Cách thời gian thư báo đến Ban tổ chức Thành ủy còn hai ngày, Liễu Kình Vũ cũng không quá sốt ruột, mà quyết định thừa dịp hai ngày này, tới thị xã Đông Giang dạo một vòng để tìm hiểu thêm về thị xã này.
Liễu Kình Vũ trước tiên ở khách sạn Tân Nguyên đặt một phòng, bỏ lại tất cả vật phẩm tùy thân, sau đó ra bến xe bắt một chiếc xe khách đường dài, ngồi ô tô từ thành phố Liêu Nguyên tới thị xã Đông Giang. Sau khi ô tô khởi hành, Liễu Kình Vũ liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thành phố Liêu Nguyên cách thị xã Đông Giang khoảng 100km, nếu ngồi xe hơi đi với tốc độ cao, khoảng hai giờ là tới, điều này Liễu Kình vũ đã sớm biết.
Nhưng mà, hai giờ sau, thân xe ô tô xóc nảy làm Liễu Kình Vũ tỉnh dậy, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn hai tiếng từ lúc xuất phát rồi, vậy mà khi hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vẫn không hề thấy bóng dáng nội thành thị xã Đông Giang đâu. Liễu Kình Vũ nhíu mày lại, tuy rằng nơi cần đến là thị xã, nhưng đã hơn hai tiếng rồi, theo lý thuyết đã phải nhìn thấy thị xã Đông Giang rồi. Hắn cẩn thận nhìn biển quảng cáo hai bên đường, quả thật là đã đến địa phận của thị xã Đông Giang, nhưng lại vẫn chưa đến được nơi cần đến. Liễu Kình Vũ quan sát, phát hiện ô tô hiện tại đang đi qua một thôn, mà cách đó không xa chính là đường cao tốc.
Trong lòng Liễu Kình Vũ không khỏi nghi ngờ, hỏi một người bên cạnh:
- Này anh, tôi hỏi một chút, không phải bình thường từ Liêu Nguyên đến thị xã Đông Giang đều đi đường cao tốc sao, sao lần này lại đi đường trong thôn?
Anh bạn kia nghe Liễu Kình Vũ hỏi vậy, cười nói:
- Anh bạn, anh khẳng định lần đầu tiên đến đây đđúng không? Tôi cho anh biết, lái xe cũng không muốn đi đường nhỏ đâu, nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác. Đường cao tốc này không được đi quá 20km/h, chẳng khác gì đi bộ, nếu không thì căn bản không đi được.
Liễu Kình Vũ sửng sốt:
- Đây không phải là đường cao tốc sao, sao lại không đi được?
Anh bạn kia nghe Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, trên mặt lộ ra một chút tức giận:
- Đúng vậy, có đường cao tốc thật, nhưng đường cao tốc giống như bã đậu thôi. Từ tháng Chín năm trước thông xe, vận hành không đến ba tháng, trên đường đã xuất hiện rất nhiều đoạn đường xuống cấp, gồ ghề. Quản lí giao thông cũng sợ muốn chết rồi, ba năm ngày lại đại tu một lần, tuần nào cũng có chỉnh chỉnh sửa sửa. Tháng hai năm nay, Công ty xây dựng Thiên Hoành cải tạo đoạn đường cao tốc hơn 10km đã rất khó đi nhanh rồi, nhất là xe con, thường xuyên xảy ra vấn đề, xe tải thì đỡ hơn một chút.
Một tháng trước, đập chứa nước Đông Giang vùng thượng du do Công ty xây dựng Thiên Hoành phụ trách đột nhiên vỡ đê, khiến cho vùng hạ du nhiều xã, thị trấn, đồng ruộng đều ngập hết. Những đoạn đường do công ty khác thi công đều không gặp vấn đề gì, chỉ riêng đoạn do công ty Thiên Hoành nhận thầu, vì không chuẩn bị kế hoạch dự phòng, đoạn đường cao tốc kia có 6km bị sụt, 4km còn lại cũng coi như không còn nguyên vẹn.
