Quán mỳ nhà họ Trương nằm trong một con hẻm ở khu Đông Thành, diện tích cửa hàng là hơn 30m2. Lúc Liễu Kình Vũ bọn họ đến đã hơn một giờ rồi, vì vậy người ăn trong quán mặc dù rất đông nhưng không phải xếp hàng, trực tiếp gọi hai bát mỳ xì dầu và một vài món ăn kèm. Hai người yên lặng chờ đợi, không khí có vẻ vô cùng không hài hòa.
Tuy nhiên, đối với hai người ngồi đối diện mà nói, hai người họ lại không có bất kỳ điều gì không thích hợp. Dường như hai bên đều đã quen với loại cảm giác này.
Liễu Kình Vũ đang yên lặng đánh giá Mộ Dung Thiện Tuyết, Mộ Dung Thiện Tuyết cũng đang im lặng đánh giá lại Liễu Kình Vũ, thỉnh thoảng ánh mắt giữa hai người giao nhau, nhưng hai bên chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, khẽ mỉm cười.
Liễu Kình Vũ nhìn Mộ Dung Thiện Tuyết, càng cảm thấy cô gái này không đơn giản.
Nếu là một cô gái bình thường, dưới ánh mắt nhìn trực tiếp của bản thân, chỉ sợ sớm đã có phản ứng, hoặc là thái độ không tự nhiên, hoặc là đứng ngồi không yên, hoặc là giận tím mặt, song Mộ Dung Thiện Tuyết lại chỉ yên lặng ngồi chỗ đó, im lặng quan sát mình. Liễu Kình Vũ có thể nhìn ra được, Mộ Dung Thiện Tuyết cũng giống như mình, thông qua sự quan sát tỉ mỉ đối phương, muốn hiểu rõ tính cách và tâm trạng của đối phương
Điểm này đối với người bình thường mà nói cũng là điều không đáng nói, tuy nhiên đối với Liễu Kình Vũ mà nói, lại vô cùng khiếp sợ. Bởi vì cái cách quan sát này không phải người bình thường có thể nắm bắt được, điều này cần phải qua nhiều năm tôi luyện hoặc là có chỉ số thông minh cực cao, mà ánh mắt của Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ là của nữ sinh Đại học năm ba mà thôi. Cô ấy hẳn là cũng không có trải qua sự tôi luyện sóng to gió lớn đó, như thế nào lại có thể nuôi dưỡng thành năng lực như thế.
Mỳ và các món ăn kèm rất nhanh chóng được đưa lên, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mỳ ở đây sở dĩ bán chạy là bởi vì nó chỉ dùng lúa mỳ không biến đổi gen hữu cơ xay thành, thêm vào đó là phương pháp kết hợp mỳ độc đáo của bọn họ, ăn vào dai dai rất ngon miệng, lại kết hợp với phương thức điều chế xì dầu bí mật, mỳ ở đây vô cùng ngon. Tôi gần như mỗi lần về Yến Kinh đều sẽ đến đây ăn một lần.
Mộ Dung Thiện Tuyết trộn mỳ xong, dùng đũa gắp một vài sợi mỳ cho vào trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Ăn xong một gắp này, cô hơi gật gật đầu nói:
- Ngon!
Liễu Kình Vũ mỉm cười, theo tiết tấu của mình bắt đầu ăn. Cho dù là trước mặt mỹ nữ, Liễu Kình Vũ ăn cơm vẫn như cũ không chút nào làm ra vẻ. Trực tiếp bưng bát lên điên cuồng ăn, sau khi ăn liền một lúc ba bát mỳ, lúc này mới đặt bát đũa xuống ăn một chút thức ăn kèm, yên lặng nhìn Mộ Dung Thiện Tuyết.
