Bởi vì vụ án này không tính là vụ án điển hình của Ủy ban kỉ luật tỉnh, giống như một vụ án bình thường nhiều hơn.
Nhân vật chính là một phụ nữ trung niên ở nông thôn tên Diêu Thúy Hoa, mà người kiện chính là hàng xóm đối diện nhà bà ta, Bí thư Chi bộ thôn.
Hồ sơ miêu tả tỉ mỉ mâu thuẫn giữa hai nhà, đầu tiên là bà xã của Bí thư chi bộ thôn Tam Thủy là Triệu Kim Phượng đi ra khỏi cửa, gặp ngay Diêu Thúy Hoa hơn 50 tuổi đang hất một chậu nước ra trước cửa nhà, không nghĩ tới làm bắn một ít bùn lên người Triệu Kim Phượng. Hai người bởi vậy mà sinh ra tranh chấp. Trong quá trình này, người nhà của Diêu Thúy Hoa cùng với bà ta đã đánh bị thương Triệu Kim Phượng, thủng tai trái, nhiều chỗ bầm tím, gãy tay trái, não tổn thương.
Bởi vậy, nhà Triệu Kim Phượng lấy tội danh đánh người bị thương mà kiện cả nhà Diêu Thúy Hoa, còn đưa ra giấy giám định sức khỏe của bệnh viện nhân dân thị xã Đông Giang. Kết quả chồng, con trai cả và con trai thứ hai của Diêu Thúy Hoa bị phán tội có ý đồ gây thương tích, bị bắt đi tù. Diêu Thúy Hoa không phục, xin làm đơn kháng cáo lên tận thành phố Liêu Nguyên, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được gì.
Hiện giờ, cả chồng và hai đứa con của Diêu Thúy Hoa đều bị đưa vào tù rồi. Tuy đã nhiều lần kháng cáo, lên tận tỉnh Bạch Vân lẫn thành phố Yến Kinh, do Diêu Thúy Hoa đi đâu cũng khóc lóc kể lể, cuối cùng chuyện này cũng đã được chú ý. Tỉnh Bạch Vân, thành phố Liêu Nguyên đều đã phái người xuống điều tra lại, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không hề thay đổi, bởi vì bằng chứng của nhà Triệu Kim Phượng vô cùng rõ ràng, Diêu Thúy Hoa tuy rằng có thể lấy được sự đồng cảm của mọi người, nhưng lại không thể khiến quan tòa thay đổi kết quả, bởi vì pháp luật phán xét dựa vào bằng chứng, hiện thực, không phải phán xét chủ quan.
Hiện giờ, 5 năm đã qua, Diêu Thúy Hoa vẫn như cũ khiếu nại kêu oan.
Xem hết hồ sơ xong, mày của Liễu Kình Vũ nhíu lại.
Lúc này, Hàn Nho Siêu trầm giọng nói:
- Kình Vũ, án này chú cảm thấy có chút không bình thường. Theo chú được biết, năm năm nay, Diêu Thúy Hoa vẫn không ngừng kêu oan, hơn nữa vì kêu oan, nhà cửa tất cả đều đã đem bán hết, vì đòi lại công lý cho chồng và hai con.
Nhưng chứng cứ của nhà Triệu Kim Phượng lại quá đầy đủ, căn bản không tìm ra điểm sơ hở nào.
Vụ án này làm chú luôn luôn băn khoăn. Không nhìn đến quá trình và kết quả, mà là nhìn nỗ lực của Diêu Thúy Hoa trong 5 năm nay, rốt cuộc vì điều gì có thể khiến Diêu Thúy Hoa kiên trì như thế, chồng và hai đứa con của bà ấy cũng sắp hết hạn tù rồi, vì lý do gì vẫn cố chấp như vậy, đây là điều chú không hiểu.
Liễu Kình Vũ nghe Hàn Nho Siêu nói xong, cũng chìm sâu vào yên lặng.
