Phải biết rằng, nếu Mạnh Vĩ Thành đã có những tin tức này trong tay, bình thường ông ta sẽ phải thông báo cho Lý Đức Lâm và Vương Trung Sơn biết trước, dù sao bọn họ cũng là nhân vật số một, số hai. Nhưng hiện tại, Lý Đức Lâm lại phát hiện, mình cũng không hề được Mạnh Vĩ Thành thông báo, nhưng Vương Trung Sơn lại biết, điều này chứng tỏ, Mạnh Vĩ Thành chỉ sợ đã đầu quân vào trận doanh của Vương Trung Sơn rồi, hoặc ít nhất cũng đang hợp tác cùng Vương Trung Sơn.
Nghĩ đến đây, trên người Lý Đức Lâm đã đổ một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng Lý Đức Lâm dù sao cũng là Lý Đức Lâm, sau khi bối rối, rất nhanh đã điều chỉnh lại, trầm giọng nói:
- Ừ, tốt lắm, nếu đã bắt được tên phóng hỏa, vậy hãy để cho người của Cục Công an thẩm vấn trước, mau chóng điều tra nguyên nhân phóng hỏa.
Nói tới đây, Lý Đức Lâm hơi trầm ngâm một chút, trầm giọng nói:
- Tôi thấy chuyện này rất trọng đại, Bí thư Đảng ủy Công an Đồng Hạo hẳn là nên tự mình giám sát chuyện này, đảm bảo vụ án này nhanh chóng thu được kết quả, để cho Khu công nghệ cao cùng với ba Nhà máy kia một câu trả lời rõ ràng.
Ý nghĩ của Lý Đức Lâm chính là tính toán để Đồng Hạo tham gia vào việc này, nắm trong tay đại cục, tránh cho những tình huống không khống chế được xuất hiện.
Lý Đức Lâm nói xong, Đổng Hạo lập tức gật gật đầu nói:
- Vâng, Chủ tịch Lý nói rất đúng, ở Khu công nghệ cao xuất hiện một sự kiện nghiêm trọng như vậy, Đảng ủy công an chúng tôi bụng làm dạ chịu, nhất định sẽ cố gắng tiến hành nhanh chóng, chuyện này tôi sẽ tự tay đi làm.
Nhưng mà, Đổng Hạo vừa mới nói xong, Mạnh Vĩ Thành lại thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, tôi thấy đồng chí Đổng Hạo không cần phải tự thân xuất mã đâu, bởi vì người bị tình nghi phạm tội đã khai báo tất cả động cơ của y rồi. Y là vì bị người khác sai khiến mới cố ý hủy chứng cớ, giấy tờ của ba xí nghiệp kia. Hơn nữa người sai khiến y cũng đã bắt được rồi, là Chu Chí Đông, con trai của Cục trưởng Cục Bảo vệ môi trường thành phố Thương Sơn Chu Thần Huy.
Hiện tại Chu Chí Đông đã bị Cục Công an thành phố bắt, đang trong quá trình thẩm vấn. Từ tình hình trước mắt có thể thấy, tuy rằng Chu Chí Đông là chủ mưu vụ phóng hỏa này, nhưng rất có thể Chu Chí Đông cũng chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ sợ sau lưng anh ta còn có thế lực lớn hơn thao túng, hết thảy đều cần đợi kết quả thẩm vấn.
Nghe Mạnh Vĩ Thành nói xong, sắc mặt Hàn Minh Huy ngay lập tức thay đổi, trên gáy cũng toát ra một tầng mồ hôi mịn. Bởi vì y rất rõ ràng, Chu Chí Đông bất quá chỉ là bình phong của Hàn Bồi Khôn - con trai mình mà thôi. Cổ đông lớn nhất của nhà máy phân hóa học và thuốc trừ sâu Khu công nghệ cao chính là con trai mình, Chu Chí Đông chỉ có thể coi là cổ đông lớn thứ hai. Chỉ cần Chu Chí Đông an toàn, con trai mình cũng có thể yên tâm thu tiền, an nhàn ở nhà. Hơn nữa phía trước Chu Chí Đông còn có một người đại diện pháp lý, một Tổng giám đốc, có thể nói, Hàn Bồi Khôn đã chuẩn bị rất chu toàn, nghĩ hết biện pháp để giấu mình.
Nhưng mà, Hàn Minh Huy không ngờ, Mạnh Vĩ Thành và Liễu Kình Vũ lại có thể điều tra đến tận Chu Chí Đông, chuyện này phiền toái rồi.