Cách Mộ Dung Thiện Tuyết ăn cơm so với Liễu Kình Vũ là không giống nhau, cô ăn rất tinh tế tỉ mỉ, tốc độ vừa phải, hơn nữa dáng vẻ vô cùng ưu nhã, lúc Liễu Kình Vũ ăn xong ba bát mỳ, cô cũng đã ăn xong rồi
Sau khi hai người gọi uống xong trà đại mạch đặc chế của quán mỳ, đồng thời đứng lên, hết sức ăn ý lên xe ô tô, sau khi đã yên ổn ngồi trong xe, Mộ Dung Thiện Tuyết vẫn như cũ không nói một câu nào.
Tiếp theo, Liễu Kình Vũ trực tiếp đưa Mộ Dung Thiện Tuyết đến Vương Phủ Tỉnh, sau khi tìm một bãi đỗ xe đỗ xe xong, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Nghe nói con gái đều thích dạo phố, cô thì sao?
Mộ Dung Thiện Tuyết thản nhiên nói:
- Cũng có thể.
Nói xong, Mộ Dung Thiện Tuyết liền đi thẳng về phía trước, trên mặt lộ ra một tia cười đắc ý.
Liễu kình Vũ đi sau Mộ Dung Thiện Tuyết, đương nhiên là không nhìn được nét mặt của Mộ Dung Thiện Tuyết. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ tuyệt đối không nghĩ đến rằng, đề nghị này của hắn sẽ khiến hắn không lâu nữa liền hối hận.
Tuy rằng, Mộ Dung Thiện Tuyết không phải là người sôi nổi, nhưng đến lúc chính thức đi dạo phố, Cô mới bày ra bộ dạng thiên phú đi dạo phố của phụ nữ. Ba tiếng, suốt ba tiếng, Liễu Kình Vũ luôn luôn đi sau Mộ Dung Thiện Tuyết, nhìn cô đi đến tất cả các cửa hàng trên phố.
Bất kể là quần áo, trang sức, hay đồ trang điểm, Mộ Dung Thiện Tuyết đều đi xem một chút. Đặc biệt là trang phục, Mộ Dung Thiện Tuyết nhìn thấy thích liền đi thử, nhìn xem mình mặc vào có hợp hay không.
Trong toàn bộ quá trình, Liễu Kình Vũ cảm thấy bản thân giống như là một cái đuôi, nhàm chán đến cực điểm, vô cùng mệt mỏi.
Lúc huấn luyện, Liễu Kình Vũ chạy liên tục đến năm, sáu tiếng đều không cảm thấy gì, nhưng hôm nay mới đi có ba tiếng mà hắn lại cảm thấy vô cùng mệt, vô cùng đau khổ. Chỉ có điều Liễu Kình Vũ là một người rất có giáo dục. Mặc dù có chút mệt, có chút vô vị, nhưng hắn vẫn như cũ vô cùng thân sĩ đi sau Mộ Dung Thiện Tuyết, sắc mặt vô cùng thản nhiên.
Mộ Dung Thiện Tuyết mặc dù vẫn đang đi dạo phố, nhưng lại vẫn yên lặng chú ý đến biểu hiện của Liễu Kình Vũ. Lúc cô nhìn thấy Liễu Kình Vũ vẫn luôn yên lặng chăm chỉ đi phía sau, ánh mắt của cô trở nên nhu hòa.
Nhưng mà Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến, chính là sau khi Liễu Kình Vũ bọn họ đi vào trong một cửa hàng chuyên bán những nhãn hiệu cao cấp không lâu, Đàm Kiệt lái xe Porsche của gã chầm chậm đến bên cạnh xe ô tô của Liễu Kình Vũ. Ngay lập tức cửa xe mở ra, trong tay hai tên bị Liễu Kình Vũ đánh cho mặt mũi bầm dập đều cầm một cây chùy xông đến đập vào xe của Liễu Kình Vũ. Sau khi đập cho gần như không thể nhận ra, lúc này mới nghêng ngang rời đi. Cùng với lúc rời đi, Đàm Kiệt cầm điện thoại lên trực tiếp bấm số điện thoại của Tần Ngọc Cường - Tổng giám đốc trung tâm thương mại ở đó nói về Liễu Kình Vũ bọn họ:
- Lão Tần, ông xem một chút video theo dõi, lúc nãy có một đôi nam nữ trẻ vừa đi vào trung tâm thương mại của chúng ta, nam cao khoảng 1m90….