Lời nói của Hàn Nho Siêu làm hắn vô cùng suy nghĩ. Phải biết rằng, một phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi ở nông thôn, thà rằng tan cửa nát nhà cũng muốn tìm kiếm công lý, muốn làm được thế, cần nhiều dũng khí, nhiều quyết đoán cùng động lực.
Lúc này, Hàn Nho Siêu lại nói tiếp:
- Kình Vũ, vụ án này chúng tôi đã chuyển giao cho Phòng Công an thị xã Đông Giang, Ủy ban kỉ luật thị xã Đông Giang, nhưng kết quả đều không hề thay đổi. Nếu cháu muốn điều tra vụ án này, cần chuẩn bị tâm lý vững vàng, chỉ sợ có rất nhiều người muốn gây chuyện với cháu.
Nghe Hàn Nho Siêu nói vậy, Liễu Kình Vũ cất hồ sơ vào cặp của mình, trầm giọng nói:
- Chú Hàn, vụ án này cháu nhận. Vụ án này phát sinh ở thị xã Đông Giang, cháu là Ủy viên thường ủy thị ủy, có quyền can thiệp vào vụ án này. Trong vụ án này có sự xuất hiện của Bí thư chi bộ thôn, rất có thể có sự vi phạm pháp luật của một Đảng viên ở đây, cho nên, cháu có quyền hỏi đến vụ án này. Cháu mặc kệ những người khác, mặc kệ những ngành khác, cháu phải tự mình điều tra, mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng được.
Hàn Nho Siêu nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Đúng vậy, tốt lắm. Kình Vũ, cháu nhớ kĩ, chúng ta là Đảng viên, còn là cán bộ Kiểm tra Kỷ luật, nhất định phải thời thời khắc khắc nhớ kĩ, vụ án không phân lớn nhỏ chúng ta đều phải chăm chỉ đốc thúc. Tuy rằng công việc chủ yếu của chúng ta là bắt những phần tử hủ bại trong bộ máy chính quyền.
Nhưng đã là phần tử hủ bại thì không phân lớn nhỏ, bất kể là hổ hay ruồi bọ, chúng ta đều phải đối xử bình đẳng. một con hổ đương nhiên nguy hiểm hơn, nhưng cũng không thể khinh thường ruồi bọ, bởi vì những thành phần này thường xuyên tiếp xúc với dân chúng đấy.
Liễu Kình vũ dùng sức gật gật đầu nói:
- Vâng, chú Hàn, cháu hiểu. hiện tại trung ương đang thực hiện quét sạch các phần tử hủ bại dù lớn dù nhỏ. Thân là cán bộ Ủy ban kỉ luật, chúng ta càng phải kiên quyết hơn, làm tốt công tác của bản thân, không thể vì những quan lại không làm tốt chức trách, tham ô, nhận hối lộ làm ảnh hưởng tới dân chúng, ảnh hưởng đến hình ảnh của cán bộ chúng ta trong lòng dân chúng.
Hàn Nho Siêu gật gật đầu:
- Không tệ, Kình Vũ nói rất hay. Như vậy đi, cháu hôm nay đừng đi vội, ở lại nhà chú ngủ một đêm, sáng sớm ngày mai cháu đến Ủy ban kỉ luật tỉnh gặp Diêu Thúy Hoa. Bà ấy đã đứng ở cửa hơn mười ngày rồi, làm chú cũng không đành lòng. Người phụ nữ kia thực sự rất đáng thương.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Vâng, tối nay làm phiền cô chú rồi.
Màn đêm buông xuống. Liễu Kình Vũ ở lại nhà Hàn Nho Siêu một đêm. Sáng ngày thứ hai, sắc trời vẫn còn mờ mịt, trên trời bay xuống từng trận mưa phùn, Liễu Kình Vũ đã đón xe đến Ủy ban Kỉ luật tỉnh. Vừa mới xuống xe, Liễu Kình Vũ đã nhìn thấy Diêu Thúy Hoa quỳ ở ngoài cửa.
