Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
10strong0’, chuông báo thức ở điện thoại của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên giọng hát ai oán, réo rắt thảm thiết của Mạnh Lệ Quân: “Trong gió có đám mây làm từ mưa, một đám mây làm từ mưa…”, khiến tâm tư của Liễu Kình Vũ như bừng tỉnh.
Liễu Kình Vũ mở to mắt, liền nhìn thấy Mộ Dung Thiện Tuyết đang đứng trước mặt.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ đột nhiên muốn cấu vào đùi mình một cái, để xem có phải mình bị ảo giác hay không.
Khí chất của cô gái trước mặt thật sự quá đặc biệt, không lộ ra như Tào Thục Tuệ, không chín chắn như Tần Duệ Tiệp, nhưng khiến cho người bình thường sau khi nhìn thấy đều không muốn rời mắt. Ánh mắt của cô vẫn thản nhiên, giống như vạn vật trong mắt cô không hề có bất kỳ gì khác biệt. Trong ánh mắt cô không có một chút dục vọng, không một chút khát khao, giống như một vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, mờ mịt, vô tham, vô sân, vô si.
Liễu Kình Vũ thật sự có một chút ngây người..
Hắn tung hoành ngang dọc trên sa trường đã năm năm, có kiểu phụ nữ nào hắn chưa từng gặp? Tung hoành quan trường hai năm, những cô gái tràn đầy quyến rũ cũng nhiều vô kể, nhưng từ trước đến nay hắn lại chưa bao giờ gặp người giống như cô gái trước mặt.
Mộ Dung Thiện Tuyết thấy Liễu Kình Vũ đã tỉnh lại, bình thản nói:
- Tôi là Mộ Dung Thiện Tuyết.
Không cần xác nhận xem Liễu Kình Vũ có đúng là Liễu Kình Vũ hay không, Mộ Dung Thiện Tuyết đã nói ra tên của mình. Giọng cô tràn đầy tự tin.
Liễu Kình Vũ nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Thiện Tuyết, cảm thấy như nghe được một chuỗi tiên âm từ trên đỉnh núi tuyết vọng lại, dịu dàng nhưng không mất đi sự trong trẻo, du dương, uyển chuyển nhưng lại cứng rắn. Thời khắc đó, Liễu Kình Vũ đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, cô gái trước mặt dường như một bông hoa sen tuyết trắng ngần trên đỉnh núi tuyết, trong sáng thuần khiết. Mặc dù làm động lòng người nhưng cũng khiến người ta không dám có chút không tôn trọng.
Liễu Kình Vũ đang quan sát Mộ Dung Thiện Tuyết thì cô cũng đang quan sát hắn.
Trong mắt cô, Liễu Kình Vũ mặc dù ánh mắt sáng rực nhìn mình nhưng trong ánh mắt đó lại không có chút dục vọng của những tên đàn ông bình thường, có chăng là một chút kinh ngạc, một chút yêu thích.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Kình Vũ, cô thấy biểu hiện ban đầu của hắn là một nỗi đau mờ nhạt, khi đó cô cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng sau khi Liễu Kình Vũ tỉnh lại, cảm giác của cô với hắn lại có những thay đổi mới.
Đây là một anh chàng hết sức tỏa sáng, hơn nữa còn là một anh chàng thẳng thắn, có thái độ rất đúng mực. Cô có một cảm giác, Liễu Kình Vũ đứng trước mặt mình tuyệt đối không phải một người đàn ông mà là một cậu nhóc. Cô cũng không thể giải thích tại sao trong nháy mắt mình lại có cảm giác này, nhưng cô lại hết sức chắc chắn.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, không nói tiếng nào, cùng nhau bước vào trong cổng thứ hai phía tây của công viên Khánh Phong.
Hai người cứ như vậy mà yên lặng bước đi dọc theo con đường nhỏ, không ai nói lời nào.
Hai người họ không hề biết, ở cách họ 150m, ba người là Hàn Hương Di, Lưu Tiểu Bàn, Hắc Tiểu Nhị đang cầm ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của họ.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết không nói với nhau dù chỉ một câu, Lưu Tiểu Bàn có chút lo lắng nói:
- Anh Liễu hôm nay bị sao vậy, bình thường khi tán gái anh ấy rất hài hước, nói không ngớt mà. Hôm nay sao lại câm như hũ nút thế này. Thật sự không khả thi rồi. Với bộ dạng này làm sao có thể chiếm được tình cảm của Mộ Dung Thiện Tuyết chứ.