Nói xong, Đàm Kiệt miêu tả một chút đặc điểm hình dáng của Liễu Kình Vũ và Mộ Dung Thiện Tuyết.
Tần Ngọc Cường vô cùng chân thành nói:
- Đàm thiếu gia, không biết ngài định giải quyết hai người đó thế nào?
Đàm Kiệt lạnh lùng nói:
- Nghĩ biện pháp nhục mạ thằng nhãi kia một chút. Mẹ nó, cũng dám cùng tao tranh dành đàn bà, tao chơi hắn cho đến chết.
Tần Ngọc Cường vốn dĩ cho rằng Đàm Kiệt muốn mình phái người đi trừng trị Liễu Kình Vũ, lúc ấy trong lòng vô cùng lo lắng, nghe nói gã chỉ là muốn bản thân mình đi nhục mạ Liễu Kình Vũ một chút, lúc này liền cười nói:
- Đàm thiếu gia, ngài yên tâm, việc này để tôi giải quyết giúp ngài.
Mộ Dung Thiện Tuyết và Liễu Kình Vũ từ lầu một đi lên lầu hai, từ lầu hai đi lên lầu ba, từ lầu ba đi lên lầu bốn, lầu năm. Mộ Dung Thiện Tuyết gần như đi xem hết các nhãn hiệu mình thích ở cả năm tầng, nhưng cô dường như không quá hứng thú với bộ trang phục nào.
Lúc này, bọn họ đi vào tòa trung tâm thương mại đã là hơn hai tiếng rồi, Mộ Dung Thiện Tuyết vẫn như cũ vô cùng hứng thú, Liễu Kình Vũ yên lặng theo sau, không có biểu hiện ra một tia bất mãn.
Khi bọn họ đi vào một cửa hàng thời trang nhãn hiệu PELE của Pháp, các nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp liền tiến lên đón tiếp, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho Mộ Dung Thiện Tuyết trang phục các loại kiểu dáng trong cửa hàng bọn họ.
Liễu kình Vũ đột nhiên phát hiện, lúc nhìn đến một vài bộ trang phục, trong ánh mắt của Mộ Dung Thiện Tuyết lộ ra ánh mắt hoàn toàn khác với lúc trước. Trong ánh mắt của cô có thêm vài phần vui sướng và khát vọng. Rất hiển nhiên, Mộ Dung Thiện Tuyết ở trong này đã thấy được những bộ quần áo mà cô yêu thích.
Liễu Kình Vũ cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Mộ Dung Thiện Tuyết cũng giống như trước đó, lần lượt mặc thử, sau đó so sánh.
Sau khi Mộ Dung Thiện Tuyết mặc thử ba bộ xong, lúc đang chuẩn bị mặc thử cái thứ tư, nữ nhân viên bán hàng trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười đột nhiên trầm mặt xuống, chặn lại trước mặt của Mộ Dung Thiên Tuyết, vẻ mặt châm chọc nói:
- Thật xin lỗi cô, chúng tôi ở đây không cho phép cô mặc thử.
Mộ Dung Thiện Tuyết tràn đầy nghi hoặc nhìn nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng vô cùng khinh thường nói:
- Cô gái, sản phẩm của chúng tôi ở đây không giống như với các sản phẩm loại hai loại ba trong nước, sản phẩm của chúng tôi ở đây là hàng cao cấp nhất của nước Pháp, đối với những người không thể mua được chúng, chúng tôi không cung cấp dịch vụ mặc thử, để tránh làm bẩn trang phục của chúng tôi.