Liễu Kình Vũ nghe đến đó, sắc mặt liền âm trầm, hỏi:
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, nhưng lại không có ai xử lý công ty xây dựng Thiên Hoành kia sao?
- Xử lý? Ai dám xử lý. Công ty Thiên Hoành ấy ở thành phố có người, ở huyện cũng có, dân chúng bình thường làm gì có ai dám hỏi đến chuyện này. Thật ra đã từng có một vài phóng viên muốn đến đây phỏng vấn, nhưng đột nhiên lại có một phóng viên tử vong, sau đó thì không thấy ai đến nữa rồi. Hơn nữa, 6km đường cao tốc kia, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều có người tuần tra. Nếu ai dám mang di động, camera đến quay cũng sẽ bị đánh. Cho dù là dân chúng địa phương cũng không ai dám đến gần chỗ đó.
Anh chàng kia nói đến đây, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Liễu Kình Vũ có chút khiếp sợ, nói:
- Anh bạn, công ty Thiên Hoành sao có thể kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ Huyện ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Đông Giang không cử người đến điều tra ư? Chẳng lẽ đoạn đường cao tốc này cứ như vậy bị phá hỏng à?
Anh chàng kia lại thở dài một tiếng:
- Làm sao có thể, tôi nghe nói trên huyện nửa tháng trước cũng đã tiến hành đấu thầu thi công lại đoạn đường đó rồi, nhưng tin đồn nói công ty Thiên Hoành lần này cũng báo danh tham gia đấu thầu. Nếu không có gì xảy ra, lại là công ty này thi công thôi.
- Cái gì, vẫn là công ty Thiên Hoành phụ trách sao? Chẳng lẽ đoạn đường quốc lộ kia bị hư hại nghiêm trọng như vậy mà lãnh đạo thị xã Đông Giang không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ bọn họ không biết công ty Thiên Hoành kia thi công có vấn đề sao? Vì sao còn đồng ý để công ty này tiếp tục tham gia đấu thầu?
Lần này, Liễu Kình Vũ thật sự quá bất ngờ rồi.
Anh chàng kia lại thở dài một tiếng, nói:
- Chuyện như vậy, cho dù là dân chúng bình thường như tôi đều thấy rất rõ ràng, nhưng vấn đề là lãnh đạo thị xã Đông Giang lại không thấy. Sau khi điều tra vô cùng cẩn thận, bọn họ ra một thông cáo, nói đoạn đường kia do sức nước đánh vào quá lớn nên mới bị hỏng, nên công ty Thiên Hoành không phải chịu trách nhiệm. Đầu năm nay, quan lại bao che cho nhau, chỉ khổ cho dân chúng chúng tôi thôi, thôn chúng tôi mỗi người đều bị thu phí đầu người 50 tệ. Không giao tiền sẽ không được phát trợ cấp. Haizzz.
Nói tới đây, anh chàng thở dài thượt một tiếng, có vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Anh chàng này thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi, mặc dù nhìn có chút chân quê, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn nhìn ra, chắc hẳn anh chàng là người làm ăn, nếu không cũng không thể hiểu biết nhiều như vậy.
Nghe được một tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ này, Liễu Kình Vũ cảm giác lòng của mình bị cái dùi đâm một nhát rất đau đớn. Tuy rằng hắn còn chưa chính thức nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thị xã Đông Giang, nhưng hắn đã bắt đầu hiểu một chút vấn đề của thị xã này rồi. Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao, đến Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào cũng coi trọng thị xã Đông Giang như vậy rồi. Xem ra vấn đề của thị xã Đông Giang không phải dễ dàng giải quyết. Liễu Kình Vũ không thể ngờ, một sự kiện chất lượng xây dựng công trình nghiêm trọng như vậy, thậm chí có nghi vấn một số cán bộ thiếu trách nhiệm, vậy mà không có một phương tiện truyền thông nào đưa tin, không ngờ không ai bị xử lý, không ngờ kết quả điều tra cuối cùng chỉ là nước lũ tràn qua gây hư hại. Trong đầu Liễu Kình Vũ lại dấy lên nghi ngờ, đập chứa nước Đông Giang mới tu sửa năm trước, vì sao lại vỡ dễ dàng như thế?
