mặt Đường Kiến Quốc.
Lúc này, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều vô cùng hoảng sợ.
Bao gồm cả Lý Đức Lâm, y không thể ngờ được, Trịnh Hiểu Thành lại làm mọi việc trở nên thế này, không ngờ lại đi bắt ép Liễu Kình Vũ nghĩ cách kéo hạng mục đầu tư quay trở lại. Tuy là trong lòng y biết rõ Trịnh Hiểu Thành làm như vậy là muốn lấy lòng mình, coi như tìm cách lập công, nhưng vấn đề ở chỗ chuyện này lại bị vạch trần ở giữa đám đông. Nếu như y vẫn còn bao che cho Trịnh Hiểu Thành thì đối mặt với nhiều người có mặt ở hiện trường như vậy, y cũng chẳng có cách nào để bào chữa.
Nhất là hiện giờ, không ngờ Liễu Kình Vũ lại bị hộc máu, điều này chứng tỏ Liễu Kình Vũ đã bị nội thương hết sức nghiêm trọng. Hơn nữa cả khuôn mặt lại dính đầy máu, vừa nhìn thấy đã biết là bị ngoại thương, dưới tình hình như thế này mà vẫn bao che cho Trịnh Hiểu Thành, ngay bản thân y cũng sẽ bị mang tiếng xấu.
Giờ phút này, Vu Kim Văn cũng không thể nhịn được nữa, Vu Kim Văn lạnh lùng nhìn Vương Trung Sơn nói:
- Được, được, Lý Đức Lâm, tôi thật không ngờ được, giữa ban ngày ban mặt thế này, mà có cả cán bộ đảng cấp Phó phòng bị người trong Phòng công an quận Tân Hoa tiến hành tra tấn bức cung. Hơn nữa lại còn đặt điều nói xấu Bí thư thành ủy, mấy người ở thành phố Thương Sơn các người thật giỏi, thật là to gan.
Vừa lúc đó, tay Đường Kiến Quốc sờ trái tim của Liễu Kình Vũ, phát hiện tim đập càng ngày càng chậm, mà mạch đập càng ngày càng yếu, ông ta lập tức la lớn:
- Xe cấp cứu, xe cấp cứu rốt cuộc có đến không? Tim Liễu Kình Vũ đập càng ngày càng chậm rồi, tính mạng đang vô cùng nguy cấp.
Lúc này, xe cứu thương cuối cùng cũng đã đến, mấy bác sĩ trực tiếp đến xem xét tình hình của Liễu Kình Vũ, một bác sĩ đưa ra kết luận: Liễu Kình Vũ bị nội thương nghiêm trọng, nhất định phải đưa về bệnh viện để tiến hành cấp cứu, hơn nữa vết thương bên ngoài cũng cần được xử lý, nếu không, chảy máu quá nhiều cũng gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe thấy bác sĩ kết luận như vậy, cơn tức giận của Vương Trung Sơn đã đạt đến đỉnh điểm, trong ánh mắt của ông ta mang theo lửa giận bừng bừng nói với Đường Kiến Quốc:
- Phó chủ tịch Đường, ông đưa Liễu Kình Vũ đến bệnh viện cấp cứu đi, tôi cùng với Chủ tịch Lý ở lại xử lý một số việc ở hiện trường.
Đường Kiến Quốc khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì với Vương Trung Sơn, ngay lập tức đi theo bác sĩ và y tá lên xe cấp cứu, đi thẳng đến bệnh viện. Tuy rằng ông ta thấy Liễu Kình Vũ nhìn ông ta bằng ánh mắt kia, đoán được việc trọng thương của Liễu Kình Vũ có phần là làm trò thôi, nhưng ông ta vẫn rất lo lắng.
Liễu Kình Vũ được xe cấp cứu đưa đi, nhưng mọi người ở hiện trường thì không rời đi.