Mộ Dung Thiện Tuyết nghe nữ nhân viên bán hàng nói như thế, sắc mặt của cô vẫn như cũ vô cùng bình thản, không giận không cãi, xoay người liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lại âm trầm xuống.
Hôm nay là chính mình đưa Mộ Dung Thiện Tuyết đi dạo phố, tuy rằng cá tính của Mộ Dung Thiện Tuyết không thích tranh luận, cũng sẽ không tức giận, nhưng mà tính cách của hắn lại hoàn toàn trái ngược. Liễu Kình Vũ là một người vô cùng sĩ diện, nữ nhân viên bán hàng này đứng trước mặt mình trách mắng Mộ Dung Thiện Tuyết như vậy, điều này căn bản chính là đang đánh vào mặt mình.
Liễu Kình Vũ giơ tay kéo lại Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
- Đừng vội đi, tôi thật muốn xem sản phẩm của bọn họ rốt cuộc là loại sản phẩm gì.
Mộ Dung Thiện Tuyết liền đứng lại, yên lặng đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ sắc mặt âm trầm nhìn về phía nữ nhân viên bán hàng nói:
- Chúng ta có nói qua là không mua chưa, côi dựa vào đâu mà cho rằng chúng ta mua không nổi? Thương hiệu của các cô rất tốt sao?
Nữ nhân viên bán hàng trên mặt lộ ra thần sắc rất kiêu ngạo:
- Sản phẩm của chúng tôi đương nhiên là rất tốt, giá trị nhãn hiệu của chúng tôi là gần hai tỷ đô la Mỹ. Trung Quốc các anh có loại nhãn hiệu trang phục nào có giá như vậy không? Mỗi một bộ quần áo của chúng tôi giá thấp nhất là 5.800 tệ, Trung Quốc các người có mấy nhãn hiệu có thể đạt được cái giá đấy. Mà cô gái này vừa rồi mặc thử ba bộ trang phục đó giá thấp nhất là 80.000 Nhân dân tệ, mà cái bộ trang phục cuối cùng có giá là 150.000 Nhân dân tệ. Theo tôi được biết, xe của anh lái là một chiếc xe ô tô Trường Thành, giá của chiếc xe đó không đắt bằng giá của bộ trang phục này của chúng tôi. Lấy mức thu nhập của anh, có thể mua nổi trang phục của chúng tôi không?
Tiên sinh, tôi nghĩ các người vẫn là nên xuống tầng dưới trong khu vực sản phẩm trong nước tùy ý chọn một bộ đi. Sản phẩm ở đây của chúng tôi không phải anh có thể trả tiền được. Cho dù cô gái này có xinh đẹp, anh muốn lấy lòng cô ấy, cũng phải suy nghĩ xem túi tiền của anh như thế nào. Hơn nữa chúng tôi ở đây có một quy tắc là không tiếp đãi người nghèo, đặc biệt là không tiếp đãi người Trung Quốc bình thường. Sản phẩm của chúng tôi nhằm vào đối tượng chủ yếu là người ngoại quốc và thành phần trí thức cao cấp, người quyền quý và người giàu có ở Yến Kinh.
Sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng thêm âm trầm. Hắn tuyệt đối không ngờ, một nhãn hiệu phục sức xa xỉ của Pháp tại thành phố Yến Kinh thật không ngờ lại kiêu ngạo như thế, lại còn luôn miệng nói cái gì mà không tiếp đãi người Trung Quốc bình thường, đây hoàn toàn là đang kì thị dân tộc, kì thị tập thể.
Mộ Dung Thiện Tuyết nhìn thấy tinh thần Liễu Kình Vũ có chút dao động, ý thức được Liễu Kình Vũ sắp nổi đóa, liền kéo tay hắn nói:
- Chúng ta đi, không mua nữa.
Nữ nhân viên bán hàng kia lập tức tiếp lời:
- Đúng vậy, vẫn là cô gái này sáng suốt. Tiên sinh, không mua được cũng đừng có gượng ép, chết vì sĩ diện sẽ chịu khổ.