- Đồng chí Trịnh Bác Phương, hôm nay giao cho Tổ tuần tra các anh một nhiệm vụ vô cùng đơn giản nhưng cũng không kém phần kiên quyết. Các anh lập tức đến ngay nhà Bí thư chi bộ thôn Tam Thủy thị trấn Hắc Môi Vương Hải Bình, đưa ông ta cùng vợ là Triệu Kim Phượng và con trai cả Vương Đông Hạo tới canh giữ và cách ly ở phòng 3208 khách sạn Tân Nguyên. Nhớ kỹ, tôi không cần biết các anh dùng cách nào, nhưng nhất định phải đem người về trước 8 giờ tối nay, một người cũng không được thiếu.
Đây là lần sát hạch quan trọng đầu tiên đối với Tổ tuần tra các anh. Nếu như trong quá trình phát hiện có hành động tiết lộ thông tin hay nếu như các anh không đưa được đủ người về thì ba người các anh sẽ bị trừ điểm thành tích. Nếu như xảy ra cả hai trường hợp như trên thì trong vòng ba năm, ba người các anh sẽ không được xem xét đề đạt dưới bất kỳ hình thức nào. Nếu như đến cuối năm các anh đứng cuối trong danh sách sát hạch thì tôi sẽ xem xét điều các anh khỏi vị trí cũ, đổi công việc nhẹ nhàng hơn cho các anh. Hà Diệu Huy chính là một vết xe đổ đấy.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Trịnh Bác Phương nói:
- Đồng chí Trịnh Bác Phương, tôi còn nhớ đồng chí Nghiêm Vệ Đông đánh giá anh rất cao, vậy hôm nay hãy dốc hết năng lực của anh cho tôi xem. Liệu anh có thể thực sự hoàn thành nhiệm vụ này hay không? Xem rốt cuộc năng lực anh có được là do thổi phồng mà lên hay thực sự là do một tay anh làm nên?
Trịnh Bác Phương sau khi nghe xong chỉ thị của Liễu Kình Vũ, mọi nghi ngờ đã tan biến hết, trong lòng âm thầm tán thưởng Liễu Kình Vũ. Hôm nay Liễu Kình Vũ chơi bài này quả thật rất hay. Ngoài mặt thì như là làm khó mình nhưng thực ra là cho mình một cơ hội. Một là có thể nắm chắc Phòng giám sát số 1 của Ủy Ủy ban kỷ luật. Hai là có thể giảm bớt sự nghi ngờ từ phía Nghiêm Vệ Đông đối với mình, đồng thời tin tưởng mình hơn, từ đó nâng cao cơ hội gia nhập phe của Nghiêm Vệ Đông.
Đợi sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Trịnh Bác Phương bình tĩnh nói:
- Chủ nhiệm Liễu, xin anh yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không tiết lộ bí mật. Nếu như thông tin bị tiết lộ hay không hoàn thành nhiệm vụ thì tôi tự nguyện chịu tăng hình phạt. Tôi sẽ chứng minh năng lực bằng hành động thực tế.
Nói tới đây, Trịnh Bác Phương quay đầu nhìn về phía Tang Bân và Hình Bằng Phi hỏi:
-Ý kiến của các anh thế nào?
Trịnh Bác Phương biết rõ hai người này là tâm phúc của Nghiêm Vệ Đông, cho nên vừa nói là ghép ngay hai người này về phe với mình, buộc họ cùng bày tỏ thái độ với mình. Trịnh Bác Phương tin rằng, vốn cho hai người này muốn tiết lộ đi chăng nữa, nhưng một khi Liễu Kình Vũ đội vòng kim cô niệm chú lên đầu ba người thì hai người này cũng không dám tiết lộ thông tin. Nếu không thì phạt gấp đôi đồng nghĩa với việc một khi xảy ra chuyện thì ba người họ sẽ mất đi cơ hội cất nhắc trong ba năm tới, như thế tuyệt đối sẽ là đòn trí mạng với vị trí cấp Cục trưởng mà họ đang nỗ lực phấn đấu .
