Mặc dù ánh mắt của “Ánh mặt trời” vẫn luôn nhìn lên tờ báo, nhưng trên thực tế khóe mắt gã lại đang chú ý tới nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ.
Chờ sau khi Liễu Kình Vũ xuyên qua đại sảnh đi vào thang máy, “Ánh mặt trời” mới hắng giọng nhẹ một tiếng, tiếp tục đọc báo.
Đó là một ám hiệu, đồng thời với tiếng ho của “Ánh mặt trời”, trong phòng “Mây đen”, gã đã thâm nhập vào hệ thống giám sát của toàn bộ khách sạn Tân Nguyên qua kỹ thuật hacker, qua camera giám sát đã quan sát được nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ.
Sau khi thấy Liễu Kình Vũ đã đi vào phòng mình, “Ánh mặt trời” mới đứng dậy trở về phòng, đăng nhập vào phần mềm chat, bốn người lại tiếp tục bàn bạc.
Còn lúc này, Liễu Kình Vũ vẫn chưa biết tới sự tồn tại của nhóm sát thủ này, bởi vì lúc này sự chú ý của hắn vẫn dồn hết vào vụ án Trần Phú Tiêu.
Vụ án này có thể nói là vụ án quan trọng thứ hai do hắn chủ trì từ sau khi nhậm chức. Thành bại của vụ án này cũng sẽ liên quan tới vụ án tham nhũng đường cao tốc có thực sự cáo phá hay không, liên quan tới vụ án ở thị trấn Hắc Môi rốt cuộc khi nào mới có thể chính thức khởi động, cho nên trong toàn bộ quá trình từ lúc tan sở tới khi vào khách sạn Tân Nguyên, trong đầu Liễu Kình Vũ vẫn luôn suy nghĩ xem bước tiếp theo nên triển khai hành động thế nào.
Sau khi trở về phòng, Liễu Kình Vũ liền gọi điện thoại cho Trịnh Bác Phương, trong điện thoại Trịnh Bác Phương đã báo cáo cho hắn hàng loạt phương án và kết quả mà mình đã chọn trong thời gian này, ngoài ra còn đưa ra phán đoán của mình:
- Chủ nhiệm Liễu à, theo phân tích của tôi, tính cảnh giác của Trần Phú Tiêu bây giờ về cơ bản đã lơi lỏng rồi, dù vẫn chưa lơi lỏng hoàn toàn, nhưng tôi thấy bây giờ là cơ hội tốt nhất để kéo lưới rồi.
Liễu Kình Vũ gật đầu đáp:
- Vậy việc thu thập bằng chứng của bên anh thế nào rồi, có đủ lý do để khống chế ông ta chưa?
Trịnh Bác Phương đáp:
- Không vấn đề gì, đã đủ bằng chứng rồi.
Liễu Kình Vũ nói: - Tốt lắm, hai giờ sáng hôm nay, anh và Diệp Kiến Quần cùng triển khai hành động, bên anh phụ trách việc khống chế Trần Phú Tiêu, dẫn ông ta thẳng tới khách sạn Tân Nguyên, coi như là đi vào chỗ sáng, để mê hoặc Tôn Ngọc Long và Nghiêm Vệ Đông.
Trịnh Bác Phương liền tán đồng không vấn đề gì
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ liền gọi cho Diệp Kiến Quần:
- Đồng chí Diệp Kiến Quần à, bên đồng chí đã điều tra nanh vuốt của Trần Phú Tiêu đến đâu rồi, đã xác định được điểm yếu của Trần Phú Tiêu chưa?
Diệp Kiến Quần gật đầu đáp:
- Chủ nhiệm Liễu, bên chúng tôi cũng không có vấn đề gì. Theo điều tra của tôi, Trần Phú Tiêu vì muốn thuận tiện cho việc rửa tiền và vận chuyển đã cho cậu em vợ Tiêu Nghệ Hồng mình là Phạm Thiên Hoa làm người đại diện pháp nhân, thành lập công ty TNHH xây dựng giao thông Thiên Lộ. Công ty này thực chất là công ty con của công ty Thiên Hoành, phụ trách xử lý một số vấn đề mà Thiên Hoành không tiện xử lý nhằm làm trong sạch mối quan hệ giữa Trần Phú Tiêu và công ty Thiên Hoành, tránh bị Ủy ban Kỷ luật chúng ta phát hiện.