Lúc này, Vương Trung Sơn trầm giọng nói:
- Tốt, vậy đồng chí Mạnh Vĩ Thành sau cuộc họp này thông báo với tổ điều tra một chút, hy vọng bọn họ có thể cố gắng hết sức, đưa những phần tử phạm tội ra ánh sáng. Đồng thời cũng hy vọng mọi người làm tốt công tác của mình, quán triệt kết quả của cuộc họp thường vụ ngày hôm nay, không để cho môi trường của thành phố Thương Sơn chúng ta thêm ô nhiễm nữa. Tan họp đi.
Nói xong, Vương Trung Sơn đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ra ngoài. Lý Đức Lâm sắc mặt lại nghiêm trọng dị thường, đi lại cũng có chút nặng nề.
Hàn Minh Huy, Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo nối đuôi nhau, cùng đi vào phòng làm việc của Lý Đức Lâm.
Ba người ngồi trên sofa, tất cả đều trầm mặc.
Hôm nay trong cuộc họp thường ủy phát sinh chuyện như vậy, đối với đám người Lý Đức Lâm, Trâu Hải Bằng, Hàn Minh Huy đúng là một đả kích trầm trọng. So với ba người bọn họ, Đổng Hạo là người thấy nhẹ nhõm nhất. Bởi vì con trai ông ta - Đổng Thiên Bá trước đó đã xảy ra chuyện, hơn nữa cũng không tham gia vào ba xí nghiệp lớn, cho nên mặc kệ thế cục có thay đổi thế nào, ông ta vẫn sẽ an toàn.
Trầm mặc một hồi, Hàn Minh Huy lo âu nói:
- Chủ tịch Lý, thế cục đã có chút mất kiểm soát rồi, nếu để cho Cục Công an thành phố tiếp tục thẩm vấn Chu Chí Đông, chỉ sợ bước tiếp theo sẽ liên lụy đến Bồi Khôn. Một khi Bồi Khôn bị kéo vào, sự tình sẽ không thể kiểm soát nổi nữa.
Hàn Minh Huy khi nói đã mang theo ý uy hiếp. Bởi vì Hàn Bồi Khôn mặc dù là đại cổ đông, nhưng cổ phần danh nghĩa cho người nhà của Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng cũng có ở ba xí nghiệp này, hơn nữa tỉ lệ cũng không nhỏ đâu.
Mày của Lý Đức Lâm nhíu lại càng sâu, trong lòng đã có tính toán.
Đối với những hành động mờ ám của ba xí nghiệp này, y rất rõ ràng, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao thân là Chủ tịch thành phố, nếu y muốn lôi kéo Trâu Hải Bằng, Hàn Minh Huy về phía mình, khẳng định không chỉ nói vài câu là xong, đương nhiên phải cho bọn họ một chút ích lợi, bọn họ mới có thể khăng khăng một mực đi theo mình. Vốn dĩ, với năng lực của y, vẫn luôn có thể nắm trong tay đại cục của thành phố Thương Sơn.
Nhưng hiện tại, không ngờ mình lại thảm bại, thậm chí còn lâm vào nguy hiểm, chuyện này là vì sao vậy?
Lý Đức Lâm bắt đầu hồi tưởng lại.
Đầu óc Lý Đức Lâm đem những sự kiện lớn trong hai năm gần đây, cẩn thận điểm lại một lần.
Sau khi tự hỏi xong, Lý Đức Lâm đột nhiên phát hiện, từ khi Liễu Kình Vũ tiến vào quan trường thành phố Thương Sơn, một loạt vấn đề ùn ùn kéo đến. Đầu tiên, người của Trâu Hải Bằng là Tiết Văn Long bị kéo xuống, sau đó là vì con của Trâu Hải Bằng, Đổng Hạo mà bọn họ cũng suýt bị cuốn vào, thiếu chút nữa còn không thể bảo vệ nổi mình, sau đó là sự kiện tranh công ở tỉnh Hà Tây. Hiện tại, Liễu Kình Vũ sau khi tới Khu công nghệ cao, không ngờ trực tiếp đem ba bọn họ kéo vào vòng càn khôn, làm bọn họ lâm vào hoàn cảnh khốn cùng.
Giờ phút này, Lý Đức Lâm đã nhận ra, Liễu Kình Vũ chính là khắc tinh của mình, từ khi Liễu Kình Vũ đến thành phố Thương Sơn, vận rủi cứ đeo bám lấy mình.
Làm sao bây giờ, bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Vừa lúc đó, Hàn Minh Huy đột nhiên lên tiếng:
- Chủ tịch Lý, tôi xem chuyện Chu Chí Đông không thể để yên được nữa rồi, chúng ta nhất định phải kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Nghe Hàn Minh Huy nói vậy, Lý Đức Lâm trầm tư một chút, cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Đúng, phải quyết định thôi. Lão Đổng à, chuyện này còn cần anh ra mặt mới được. Tôi nghe nói Chu Chí Đông thân thể không được tốt, anh nên an bài cho cậu ta một buổi khám sức khỏe đi, không thể để cho Chu Chí Đông trong lúc thẩm vấn xảy ra vấn đề được.
