Tuy nhiên càng là như thế, sắc mặt của hắn ngược lại càng dần dần trở lại bình thường. Mà ngay cả những ngưng trọng lúc trước cũng biến mất.
Lướt qua những ánh mắt chờ mong của những người dân, Liễu kình Vũ cúi đầu với tất cả mọi người:
- Thưa bà con, mọi người khổ cực quá. Thật không ngờ mọi người phải chịu đựng đủ loại đau đớn như vậy. Đây là trách nhiệm của cả bộ máy thị ủy Đông Giang, cũng là trách nhiệm của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật là tôi. Chúng tôi không làm tốt công việc của mình, khiến quyền lợi của mọi người bị xâm phạm
Tại chỗ này, tôi xin cam đoan với mọi người, lấy thân phận Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Ủy viên Thường vụ Thị ủy Đông Giang, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình. Đi đến thị trấn Hắc Môi, tập trung kiểm tra những vấn đề còn tồn tại của cán bộ. Nếu oan ức của mọi người có liên quan đến cán bộ thị trấn Hắc Môi, Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang sẽ kiên quyết làm đến cùng, tuyệt đối không nương tay, tuyệt đối không nhân nhượng
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn về phía các phóng viên:
- Các bạn phóng viên, tôi không biết các bạn có thể đứng trên lập trường công bằng để đưa tin hay không? Tôi cũng không biết các bạn có thật sự đăng những tin tức hôm nay hay không? Nhưng tôi nghĩ các bạn nên đến nhìn những tài liệu khiếu nại tôi đang cầm trong tay
Chúng ta có thể không cần biết những tài liệu này đúng hay sai, chỉ cần nhìn thấy những mâu thuẫn, những lá đơn khiếu nại được ký bằng máu tươi của dân chúng. Chúng tôi nhờ các bạn, đăng tin nói đến chuyện này. Để cho dân chúng thấy được trong đội ngũ cán bộ Đông Giang chúng ta vẫn còn tinh thần trọng nghĩa, làm một điều gì đó giúp đỡ cho họ. Như vậy, ít nhất các bạn cũng sẽ không hổ thẹn với lương tâm của chính mình. Tâm hồn của các bạn cũng sẽ thanh thản, không phải tự dằn vặt bản thân.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đưa tài liệu trong tay cho một vị phóng viên. Tên phóng viên đó liếc nhìn Nghiêm Vệ Đông một cái. Tuy rằng y là do Nghiêm Vệ Đông gọi tới nhằm công kích Liễu Kình Vũ, nhưng tình hình hiện trường biến đổi khôn lường. Y không thể không đưa ra lựa chọn. Bởi vì ngay trước mặt nhiều phóng viên như vậy, nếu không nhìn đống tài liệu một cái tức là cũng ám chỉ cho những phóng viên khác biết: Mình đến hiện trường còn có mục đích khác. Đúng với lời nói của Liễu Kình Vũ, ai cũng không muốn tâm hồn mình đeo một cái gông lớn như vậy
Lời nói của Liễu Kình Vũ vừa rồi chính là một đòn khích tướng. Hắn buộc mọi người phải nhìn qua những tài liệu này, cho dù là giả vờ cũng được
Vị phóng viên kia không nhìn còn đỡ, sau khi y xem hết đống tài liệu đó, tức giận thật sự vọt lên đến đỉnh đầu rồi
Y thật sự tức giận rồi. Cho dù quan hệ giữa y và Nghiêm Vệ Đông không tệ. Cho dù là y nhận tiền của Nghiêm Vệ Đông để khi đăng tin tức sẽ tiến hành cải biến một chút. Nhưng chung quy lại y vẫn là một phóng viên, y không thể không có đạo đức nghề nghiệp của mình, đối với việc hướng thiện phạt ác đã trở thành một quan niệm thâm căn cố đế rồi