Nhưng theo điều tra của tôi, công ty TNHH xây dựng giao thông Thiên Lộ có rất nhiều vấn đề.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được rồi, đã vậy thì hai giờ rạng sáng hôm nay, bên anh và bên Trịnh Bác Phương cùng triển khai hành động, lập tức đưa Phạm Thiên Hoa, Tiêu Nghệ Hồng và nhân viên quản lý nòng cốt của công ty TNHH xây dựng giao thông Thiên Lộ đi, đặc biệt là phải cầm toàn bộ sổ sách của họ theo. Các anh trực tiếp tới kết hợp với địa phương tìm một khách sạn tư ở đó, tiến hành điều tra bí mật lấy bằng chứng từ họ.
Sau khi bố trí xong, Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư, bỗng nhiên bấm gọi điện thoại cho Trình Thiên Hoành, ông chủ của công ty xây dựng Thiên Hoành:
- Trình Thiên Hoành, về vấn đề của Tôn Khởi Mộng, tôi nghĩ cũng nên kết thúc với anh rồi. Nếu là một người đàn ông, chúng ta sẽ một đấu một, 6h30 sáng sớm ngày mai, tôi sẽ chờ anh trên đỉnh núi Đông Dương ở phía đông thị xã Đông Giang, nếu anh thắng, từ nay về sau tôi không can dự vào chuyện giữa anh và Tôn Khởi Mộng nữa, còn nếu anh thua, sau này tốt nhất anh không nên làm phiền Tôn Khởi Mộng, nếu không tôi cứ gặp anh một lần đánh một lần.
Đầu dây bên kia Trình Thiên Hoành đang sửng sốt sau khi nhận được cú điện thoại này của Liễu Kình Vũ.
Bởi vì từ sau vụ trên máy bay lần trước do chòng ghẹo Tôn Khởi Mộng bị Liễu Kình Vũ hung hăng thu thập, lại bị Tôn Khởi Mộng hung hăng tát cho một cái, cho nên y hận Liễu Kình Vũ thấu xương, lại cộng thêm Liễu Kình Vũ luôn nghĩ cách gây sự với công ty Thiên Hoành nữa, đặc biệt là ở dự án đường cao tốc, Liễu Kình Vũ luôn gây rối, cho tới cả dự án này cũng không thể nào mở thầu bình thường được, điều này khiến cho y vô cùng khó chịu.
Cho nên, thời gian gần đây, y đang lên kế hoạch làm thế nào thu phục được tên Liễu Kình Vũ hung hăng này, cho tới nay y đã bố trí được nhiều kế hoạch thu phục Liễu Kình Vũ như vụ va chạm xe, du côn bao vây, vu oan ở quan trường, mà những kế hoạch này ngày mai sẽ chính thức được thực thi, nhưng hắn không ngờ Liễu Kình Vũ lại hẹn mình rạng sáng ngày mai tới một đấu một.
Phản ứng đầu tiên của Trình Thiên Hoành chính là vì sao Liễu Kình Vũ lại tìm mình một đấu một, còn chủ động hẹn thời gian và địa điểm nữa, liệu Liễu Kình Vũ có dàn sẵn chiến trận không đây.
Bản thân Trình Thiên Hoành là một tên tiểu nhân cực kỳ thâm hiểm, xảo trá, làm việc từ xưa tới nay đều rất thâm độc, không chịu thiệt thòi, cho nên khi y suy nghĩ thì trước tiên sẽ theo dòng suy nghĩ của mình đặt vào địa vị của đối phương mà suy xét vấn đề, cứ như vậy tỷ lệ bị người khác đặt bẫy gần như bằng không.