Người phụ nữ này, nhìn vô cùng đáng thương, khuôn mặt nếp nhăn uốn lượn, gầy trơ cả xương, đầu đầy tóc bạc hỗn độn vô cùng, lưng của bà ấy đã sớm còng, khi quỳ trên mặt đất giống như một con tôm đáng thương.
Trong mênh mông mưa phùn, người phụ nữ ấy ăn mặc vô cùng đơn bạc, quỳ trên sàn đá lạnh lẽo như băng, trong tay bà ấy là một cái bánh ngô đã ngả màu đen, bà đang ngồi cố sức ăn.
Răng của bà ấy sớm đã không còn, bánh ngô lại cứng, bà ấy chỉ có thể dùng nước bọt làm bánh ngô mềm hơn, sau đó từng chút từng chút một dùng lợi gặm cắn, sau đó gian nan nuốt xuống.
Mưa phùn đã dính ướt người bà, cả người co quắp lạnh run trong làn mưa, một trong hai hốc mắt đã trống trơn, không còn nhìn thấy gì.
Mặc dù thế, người phụ nữ ấy vẫn kiên định quỳ ở nơi đó, con mắt còn lại rơi từng giọt từng giọt nước, không biết là nước mắt hay vẫn là mưa, con mắt còn lại cũng đã đục ngầu, nhưng lại vô cùng kiên nghị và cố chấp, bà ta vừa gặm bánh ngô vừa chấp nhất nhìn quốc huy nghiêm trang của Ủy ban Kỉ luật.
Bên cạnh bà ấy là một chai nước khoáng vẫn chưa mở, có thể là một nhân viên của Ủy ban Kỷ luật hảo tâm đi ngang qua để lại.
Giờ phút này, ở cửa bảo vệ, hai gã bảo vệ cũng đang thảo luận về chuyện của người phụ nữ này.
Người bảo vệ cao hơn nhìn người phụ nữ với ánh mắt tràn đầy tiếc thương, nói:
- Người phụ nữ này quả thực quá đáng thương, quỳ đã một ngày rồi, lại chỉ ăn có một ổ bánh ngô, cho dù là thanh niên khỏe mạnh như chúng ta, chỉ sợ cũng không chịu nổi.
Người bảo vệ lùn cũng thở dài:
- Chuyện của bà ấy tôi cũng biết. Theo báo cáo, bà ấy thực sự không có một phần thắng nào, tuy luôn nói mắt của bà ấy là do người của Bí thư chi bộ thôn sai người làm mù, chân cũng què rồi, nhưng lại không thể lấy được giấy giám định, cũng không thể chứng minh là người của Bí thư chi bộ thôn đánh đập. Mà ngay cả một tổ điều tra do Tỉnh phái đến cũng không điều tra được gì. Bà ấy muốn kháng cáo chỉ sợ cũng không được.
Người bảo vệ cao hơn cười khổ, nói:
- Đúng vậy, bà ấy đã kháng cáo nhiều năm như vậy, nhưng đều không hề thành công, chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi. Mà nghe nói Ủy ban Kỉ luật tỉnh của chúng ta đã tiếp nhận vụ án này rồi, tuy Chủ nhiệm Hàn đã nhận, nhưng không biết khi nào mới có thể tiến hành điều tra. Hy vọng Chủ nhiệm Hàn có thể giúp được bà ấy.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ thấy tim mình đau nhói.
Một cảm giác hổ thẹn xông lên đầu. Tuy Liễu Kình Vũ biết chuyện của bà ấy không phải do mình gây ra, nhưng chuyện này lại xảy ra ở thị xã Đông Giang, mình hiện tại là Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật thị xã, nhưng lại không hề biết, hắn cảm thấy thật xấu hổ.
Liễu Kình Vũ bước vội đến chỗ của người phụ nữ ấy. Hắn đã quyết định, mặc kệ chuyện này có khó khăn đến thế nào, hắn vẫn kiên quyết làm rõ, đòi lại công bằng cho người phụ nữ này, cũng cho người dân một câu trả lời.