Lúc này Vương Trung Sơn vẻ mặt rất bình tĩnh nói với Trịnh Hiểu Thành:
- Chủ tịch Trịnh, tôi muốn biết rốt cuộc là hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Trịnh Hiểu Thành giờ này đã giống như kiến bò trên chảo nóng, những sự việc liên tiếp phát sinh tại hiện trường đã vượt ra xa khỏi sự tưởng tượng của y. Có điều, điểm may mắn duy nhất của y chính là, tuy rằng Liễu Kình Vũ cứ luôn nói tất cả mọi việc đều do y sắp đặt, nhưng Liễu Kình Vũ lại không có chứng cớ gì.
Cho nên Trịnh Hiểu Thành liền trưng ra khuôn mặt vô tội nói:
- Bí thư Vương, tôi cũng giống như mọi người, cũng là vừa mới đi tới nơi, tôi cũng chẳng biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Vẻ mặt Vương Trung Sơn rất bình tĩnh nói:
- Anh không biết, anh không biết thì tại sao Liễu Kình Vũ đã bị thương nghiêm trọng lại còn nói như vậy? Quan hệ giữa anh và Trịnh Lập Quốc là như thế nào?
Vương Trung Sơn có thể làm được đến cái chức Bí thư thành ủy như thế này, thì làm sao có thể là người bình thường được. Sau khi Liễu Kình Vũ nói ra những lời kia, ngay lập tức ông ta liền sinh ra nghi ngờ mối quan hệ giữa Trịnh Lập Quốc và Trịnh Hiểu Thành.
Trịnh Hiểu Thành đương nhiên không thể bó tay chịu trói, hơn nữa y cũng đâu có trực tiếp ra lệnh cho Trịnh Lập Quốc làm ra những chuyện quá đáng như vậy. Y chỉ ngầm nói bóng gió một chút với Trịnh Lập Quốc thôi chứ cơ bản là không hề nói rõ ràng, cho dù là Trịnh Lập Quốc có ghi âm lại, cũng không ai có thể làm rõ được vấn đế đó.
Cho nên sau khi Vương Trung Sơn hỏi xong, Trịnh Hiểu Thành ngay lập tức liền nói ngay:
- Chúng tôi chỉ là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.
Lúc này Thư ký của Vương Trung Sơn nói với ông ta:
- Bí thư Vương, căn cứ vào hiểu biết của tôi, Trịnh Hiểu Thành và Trịnh Lập Quốc vốn có quan hệ thân thích, cũng xem như là anh em họ. Bình thường, Trịnh Lập Quốc luôn tự cho mình cái thân phận là em họ Trịnh Hiểu Thành, luôn khoe khoang với người khác về cái thân phận này. Chuyện này, tùy tiện xem hồ sơ cán bộ ở Cục Công an thành phố sẽ thấy ngay.
Sau khi nghe nói xong, sắc mặt Trịnh Hiểu Thành liền tái xanh, mà Trịnh Lập Quốc thì sợ hãi đến độ hai chân run rẩy.
Ánh mắt Vương Trung Sơn lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của Trịnh Lập Quốc, trầm giọng nói:
- Trịnh Lập Quốc, chuyện Thư ký của tôi nói cũng có thể là thật, có cần phải tìm một người đến đối chất không?
Trịnh Lập Quốc làm sao dám nói dối trước mặt Bí thư Thành ủy, gã cũng không có được can đảm như Trịnh Hiểu Thành, chỉ có thể gật đầu nói:
- Là sự thật.
Vương Trung Sơn chỉ nói mấy câu, lập tức liền vạch trần lời nói dối của Trịnh Hiểu Thành. Tình hình phát triển đến mức này, ông ta đã nắm được phần lớn quyền chủ động, bởi vì lúc này Trịnh Hiểu Thành nói dối, như vậy thì sau này, dù là bất cứ ai cũng phải xem xét lại xem có đang nói dối hay không.
Vương Trung Sơn lại nhìn sang Trịnh Hiểu Thành thấp giọng hỏi:
- Trịnh Hiểu Thành, tôi hỏi anh, ép buộc Liễu Kình Vũ đi thuyết phục các nhà đầu tư quay trở lại, ép cậu ta khai là đã hối lộ cho tôi, mọi chuyện là do anh bày ra đúng không?
Trịnh Hiểu Thành không chút do dự mà phủ nhận:
- Không phải, tuyệt đối là không phải, Trịnh Hiểu Thành tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chuyện này tôi có thể thề với trời.