Trịnh Bác Phương đoán không sai, Tang Bân và Hình Bằng Phi nghe được câu trả lời đầy khí thế của mình thì trong lòng oán thán không thôi, thầm mắng Trịnh Bác Phương là tên ngốc. Nhưng tình thế trước mắt, cung đã lên tên, bọn họ không nói không được, trước mặt Liễu Kình Vũ, Tang Bân trả lời:
- Chủ nhiệm Liễu, chúng tôi tán đồng ý kiến của sếp Trịnh. Chúng tôi nhất định sẽ lấy hành động để chứng minh năng lực. Tuy nhiên, tôi còn chút nghi vấn, tôi nghĩ anh cũng biết, yêu cầu đặc thù của Ủy Ủy ban kỷ luật chúng ta với phòng thẩm tra là bốn vách tường và cửa sổ nhất định phải có thiết bị phòng hộ. Hơn nữa nếu như là thẩm vấn đồng thời hai người trở lên thì nhất định phải cách ly thẩm vấn. Những điều kiện trên, với chỉ một phòng của khách sạn liệu có thể giải quyết được không? Còn nữa, dự trù kinh phí phá án của chúng ta đều quy định rất chi tiết, phá án loại gì thì kinh phí loại ấy, nếu chúng ta tiến hành phá án ở khách sạn Tân Nguyên thì e rằng chút kinh phí đó khó mà đủ được.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Tang Bân, điểm này anh không cần phải lo. Khách sạn Tân Nguyên có chút quan hệ với tôi, tôi có một tấm thẻ VIP của khách sạn Tân Nguyên, dùng thẻ này khi thuê phòng thì giá rẻ như khi chúng ta thuê ở ngoài. Cho nên các anh không cần lo lắng về kinh phí. Còn về trang bị phòng hộ các anh càng không cần phải lo, tôi đã nói chuyện với bên khách sạn Tân Nguyên rồi, nhân viên bên đó cũng sớm bố trí hợp lý rồi. Từ nay về sau, nơi đó sẽ là phòng thẩm vấn cho Tổ tuần tra các anh, về sau các vụ án do các anh phụ trách, nếu không có gì bất thường, đều sẽ tiến hành ở đó. Vẫn là câu nói trước, công tác giữ bí mật là do ba người các anh phụ trách. Nếu do địa điểm phá án bị lộ khiến sau này công việc của các anh xảy ra việc ngoài ý muốn thì ba người các anh chịu trách nhiệm hoàn toàn. Được rồi, các anh đi làm việc đi.
Từ văn phòng Liễu Kình Vũ đi ra, Trịnh Bác Phương cùng Tang Bân và Hình Bằng Phi về phòng làm việc của mình. Sau khi ba người ngồi xuống ghế sô-pha, Trịnh Bác Phương sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía hai người nói:
- Lão Tang, lão Hình, tôi tin rằng các anh hiểu rõ tình hình trước mắt của Ủy ban kỷ luật là vô cùng phức tạp. Chủ nhiệm Liễu và Phó chủ nhiệm Nghiêm đang đấu đá lẫn nhau, mà đám tiểu binh chúng ta cũng rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng. Chủ nhiệm Liễu giao nhiệm vụ này cho chúng ta tuyệt đối không dễ dàng gì. Nhất là vấn đề để lộ thông tin này, tuy thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng nguy cơ cũng rất cao. Một khi nhiệm vụ của chúng ta bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ khó mà lường được.
Đối với sự mạnh bạo của Liễu Kình Vũ tôi tin các anh cũng đã rõ. Tôi còn có thông tin, nghe nói giữa Liễu Kình Vũ và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu có chút quan hệ. Đang trong lúc quần hùng tranh bá hắn ta lại đấu tranh để Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta làm hạng mục thí điểm cho cơ chế sát hạch mới của Ủy ban kỷ luật tỉnh.Tuy rằng mọi người chúng ta bên này đều là dựa vào Phó chủ nhiệm Nghiêm, nhưng tôi cho là lập trường chúng ta như thế nào thì cứ như thế ấy, nhưng khi tiến hành công việc tuyệt đối không nên làm rối loạn đội hình, nếu không câu chuyện của Hà Diệu Huy rất có thể sẽ là kết cục của chúng ta , các anh thấy thế nào?
Tang Bân cười khổ gật đầu nói:
- Phó chủ nhiệm Trịnh, anh nói lời này đích thật là thành thật với nhau. Không giấu gì anh, tôi thấy Liễu Kình Vũ và hai vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trước kia thật là hoàn toàn khác nhau. Người này tuy rằng trẻ tuổi nhưng ra tay vô cùng cứng rắn, hơn nữa làm việc cũng rất mạnh bạo. Hơn nữa hắn còn là Ủy viên thường vụ Thị ủy, tiểu binh như chúng ta khó mà có cách gì đối phó hắn. Theo tôi thì cứ làm theo ý anh đi, chủ yếu là đừng để xảy ra chuyện, đặc biệt là vấn đề bảo mật, việc này anh yên tâm, tôi và anh Hình tuyệt đối giữ bí mật. Chút nữa hai người chúng tôi sẽ đi kiếm thêm vài người tin cậy cùng anh đích thân thực hiện nhiệm vụ ở thôn Tam Thủy thị trấn Hắc Môi. Chúng tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào của nhiệm vụ được giao ngày hôm nay.