Nhưng khi y suy nghĩ xem Liễu Kình Vũ ở thị xã Đông Giang về cơ bản chính là một tên Tư lệnh tay không, chẳng làm được gì đâu, hơn nữa cứ xem như là sắp xếp được đi nữa cũng là tự mình sắp xếp mà thôi, nghĩ tới đây trong lòng y lại hiện lên câu hỏi khác, vì sao Liễu Kình Vũ lại hẹn mình một đấu một chứ? Làm như vậy có gì tốt cho Liễu Kình Vũ, lẽ nào Liễu Kình Vũ quả thực rất coi trọng Tôn Khởi Mộng?
Nghĩ tới đây, Trình Thiên Hoành thoáng trầm tư, cuối cùng ygật gù: “Đúng rồi, có lẽ là vậy, cô nàng Tôn Khởi Mộng đó đúng là một mỹ nữ cao cấp, từ khi mình sinh ra tới giờ quả thực chưa từng gặp ai đẹp như Tôn Khởi Mộng, cô gái có khí chất, có cá tính”.
Bây giờ tối nào y cũng sống như mơ ở câu lạc bộ giải trí, đêm đêm ca hát, mỗi lần lên giường với một người con gái khác nhau, trong đầu y hầu như luôn tràn ngập hình ảnh của Tôn Khởi Mộng, y luôn coi đối phương là Tôn Khởi Mộng.
Mà Trình Thiên Hoành đã từng bước điều tra sơ bộ về Tôn Khởi Mộng qua mối quan hệ của mình. Kết quả không ngờ đã phát hiện ra Tôn Khởi Mộng là một người rất đa năng, mỗi tuần hai ngày cô là tiếp viên hàng không, ba ngày là hộ lý cao cấp của Bệnh viện nhân dân số 1 thị xã Đông Giang, hơn nữa còn là người rất có khí chất ở bệnh viện này, rất nhiều con ông cháu cha, con nhà giàu có vì muốn tiếp cận cô mà cố ý giả bệnh nằm viện, chỉ đích danh cô làm hộ lý.
Sau khi biết được những thông tin này, Trình Thiên Hoành càng yêu thích Tôn Khởi Mộng hơn. Nếu như có thể đưa cô về dưới trướng của mình, mỗi ngày lên giường sẽ để Tôn Khởi Mộng mặc một bộ đồng phục hộ lý hoặc đồng phục tiếp viên, như vậy thì thật là thích. Cho nên khi Liễu Kình Vũ gọi cú điện thoại này, y liền đoán được Liễu Kình Vũ chắc chắn cũng sẽ điều tra tới tư liệu của Tôn Khởi Mộng, chắc chắn trong lòng cũng ảo tưởng về Tôn Khởi Mộng. Đây là điều mà y không thể bỏ qua được, bởi vì đối với y mà nói, tiền bạc sớm đã chỉ là một con số. Y là người không thiếu tiền nhất, về phần phụ nữ y lại càng không thiếu, bởi vì có tiền là sẽ có được người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng, y lại thiếu thốn nhất là nhu cầu về tinh thần, tình yêu. Y không tin vào tình yêu, nhưng y lại thích quá trình chinh phục người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ có cá tính dám lớn tiếng với y như Tôn Khởi Mộng. Nếu chinh phục được cô ấy, đối với y mà nói thật là tuyệt với, nhưng y cũng hiểu, nếu trong quá trình mình theo đuổi Tôn Khởi Mộng, Liễu Kình Vũ lại luôn cản đường, xác suất thành công của mình chắc chắn sẽ cực thấp. Bởi vì võ lực của Liễu Kình Vũ rất cao cường, mình một đấu một chắc chắn sẽ không đấu lại được với hắn, mà việc theo đuổi phụ nữ cũng không thể mang theo đám vệ sĩ đi cùng được.
