Phải biết rằng, hiện tại trong phòng họp có tới hơn một nửa còn chưa đến, Liễu Kình Vũ không ngờ tuyên bố họp, vậy số người còn chưa đến sẽ làm thế nào? Rốt cuộc là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới nhậm chức có vấn đề gì? Không lẽ hắn không sợ mọi người sẽ bất mãn sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người tất cả đều nhìn sang Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghiêm Vệ Đông.
Mọi người đều biết, thời điểm trước kia, quyền lực của Nghiêm Vệ Đông trong Ủy ban Kỷ luật là vô cùng lớn, giám sát toàn cục, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Thời điểm vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trước, tuy rằng ông ta có khát vọng quyền lực mạnh phi thường, nhưng cũng chỉ đạt tới mức gần ngang với Nghiêm Vệ Đông mà thôi.
Sắc mặt của Nghiêm Vệ Đông lúc ấy liền âm trầm. Y không ngờ gã Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới nhậm chức lại mạnh đến thế. Phải biết rằng, cho dù là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tiền nhiệm, trước mỗi quyết định quan trọng đều phải nói với mình, nhất là trước khi họp đều phải báo với mình một tiếng. Nhưng gã Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới này, căn bản không làm theo lẽ thường. Giờ phút này, thấy ánh mắt mọi người nhìn sang, trong lòng Nghiêm Vệ Đông chính là vui vẻ, thầm nghĩ: “Xem ra uy tín của mình trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật vẫn là tương đối cao, lúc xảy ra vấn đề, mọi người vẫn chờ ý kiến của mình. Xem ra, đây là cơ hội tốt nhất để đả kích Liễu Kình Vũ, tạo thêm uy tín cho mình ở Ủy ban Kỷ luật”.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Vệ Đông lập tức nhìn về phía Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi cho rằng hiện tại mọi người còn chưa đến đủ, cho nên bây giờ chưa thể họp được.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ dừng ở trên mặt của Nghiêm Vệ Đông, thầm nghĩ trong lòng: “Ông già này lại dám tinh tướng trước mắt mình, để xem tôi trị ông như thế nào”.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Ồ, hiện tại chưa thể họp sao? Đồng chí này, ông là ai thế?
Nghiêm Vệ Đông chính là chấn động. Y ngàn vạn lần không ngờ Liễu Kình Vũ không hề biết mình. Nhưng y thoáng nhớ lại, trong lòng chỉ có thể cười khổ, bởi vì đích xác từ lúc Liễu Kình Vũ nhậm chức đến giờ, y chưa từng tiếp xúc với Liễu Kình Vũ.
Cho nên, Nghiêm Vệ Đông chỉ có thể tự giới thiệu mình trước:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi là Phó Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang, Trưởng phòng giám sát Nghiêm Vệ Đông.
Liễu Kình Vũ nghe Nghiêm Vệ Đông giới thiệu xong, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ồ, là đồng chí Nghiêm Vệ Đông à? Tôi nghe không rõ lắm, ông vừa nói cái gì? Có thể nói lại một lần không?
Lúc này, Liễu Kình Vũ giả vờ hồ đồ, muốn trêu chọc Nghiêm Vệ Đông rồi.
Nghiêm Vệ Đông giờ phút này cũng không rõ ý đồ thực sự của Liễu Kình Vũ, chỉ có thể trầm giọng lặp lại:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi cho rằng hiện tại nhân viên còn chưa tới đủ, cho nên bây giờ chưa thể họp.
Lúc nói chuyện, Nghiêm Vệ Đông không thể không dùng cách xưng hô “Chủ nhiệm Liễu”. Bởi vì vừa rồi lúc Liễu Kình Vũ nói, gây cho y áp lực tâm lý quá lớn. Nhất là sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ rõ ràng hơi dựa ra đằng sau ghế, bày ra một bộ dạng vô cùng không kiên nhẫn, thoạt nhìn thì không có gì nhưng lại mơ hồ toát ra một tia khinh thường.
Nghiêm Vệ Đông sau khi nói xong, ánh mắt mọi người lại quay sang Liễu Kình Vũ. Tất cả mọi người đều muốn biết, vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mới tới này rốt cuộc muốn làm gì.