- Đúng vậy, Phó chủ nhiệm Trịnh, anh yên tâm đi, chúng tôi biết nên làm như thế nào.
Hình Bằng Phi cũng ở bên cạnh nói.
Trịnh Bác Phương nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Tốt, chỉ cần mọi người hiểu được nỗi lòng tôi là tốt rồi. Chúng ta luôn một lòng với Phó chủ nhiệm Nghiêm, lập trường cũng vậy. Tuy nhiên việc đầu tiên chúng ta cần làm là bảo vệ được chính mình trong quan hệ giữa hai người Chủ nhiệm Liễu và Phó chủ nhiệm Nghiêm, dù gì thì hai người họ đều có chỗ dựa vững chắc, còn chúng ta thì không có.
Tang Bân và Hình Bằng Phi nhẹ gật đầu.
Không thể không nói, Tang Bân và Hình Bằng Phi có thể đảm nhiệm vị trí Trưởng phòng và Phó phòng giám sát số 1 là do họ rất có năng lực. Không đến hai mươi phút sau, hai người họ gọi điện lại cho Trịnh Bác Phương, nói đã xắp sếp xong xe và người đợi ở dưới, bảo Trịnh Bác Phương xuống dưới lên xe thẳng tới thị trấn Hắc Môi. Hơn nữa, để đảm bảo bí mật cho hành động lần này, lái xe làm nhiệm vụ đều là người của Phòng giám sát số 1, cơ bản không điều người của đội lái xe Ủy ban kỷ luật.
Sau khi nghe báo cáo của Tang Bân, Trịnh Bác Phương hài lòng gật đầu. Đầu tiên gọi một cuộc điện thoại cho Liễu Kình Vũ, báo cáo tình hình bên này xong mới xuống lầu tập hợp với đội của mình, chạy xe thẳng tới thôn Tam Thủy thị trấn Hắc Môi.
Liễu Kình Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn xe của đội Trinh Bác Phương chậm rãi ra khỏi cổng, mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Theo như Trịnh Bác Phương báo cáo, Liễu Kình Vũ có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề. Thứ nhất, Ủy ban kỷ luật thị xã vẫn còn nhiều người biết làm việc và cũng còn nhiều người có năng lực, trước kia sở dĩ không có thành tích là vì quá nhiều thứ ràng buộc.
Thứ hai là vì quyền lực quá mức tập trung, Nghiêm Vệ Đông một mình lại kiêm quản lý hai phòng giám sát trọng yếu nhất, mà lãnh đạo chủ chốt phía dưới lại đều là người của y. Với tình hình như vậy, y không lên tiếng, người phía dưới làm sao dám làm bừa .
Thứ ba là cho thấy cơ chế sát hạch mới tương đối hiệu quả, dưới sự ràng buộc của cơ chế sát hạch mới, các cán bộ cơ sở vẫn tương đối chú trọng và nỗ lực trong công tác của mình. Trong tình hình này, sức chiến đấu của họ được phát huy mạnh mẽ nhất. Đặc biệt là sau khi nghe Trịnh Bác Phương báo cáo các phương án hành động mà Tang Bân và Hình Bằng Phi đưa ra, đến hắn cũng gật đầu hài lòng. Cho dù là chính bản thân lập phương án hành động đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã chu toàn hơn bọn bọn. Hai người này quả không hổ là lão tiền bối, năng lực vẫn còn cao cường lắm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Kình Vũ, việc triển khai công việc nội bộ sau này của Ủy ban kỷ luật như thế nào về cơ bản đã nắm trong lòng bàn tay rồi. Hắn đã quyết định, mục tiêu chiến lược chủ chốt trong nội bộ Ủy ban kỷ luật là lôi kéo tất cả thành phần có thể lôi kéo được, đồng hóa tất cả những nhân viên cốt cán, loại trừ những thành phần yếu kém và tha hóa biến chất, cuối cùng xây dựng Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang trở thành một đội ngũ năng lực mạnh mẽ, dẫn dắt đội ngũ vượt mọi chông gai, cống hiến cho sự nghiệp kiểm tra kỷ luật của Thị xã Đông Giang.