Nếu những tài liệu dân chúng đưa đến là sự thật, vậy thì tình trạng sinh sống của bọn họ thật sự rất đáng thương, số mệnh của bọn họ cũng quá bi thảm rồi
Vị phóng viên cuối cùng sau khi xem xong liền cầm lấy cameras, cùng đồng nghiệp bên cạnh quay chụp những tài liệu này, Liễu Kình vũ nhìn thấy vậy liền nói:
- Anh bạn này, tôi thấy hay là như vậy, cậu phụ trách quay chụp một phần, sau đó đem phần còn lại giao cho những phóng viên khác, mọi người cùng nhau chụp lại. Sau khi về có thể trao đổi thông tin có trong tay. Đồng thời, mọi người cũng để lại cho tôi xin số điện thoại. Tôi về cũng sẽ sửa sang lại thành một bộ tài liệu hoàn chỉnh, đưa cho đồng chí Phó Chánh văn phòng Ôn Hữu Sơn. Đến lúc đó, mọi người cũng có thể liên lạc với ông ta để yêu cầu
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, những phóng viên khác đều dồn dập đến bên cạnh vị phóng viên này, đem những tài liệu này tách ra xem, quay chụp lại làm bằng chứng
Mặc dù những phóng viên này đến đều có mục đích khác, nhưng những gì xảy ra khiến cho họ ý thức được, chuyện này có giá trị tin tức cực kỳ cao, cho nên bọn họ không chút do dự mà xông vào.
Hai mươi phút sau, Liễu Kình Vũ thu hồi tất cả tài liệu, nhìn về phía các phóng viên:
- Các vị phóng viên, hôm nay tôi đưa cho mọi người xem những tài liệu này là có hai lý do: Thứ nhất là hy vọng mọi người có thể dùng lương tâm phóng viên của mình để đưa tin, có thể giúp đỡ dân chúng. Thứ hai là hy vọng mọi người có thể vì bọn họ làm chứng, bảo đảm cho họ không vì việc khiếu nại này mà sau khi trở về bị đối xử một cách bất công, thậm chí là bị trả thù.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lại nói với Nghiêm Vệ Đông:
- Đồng chí Nghiêm Vệ Đông, hiện tại giao cho ông một nhiệm vụ gian khổ: liên lạc với với các lãnh đạo thị trấn Hắc Môi để bọn họ cho người đến Ủy ban Kỷ luật đón những người này về. Ông phải nói rõ ràng với bọn họ: hy vọng bọn họ làm tốt công việc tìm hiểu dân chúng, đưa mọi người an toàn về Hắc Môi. Tuyệt đối không được tiến hành trả thù đối với bất cứ ai và cả gia đình bọn họ. Nếu tôi phát hiện ra họ trả thù bằng bất cứ hình thức nào, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng, tuyệt đối không nhân nhượng.
Nghiêm Vệ Đông vừa nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng buồn bực một hồi. Không ngờ những người dân này lại kêu đến tai Liễu Kình Vũ, lại còn kêu oan nữa cơ đấy. Không có gì mới mẻ, vẫn là sự việc ở Hắc Môi. Lần này thì y thật sự đau đầu, nhất khi Liễu Kình Vũ lại giao nhiệm vụ này cho y, thiếu chút nữa là giết y rồi. Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ đắc tội với người khác. Nếu làm tốt y sẽ đắc tội với người của thị trấn Hắc Môi. Nếu làm không tốt Liễu Kình Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho y. Hơn nữa, hiện tại Liễu Kình Vũ ngay trước mặt nhiều phóng viên nói như vậy làm y khó có khả năng chống chế. Vào thời điểm này thì càng không thể từ chối vì không có bất cứ một Phó Chủ nhiệm nào có mặt tại đại sảnh, chỉ có duy nhất y và Liễu Kình Vũ thôi.