Nghe thấy những lời của Lưu Tiểu Bàn, Hàn Hương Di ở bên cạnh nháy nháy đôi mày liễu, bàn tay siết chặt chiếc ống nhòm, nét tức giận hiện lên gương mặt.
Hắc Tiểu Nhị cũng không chú ý đến Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết. Khi anh ta nhìn thấy biểu hiện của Hàn Hương Di, liền nói:
- Lưu Tiểu Bàn, cậu nói vớ vẩn cái gì đấy. Anh Liễu của chúng ta tán gái lúc nào hả? Anh ấy tuyệt đối là một chính nhân quân tử. Anh ấy không giống với chúng ta đâu.
- Hừ, đàn ông các cậu đều cá mè một lứa thôi, không có cái gì tốt cả.
Hàn Hương Di là một tiểu ma nữ thông minh nhạy bén, Hắc Tiểu Nhị mặc dù muốn thanh minh cho Liễu Kình Vũ nhưng trực giác và khả năng phân tích của tiểu ma nữ này rất đáng sợ.
Tiểu ma nữ sau khi nói xong thì lại dồn sự chú ý vào Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết, nắm tay lại càng nắm chặt hơn.
Hắc Tiểu Nhị dùng chân hung hăng giẫm lên chân Lưu Tiểu Bàn, lấy tay chỉ Lưu Tiểu Bàn, thấp giọng nói:
- Cậu này, cậu đang giúp Đại ca thêm phiền phức đấy, tiểu ma nữ thực sự tức giận rồi…
Lúc này, Hàn Hương Di lại quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn hai người, cất bước xông về phía trước nhưng bị hai người chặn lại.
Trên con đường nhỏ, sau khi Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết đi được một lúc, Mộ Dung Thiện Tuyết vẫn không nói một câu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như vậy khoan thai bước đi, giống như không hề có Liễu Kình Vũ bên cạnh.
Sau khi đi được khoảng bốn, năm phút, Liễu Kình Vũ phá vỡ sự im lặng trước:
- Cô cũng bị gia đình ép đi đến đây gặp mặt phải không?
Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
- Ép thì sao? Không ép thì sao?
Liễu Kình Vũ sửng sốt, không nghĩ rằng Mộ Dung Thiện Tuyết lại trả lời như vậy, liền nói:
- Chẳng lẽ trong lòng cô không có chút tức giận nào? Cô cam tâm tình nguyện sao? Bây giờ không giống như trước đây, đã là thời tự do yêu đương rồi.
Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
- Giận thì có ích gì, không cam tâm thì sao chứ?
Hỏi ngược lại, lại là hỏi ngược lại, hơn nữa trong từ ngữ lại toát ra vẻ bình tĩnh và thản nhiên, giống như tất cả đều vô nghĩa.
Giờ khắc này, Liễu Kình Vũ đã bị khí chất của cô làm cho rung động. Hắn đột nhiên phát hiện ra rằng, cô gái này mặc dù bề ngoài toát lên vẻ rạng ngời, thanh thoát nhưng thực tế cô giống như một cô tiên bị giam giữ khó lòng trốn thoát, vô cùng đáng thương.
Hai người họ lại một lần nữa rơi vào sự trầm mặc.
Hai người bước đi chừng hai, ba phút, Mộ Dung Thiện Tuyết đột nhiên hỏi:
- Anh có thích tôi không? Có thể nói cho tôi kết quả không?
Thẳng thắn, quá thẳng thắn, thẳng thắn tới mức Liễu Kình Vũ không kịp chuẩn bị một chút tâm lý nào.
Hắn vạn lần không dám nghĩ, một cô gái hiền thục như Mộ Dung Thiện Tuyết lại có thể hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy. Hơn nữa nghe cô nói, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Liễu Kình Vũ do dự một chút rồi nói:
- Rất xin lỗi, tôi cũng không biết nữa.
Liễu Kình Vũ nói xong, đến lượt Mộ Dung Thiện Tuyết ngây người ra.