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía anh chàng kia, nói:
- Anh bạn, lần đập nước Đông Giang bị vỡ đê đó, trời mưa mấy ngày?
Anh chàng kia thoáng nhớ lại, nói:
- Lần đó mưa khoảng nửa ngày, mưa tuy rằng rất lớn, nhưng dưới tình huống bình thường, đập chứa không thể vỡ được. Bởi vì trước khi đến lần tu sửa gần đây nhất, đã có mấy trận mưa to, nhưng đều không có vấn đề gì, nhưng sau lần tu sửa này, mưa một lần là vỡ đê rồi.
Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm. Hắn thật không thể ngờ lại có chuyện như vậy. Lúc này, anh chàng kia dường như có chút chán nản, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ô tô tiếp tục đi, tim của Liễu Kình Vũ cũng theo từng đợt xóc nảy của ô tô mà từ từ chìm xuống.
Vỡ đê, đại hồng thủy, thôn làng, đồng ruộng chìm ngập trong nước, còn có đường cao tốc bị sụt, tất cả đều là do công ty xây dựng Thiên Hoành kia thi công, mà ngay cả dân chúng bình thường nhìn đều hiểu, vậy mà lãnh đạo thị xã Đông Giang lại không biết gì. Vì sao không có ai đứng ra nói gì? Truyền thông Đông Giang không có phản ứng gì có thể giải thích được, nhưng vì sao ngay cả truyền thông thành phố Liêu Nguyên cũng im lặng? Truyền thông Tỉnh Bạch Vân đâu rồi? Vì sao không đưa tin một chuyện nghiêm trọng như thế?
Mười km đường cao tốc, mỗi km ít nhất cũng phải trị giá 50, 60 triệu, 10km chính là 500, 600 triệu, chẳng lẽ tiền này cứ như vậy trôi theo dòng nước? Mà điều làm cho Liễu Kình Vũ không rõ chính là, thị xã Đông Giang đấu thầu một lần nữa đấu thầu con đường này, lại vẫn muốn chọn công ty Thiên Hoành thi công. Nếu lần này lại tiếp tục trúng thầu, vậy bọn họ đã đút túi hơn một tỷ tiền thi công rồi. Chẳng lẽ bộ máy thị xã Đông Giang không có ai dị nghị gì sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Liễu Kình Vũ càng thêm nặng nề.
Vừa lúc đó, anh chàng kia lại đột nhiên vỗ vai của Liễu Kình Vũ, nói:
- Anh bạn, nhìn thấy bên kia không, chính là đoạn 6km bị sụt đấy. Anh nhìn kìa, cứ cách 300m - 400m lại có vài người đi tuần tra, bọn họ trên danh nghĩa là tiến hành khảo sát công trình thi công, thực tế chính là ngăn cản người đến điều tra đấy.
Liễu Kình Vũ nhìn theo ngón tay anh chàng đó, phát hiện quả thực giống như lời anh ta nói, cứ cách 300m - 400m lại có một bốt giám sát, trong bốt có bốn người đang chơi bài.
Trong lòng Liễu Kình Vũ nổi sóng. Tuy rằng Liễu Kình Vũ không phải chuyên ngành xây dựng cơ bản, nhưng đối với quy trình xây dựng cải tạo đường cao tốc hắn cũng có chút hiểu biết. Hắn lập tức ra hiệu cho lái xe dừng lại, còn mình thì bước xuống đi đến nơi kia.
Lúc này, anh chàng kia ngó đầu qua cửa sổ hô lên:
- Anh bạn, anh ngàn vạn lần không nên lại gần bọn họ, bọn họ xuống tay độc ác lắm.