Vương Trung Sơn không khỏi chau mày, lúc này ông ta cần phải có thêm chứng cứ. Đương nhiên, ông ta hỏi vấn đề này cũng là có chủ ý sâu xa. Nếu như Trịnh Hiểu Thành thừa nhận là tốt nhất, nếu không thừa nhận, ông ta có thể coi đây là cái cớ để cho Ủy ban Kỷ luật nhúng tay vào điều tra.
Nhưng Vương Trung Sơn và Trịnh Hiểu Thành không ai ngờ đến, lúc này Lưu Tiểu Phi đột ngột đứng dậy, vẻ mặt tức giận nói:
- Trịnh Hiểu Thành, ông thân là Chủ tịch quận, lời nói phải nói cho thật. Tôi cùng với Tổng giám đốc Trần sở dĩ nhất định không đầu tư ở quận Tân Hoa các người cũng vì thấy rõ ông là một người giả nhân giả nghĩa.
Ông luôn miệng nói là ông không làm việc gì xấu, nói ông không có sai ai đe dọa Liễu Kình Vũ. Nhưng mới vừa đêm qua, tôi nhận được một đoạn ghi âm do Liễu Kình Vũ gửi qua, nói là nếu anh ta thật sự bị bắt đến Phòng công an, nhờ tôi hãy cố gắng hết sức cứu anh ta. Sau khi tôi nghe xong bản ghi âm này thấy tức giận vô cùng, hiện giờ mọi người cũng cùng nhau nghe thử một chút đi, mọi người chúng ta thử xem xem Trịnh Hiểu Thành rốt cuộc là loại người như thế nào.
Nói xong, Lưu Tiểu Phi lấy điện thoại di động của mình ra, tìm một đoạn ghi âm.
“Liễu Kình Vũ, anh nghe cho rõ đây, tôi hiện tại thay mặt Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa tiến hành trò chuyện với anh. Anh nhất định phải đem cái gọi là nội dung bản quy hoạch đất đai cho tôi và kể lại tỉ mỉ nội dung tình huống bằng văn bản này. Nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, anh không gánh nổi đâu”.
“Được, có thủ đoạn gì thì Chủ tịch quận cứ việc giở ra, Liễu Kình Vũ tôi sẽ tiếp chiêu hết. Muốn bản quy hoạch? Không có đâu. Còn nữa, bây giờ tôi chính thức cảnh cáo ông, đừng gọi điện thoại làm phiền tôi nữa. Hiện giờ tôi cũng đã ghi âm lại cuộc điện thoại này, tất cả mọi lời ông nói đều là bằng chứng chống lại ông, cẩn thận tôi sẽ tố cáo ông tội quấy nhiễu tôi đó”.
“Liễu Kình Vũ, không đưa cho tôi bản quy hoạch cũng được. Chỉ cần anh có thể khiến cho các nhà đầu tư có thể quay lại đầu tư cho thành phố Thương Sơn chúng ta. Tôi đảm bảo anh vẫn có thể yên tâm mà ở lại thành phố Thương Sơn chúng ta mà làm quan. Hơn nữa chức vụ cũng sẽ tuyệt đối không thua kém trước kia, tôi cũng tin chắc rằng anh biết tôi có quan hệ rất tốt với Chủ tịch thành phố Lý, Phó bí thư Trâu, tôi có thể làm được chuyện này”.
“Cái đó cho dù tôi có cũng sẽ không đưa cho ông”.
“Anh dù cho thế nào cũng phải thử qua lời tôi nói, tôi cam đoan anh hối hận sẽ không kịp đấy. Liễu Kình Vũ, anh còn trẻ, không cần chỉ vì kích động nhất thời mà hủy hoại cả tương lai của mình”.
Bản ghi âm đã kết thúc, tất cả mọi người ở hiện trường đều thấy tức giận.
Trịnh Hiểu Thành không thể ngờ được, Liễu Kình Vũ lại thật sự ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người, hơn nữa lại còn đưa cho Lưu Tiểu Phi, lại mang ra đúng thời khắc mấu chốt này nữa.