Gần đây, Mộ Dung Thiện Tuyết cũng thường nghe người nhà nói về thân phận của Liễu Kình Vũ, biết được Liễu Kình Vũ không chỉ có gia cảnh lớn mạnh, mà còn có hàng tá con gái của các gia tộc lớn theo đuổi, giống như điều không đáng quan tâm nhất đối với người đàn ông này chính là các cô gái. Vì vậy, cô mới hỏi trực tiếp, thẳng thắn và thành khẩn như vậy, vì cô biết rằng, Liễu Kình Vũ không thể để ý đến mình, bởi vì gia đình cô chỉ là một gia tộc nhỏ, không cách nào so sánh với Liễu Kình Vũ. Điều mấu chốt là Liễu Kình Vũ thật sự rất tài giỏi, tài giỏi tới mức rất khó có cô gái nào có thể xứng đáng với hắn.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiện Tuyết tuyệt đối không nghĩ đến, câu trả lời của Liễu Kình Vũ lại không phải là sự phủ định mà là không biết. Thời khắc đó, ánh mắt của Mộ Dung Thiện Tuyết ánh lên một tia kinh ngạc, rồi lập tức kiềm chế lại, bước nhanh về phía trước, bỏ lại một câu:
- Tôi đi về đây.
Nói xong, bóng dáng của Mộ Dung Thiện Tuyết dần mờ nhạt trong sương mù thành phố Yến Kinh, dần dần biến mất.
Liễu Kình Vũ không nói gì thêm, quay người ra về.
Về đến nhà, bà Liễu Mị Yên lập tức đi tới, cười nói:
- Kình Vũ à, con thấy cô bé Mộ Dung Thiện Tuyết thế nào, có xinh đẹp không?
Liễu Kình Vũ rất thành thật gật đầu nói:
- Dạ, rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất.
Liễu Mị Yên bật cười nói:
- Hiếm có đấy, Kình Vũ, cũng có cô gái khiến con dùng hai chữ xinh đẹp sao. Thế nào, thích cô bé rồi phải không? Nếu con thích, mẹ sẽ lập tức đích thân tới nhà Mộ Dung gặp mặt, nhất định tác thành cho hai đứa.
Lúc nói chuyện, trong nụ cười của bà Liễu ánh lên một tia giảo hoạt, sâu thẳm trong ánh mắt là sự đắc ý.
Gặp qua Mộ Dung Thiện Tuyết, biết cô có khí chất hết sức đặc biệt, hiểu rõ con trai, nếu như là những cô gái bình thường sợ rằng dù xinh đẹp thì cũng không chắc có thể làm rung động trái tim con trai, nhưng sự điềm tĩnh, hiền thục, lương thiện của Mộ Dung Thiện Tuyết hoàn toàn có thể khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy ngạc nhiên và hứng thú.
Liễu Kình Vũ nghe xong lời mẹ nói liền xua tay nói:
- Mẹ à, mẹ đừng có vội vã mà mù quáng, chuyện này con vẫn chưa nghĩ kỹ.
- Chưa nghĩ kỹ?
Nghe Liễu Kình Vũ nói, bà Liễu Mị Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó càng phấn chấn, vì bà cuối cùng cũng lần đầu tiên nghe được câu trả lời lập lờ nước đôi của Liễu Kình Vũ, không giống như trước đây, hết sức quen thuộc với hai chữ “Không được”.
Nếu Liễu Kình Vũ không nói là “Không được” thì rõ ràng hắn có chút thích thú với cô bé này.
Liễu Mị Yên đảo mắt, cười nói:
- Kình Vũ, con phải nghĩ bao lâu nữa? Mẹ nói cho con biết nhé, nhà Mộ Dung hiện đang nóng lòng dùng đám hỏi để nâng cao thực lực và địa vị, nếu con không nhanh đưa ra quyết định, mẹ lo rằng họ sẽ chọn cho Mộ Dung Thiện Tuyết một đám khác đấy.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
- Nếu họ muốn thì cứ làm, đó là tự do của họ. Con muốn suy nghĩ ít nhất khoảng nửa năm nữa.
Nghe những lời của con trai, bà Liễu Mị Yên nhướn mày. Bà rất hiểu con trai, hắn tuyệt đối không phải là người hay do dự. Nếu hắn thật sự coi trọng Mộ Dung Thiện Tuyết thì tuyệt đối sẽ nói thẳng ra. Nhưng lúc này, Liễu Kình Vũ hết lần này đến lần khác nói là cần suy nghĩ nửa năm. Thằng nhóc này có ý gì đây.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đi về phía phòng của mình, vừa đi vừa nói:
- Mẹ, con hơi buồn ngủ, con đi ngủ một giấc.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đi vào phòng, đóng cửa, lên giường nằm, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.