Liễu Kình Vũ không chút hoang mang ngồi thẳng lên, ánh mắt trực tiếp rơi trên người của Chánh văn phòng Hà Diệu Huy:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, tôi hỏi anh, có phải anh chưa thông báo lệnh của tôi đến toàn bộ nhân viên tham gia Hội nghị?
Hà Diệu Huy chính là sửng sốt, y thật không ngờ khi Liễu Kình Vũ đang đối thoại với Nghiêm Vệ Đông, lại đột ngột quay sang chất vấn mình. Liễu Kình Vũ này rốt cuộc có ý gì.
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Hà Diệu Huy lại không thể không cẩn thận nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi đã thông báo tới toàn bộ mọi người rồi. Tôi cam đoan không thể sai được.
Liễu Kình Vũ hỏi tiếp:
- Vậy lúc anh thông báo cho mọi người, có nói cho bọn họ biết chính xác thời gian và địa điểm không, có nói bọn họ không được đến muộn không?
Hà Diệu Huy vội vàng gật gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi đã dựa theo phân phó của ngài, nói lại toàn bộ cho mọi người rồi.
Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu:
- Ồ như vậy à, nếu đồng chí Nghiêm Vệ Đông đã nói vậy, tôi là nhân vật số một mới nhậm chức, không thể không nể mặt nhân vật số hai được. Vậy chúng ta tạm thời hoãn cuộc họp lại một chút. Như vậy đi, đồng chí Hà Diệu Huy, anh ghi lại tên của tất cả nhân viên đến họp đúng giờ hôm nay. Trong vòng ba phút, đem danh sách lên đây cho tôi. Thế nào? Có đủ thời gian không?
Hà Diệu Huy vội vàng gật gật đầu nói:
- Đủ, đủ.
Vừa nói Hà Diệu Huy vừa lấy quyển sổ tay của mình ra, bắt đầu ghi chép.
Lúc này, trong phòng họp, những người khác cũng lục tục đến. Không khí trong phòng lập tức náo nhiệt như đang đi dự hội, còn có người vừa đi vào vừa vui vẻ trò chuyện. Khi thấy Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua, bọn họ mới ngưng được thanh âm, yên lặng ngồi vào vị trí, sống lưng cao ngạo dựng thẳng.
Trong vòng ba phút, có đến hơn mười người đi vào, số người trong phòng họp lập tức tăng lên.
Lúc này, trong lòng Hà Diệu Huy chính là vừa động. Tuy rằng y không biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc có ý gì khi bảo y ghi lại tên những người này. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, y lại tự tiện thêm vào danh sách tên ba người. Ba người này đều có quan hệ không tệ với y.
Danh sách viết xong, Hà Diệu Huy cẩn thận kiểm tra lại một lượt, sau đó mới đứng dậy mang đến chỗ Liễu Kình Vũ:
- Chủ nhiệm Liễu, danh sách tôi đã viết xong.
Liễu Kình Vũ tiếp nhận danh sách, chỉ có điều nhìn lướt qua một chút, sau đó thản nhiên nói:
- Đồng chí Hà Diệu Huy, bản danh sách này anh có cần kiểm tra lại không? Có muốn sửa chữa gì không?
Hà Diệu Huy vội vàng cười nói:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài yên tâm, tôi đã kiểm tra lại một lượt rồi, chắc chắn không vấn đề gì đâu, không cần sửa.
Trên mặt của Liễu Kình Vũ liền lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Anh xác định?
Hà Diệu Huy vội vàng nói:
- Tôi xác định.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, ánh mắt quét một vòng phòng họp, phát hiện nhân viên cũng đã đến 2/3, trong số bảy Ủy viên thường vụ cũng đã đến năm người.
Liễu Kình Vũ đặt bản danh sách lên trên bàn, trầm giọng nói:
- Được rồi, bây giờ đã quá 5’ rồi, ai không đến cũng sẽ không đợi nữa. Chúng ta bắt đầu họp. Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông có ý kiến gì không?
Nghiêm Vệ Đông nghe Liễu Kình Vũ hỏi ý kiến mình, cảm giác mặt mũi mình cũng được thỏa mãn, liền nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ừ được rồi, vậy bắt đầu họp đi.