Trong lòng Đổng Hạo rùng mình.
Nói thật ra, ông ta hiện tại không hề muốn tham gia, nhưng Lý Đức Lâm lại lên tiếng, ông ta không dám không nghe. Bởi vì tuy rằng ông ta không liên quan đến việc của ba nhà máy, nhưng những việc khác lại không được như thế. Bốn người bọn họ là một đường dây không thể cắt rời, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, ông ta cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý. Tuy rằng Lý Đức Lâm nói vô cùng đàng hoàng, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Chính là mình phải nghĩ cách làm sao cho Chu Chí Đông câm miệng.
Ngay trước mặt mọi người, Đổng Hạo trực tiếp lấy điện thoại di động bắt đầu gọi điện thoại, bảo người của mình đi tìm hiểu tin tức, bắt đầu hành động.
Nhưng mà, sau hai mươi phút, Đổng Hạo gọi rất nhiều cuộc điện thoại, cuối cùng cũng thu được tin tức. Chu Chí Đông căn bản cũng không bị giam ở Cục Công an thành phố. Người rốt cục ở đâu, vài vị Phó cục trưởng không người nào biết, những người phía dưới càng không cần phải nói. Mà Cục trưởng Cục công an thành phố Chung Hải Đào có khả năng biết chuyện này thì hiện tại điện thoại của ông ta gọi không hề có ai bắt máy.
Gọi xong cả chục cuộc điện thoại, sắc mặt của cả bốn người đều vô cùng nghiêm trọng.
Trâu Hải Bằng trầm mặt nói:
- Chủ tịch Lý, sự tình lần này chỉ sợ không xong. Tôi sợ rằng Liễu Kình Vũ, Vương Trung Sơn, Mạnh Vĩ Thành, Chung Hải Đào đều đã tham dự vào việc này. Lão cáo già Vương Trung Sơn này chỉ sợ đã bắt đầu hành động phản kích chúng ta rồi.
Lý Đức Lâm không nói gì, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng nghiêm trọng. Đối với lời nói của Trâu Hải Bằng, y tuy rằng vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không dám coi thường. Bởi vì hành động của Vương Trung Sơn trong cuộc họp hôm nay làm y quá bất ngờ, mà kết quả biểu quyết lại càng làm y không ngờ nổi.
Trầm tư một chút, Lý Đức Lâm trầm giọng nói:
- Lão Hàn, tôi nghe nói Bồi Khôn nhà anh định đi Mỹ du học đúng không? Tôi xem hiện tại nên cho nó đi đi thôi, đưa cả bà xã nhà anh sang đấy chăm sóc con trai luôn. Về phần những người khác, các vị cũng nên sắp xếp một chút đi, nhất định phải để bọn nhỏ có hoàn cảnh phát triển tốt một chút.
Tất cả mọi người sắc mặt đều vô cùng ác liệt, gật đầu đáp ứng.
Sau nửa giờ, Hàn Bồi Khôn từ một câu lạc bộ giải trí đi ra, ngay lập tức bắt xe chạy ra sân bay. Mà thư kí của Hàn Minh Huy thì tới nhà y đón bà xã của Hàn Minh Huy, hộ chiếu của hai người đều đã được chuẩn bị sẵn. Cùng lúc đó, người nhà của Lý Đức Lâm, Đổng Hạo, Trâu Hải Bằng cũng đã bắt đầu đi ra sân bay.
Trong khách sạn Tân Nguyên Thành phố Thương Sơn,
Chung Hải Đào, Liễu Kình Vũ cùng ngồi đối mặt trên sofa.
Chung Hải Đào nhìn về phía Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khâm phục. Bởi vì ông ta thật không ngờ, sau khi vụ hỏa hoạn ở Khu công nghệ cao phát sinh, mình đã phái ra rất nhiều cán bộ tinh nhuệ đi phá án, nhưng vẫn luôn không thu được manh mối gì, nhưng ngày hôm qua, không ngờ Liễu Kình Vũ lại gọi điện cho mình, bảo mình đưa vài người thân tín đến khách sạn Tân Nguyên bắt thủ phạm phóng hỏa Khu công nghệ cao. Mình đã phát động nhiều người của Cục công an thành phố như vậy đều không điều tra ra, Liễu Kình Vũ rốt cuộc đã làm như thế nào để tìm được thủ phạm?