Rơi vào đường cùng, Nghiêm Vệ Đông chỉ có thể nhắm mắt gật đầu:
- Trước mặt mọi người, tôi sẽ gọi điện cho Chủ tịch Thị trấn Hắc Môi, bảo anh ta cho người đưa dân chúng về.
Sau khi trở lại văn phòng, Liễu Kình vũ lập tức gọi Phó Chánh văn phòng Ôn Hữu Sơn đi vào. Đưa đống tài liệu trong tay cho ông ta, bảo ông ta sao chép cũng như phân tích tổng hợp lại một chút, sau đó gửi cho các phóng viên kia theo phương thức liên lạc mà họ đã để lại. Ôn Hữu Sơn nhận nhiệm vụ xong, trong lòng vô cùng ấm áp.
Việc sao chép và phân loại tài liệu này nhìn dường như rất nhỏ nhưng trên thực tế mang theo thái độ của Liễu Kình Vũ. Nếu hắn vô cùng coi trọng những tài liệu này mà lại đưa cho mình chứng tỏ hắn vô cùng tín nhiệm mình. Cũng nói lên rằng sự lựa chọn lúc trước của mình là đúng. Mặc kệ Liễu Kình Vũ có chọn mình làm Chánh văn phòng hay không nhưng ít nhất có thể xác định, vị trí Phó Chánh văn phòng của mình rất chắc chắn, không tốn công mình mạo hiểm đứng về phía Liễu Kình Vũ như vậy.
Sau khi giao việc xong, Liễu Kình Vũ cúi đầu chuẩn bị xem tài liệu, Ôn Hữu Sơn cũng chuẩn bị rời đi, đột nhiên Liễu Kình Vũ lại ngẩng đẩu lên:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, tôi có một việc muốn hỏi ông. Lúc nãy tôi có nghe đồng chí Nghiêm Vệ Đông đề nghị phải đưa những người tố cáo này vào trung tâm giáo dưỡng Đông Giang. Không biết ông có biết gì về trung tâm này không?
Ôn Hữu Sơn nghe hỏi vậy liền vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi có biết một chút. Nhà nước không phải đã có lệnh hủy bỏ trại tạm giam rồi sao, nhưng ở Đông Giang chúng ta mâu thuẫn xã hội tương đối nhiều, đủ mọi loại nguyên nhân, họ thường xuyên khiếu nại, kêu oan, chắn đường, thậm chí có thể nhảy lầu. Đối với những người này, trước kia sẽ giam họ lại, nhưng bây giờ trại tạm giam đã bị hủy bỏ, những người này không thể ở đó. Sau này, lãnh đạo Thị xã cũng suy xét cần phải trông nom họ. Nếu không, một khi bọn họ ra ngoài gây rối, đối với hình tượng Đông Giang chúng ta, thậm chí là xuất hiện nhiều ảnh hưởng đến các lãnh đạo. Cho nên có người đề nghị thành lập trung tâm giáo dưỡng, chuyên dùng để giam giữ những người gây bất ổn cho xã hội này.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức chìm xuống:
- Chuyện này Bí thư Đảng ủy Công an Đông Giang, đồng chí Trần Chí Hoành có biết không?
Ôn Hữu Sơn gật đầu:
- Biết chứ, trung tâm này thành lập nhất định phải có chữ ký của ông ấy.
Liễu Kình Vũ gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng thêm vài phần. Suy nghĩ một chút, Liễu Kình Vũ trực tiếp nói với Ôn Hữu Sơn:
- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, ông sắp xếp một chiếc xe chờ ở ngoài. Đồng thời, thông báo đồng chí Lưu Á Châu đến phòng làm việc của tôi.
Ôn Hữu Sơn nghe vậy thì ngạc nhiên. Ông ta biết Liễu Kình Vũ nhất định muốn đến Trung tâm giáo dưỡng, nhưng vấn đề là vì sao lại bảo Lưu Á Châu mà không phải ông ta đi cùng?