Theo Nghiêm Vệ Đông, hôm nay có nhiều người không đến họp đúng giờ như vậy, mình đã hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao cho, đã hung hăng quét sạch thể diện của Liễu Kình Vũ. Cho dù Liễu Kình Vũ hiện giờ có tiến hành họp, cũng không thể thay đổi được vận mệnh thất bại ngay trong cuộc họp đầu tiên sau khi nhậm chức, mặt mũi của hắn hôm nay xem như đã mất hết rồi. Về sau, nếu Liễu Kình Vũ muốn lập uy trong Ủy ban Kỷ luật, trên cơ bản là không có khả năng rồi.
Nghiêm Vệ Đông sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cầm lấy danh sách thản nhiên nói:
- Được, vậy chúng ta bắt đầu họp. Đề tài thảo luận đầu tiên, tôi quyết định miễn chức Chánh văn phòng của đồng chí Hà Diệu Huy, tạm thời điều đến làm Phó chủ nhiệm Phòng cơ điện, cấp bậc không thay đổi.
Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả mọi người ở hiện trường đều sợ ngây người.
Đương sự là Hà Diệu Huy thì kinh ngạc đến trợn trừng mắt, nhìn về phía Liễu Kình Vũ với vẻ tràn đầy phẫn nộ và khó hiểu. Y nghĩ mãi không rõ, từ lúc Liễu Kình Vũ đến nhậm chức, mình vẫn luôn rất cẩn thận. Tuy rằng có đặt bẫy hắn, nhưng y tin tưởng với tuổi trẻ và kinh nghiệm lý lịch non nớt của Liễu Kình Vũ, căn bản không thể phát hiện ra. Hơn nữa chính mình luôn thể hiện sự tôn trọng với Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ tại sao phải khai đao với mình?
Giờ phút này, kinh hãi nhất và tức giận phải kể tới Nghiêm Vệ Đông rồi.
Phải biết rằng, hôm nay mục tiêu chủ yếu của Nghiêm Vệ Đông là không cho Liễu Kình Vũ tạo uy tín, đả kích uy nghiêm của nhân vật số một là hắn. Trước đó mỗi bước đều hoàn mỹ vô khuyết, lại không nghĩ đến Liễu Kình Vũ đột nhiên muốn bãi miễn chức Chánh văn phòng của Hà Diệu Huy.
Nghiêm Vệ Đông lập tức mặt âm trầm, lớn tiếng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi kiên quyết phản đối đề nghị của anh. Tôi nghĩ có thể anh chưa hiểu rõ lắm về đồng chí Hà Diệu Huy. Đồng chí Hà Diệu Huy là một người rất có năng lực, làm việc vô cùng nghiêm túc, văn phòng Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta nhờ có đồng chí ấy mà công tác luôn được hoàn thành một cách xuất sắc.
Nghiêm Vệ Đông vừa mới nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp vỗ mạnh lên bản danh sách trên bàn, tức giận nói:
- Năng lực làm việc tốt, làm việc vô cùng nghiêm túc, chẳng lẽ đây là đánh giá của đồng chí Nghiêm Vệ Đông đối với đồng chí Hà Diệu Huy sao?
Nghiêm Vệ Đông lập tức lớn tiếng nói:
- Đây không phải đánh giá của tôi, mà là đánh giá của toàn thể cán bộ công nhân viên Ủy ban Kỷ luật.
Liễu Kình Vũ nhìn thẳng Nghiêm Vệ Đông:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, vậy ông đánh giá về đồng chí Hà Diệu Huy thế nào?
Nghiêm Vệ Đông không chút do dự nói:
- Tôi cũng cho rằng như vậy, điểm này là không thể nghi ngờ. Ánh mắt của quần chúng là sáng như tuyết đấy.
Nghiêm Vệ Đông nói xong, ánh mắt nhìn hướng Liễu Kình Vũ, phát hiện trên khóe miệng hắn lộ rõ một tia cười khinh thường.
Chỉ thấy Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy tay vỗ bàn một cái:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, chính ông hãy xem bản danh sách này đi. Đây là bản danh sách vừa rồi đồng chí Hà Diệu Huy đã viết đấy, ông xem rốt cuộc có vấn đề hay không? Nếu như năng lực làm việc tốt, tại sao một bản danh sách đơn giản thế này cũng làm không xong?
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt của mọi người đều tràn đầy nghi vấn, ai cũng không nghĩ ra, Liễu Kình Vũ tại sao phải lấy bản danh sách này làm cái cớ?