Nghĩ tới đây, Trình Thiên Hoành bỗng cảm thấy đề nghị này của Liễu Kình Vũ rất hay, chỉ cần sau khi cuộc đấu kết thúc, hai bên tất có một bên rút lui, mà bên rút lui này chủ định là Liễu Kình Vũ, bởi vì y chắc chắn không thể một đấu một với Liễu Kình Vũ chính diện được.
Nghĩ tới đây, Trình Thiên Hoành quyết định ứng chiến:
- Được lắm, Liễu Kình Vũ, tôi đồng ý với anh, nhưng tôi nhắc anh một chút, ở thị xã Đông Giang tốt nhất không nên đùa giỡn với tôi như vậy, nếu không anh sẽ chết không toàn thây đâu.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
- Tôi đã nói rồi, anh còn không xứng để tôi đùa giỡn, bớt nhảm nhí đi. 6h30 sáng ngày mai tôi sẽ chờ anh ở đỉnh núi Đông Dương, quá giờ không đợi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cúp điện thoại.
Núi Đông Dương là gò đất nhỏ phía đông thị xã Đông Giang, trên núi có rất nhiều cây, nhưng trên đỉnh núi có một khoảng đất trống, là địa điểm tốt để người dân thị xã Đông Giang tập thể dục buổi sáng, nhưng do núi Đông Dương nằm ở ngoại ô thị xã, cho nên người đi tới đó vào buổi sáng sớm tập thể dục lại không nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Thiên Hoành liền nói với thủ hạ của mình Trần Thiên Kiệt:
- Trần Thiên Kiệt à, lát nữa cậu hãy gọi điện cho Thẩm Lão Thất để y cử thêm mấy chục người nữa tới đỉnh núi Đông Dương, lấy núi Đông Dương làm trọng tâm, quan sát phía dưới đỉnh núi, thấy ai thì đuổi ra ngoài, đồng thời trước 6h30 rạng sáng ngày mai, cho hai người tới mai phục ở xung quanh đỉnh núi Đông Dương cho tôi, sẵn sàng nghe chỉ thị của tôi.
Trần Thiên Kiệt liền đáp:
- Vâng Sếp, tôi sẽ đi làm ngay.
Sau khi Trần Thiên Kiệt đi khỏi, Trình Thiên Hoành vẻ mặt đầy tự tin đứng trước cửa sổ, nhìn dòng người xe bên ngoài cửa sổ, y dương dương tự đắc:
- Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, một đấu một với tao chẳng phải là mày đang tự tìm đến cái chết sao? Trình Thiên Hoành tao là người thế nào, tao là con cưng của trời, đường đường ông chủ lớn của công ty Thiên Hoành, tao lại ngốc nghếch chạy tới một đấu một với mày sao? Hừ, cứ xem như mày đã mai phục trước ở đó vài người đi cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, dưới sự quan sát của đám người Thẩm Lão Thất, một người của mày cũng không còn. Ha ha, quả là monbg chờ cái cảm giác vào sáng sớm ngày mai sau khi mày bị đánh bại, dùng chân giẫm lên bộ mặt gạt người đáng ghét của mày. Liễu Kình Vũ, lần này mày chết chắc rồi.
Vì sao Liễu Kình Vũ lại đột ngột thách Trình Thiên Hoành một đấu một?
[endif]> ��n đây cả, tôi cũng xin nói thẳng vào vấn đề. Bốn người các anh chính là toàn bộ cán bộ chủ chốt trong Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang của tôi. Những chuyện tôi cần làm ở Đông Giang đều tuyệt đối cơ mật. Đó là xóa bỏ hoàn toàn tập đoàn lợi ích khổng lồ đang tồn tại tại thị xã Đông Giang, trả lại cho Đông Giang một bầu trời xanh, giành lại tất cả những tài sản quốc gia mà bè lũ tham quan ô lại kia đã dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt. Những chuyện này có thể sẽ nguy hiểm đếnn tính mạng, nhưng đều vì nước vì dân. Tôi biết các anh đều có con nhỏ mẹ già. Nếu giờ bất kì ai muốn rút lui, tôi sẽ không trách cứ gì, chỉ cần quên hết những lời tôi vừa nói là được.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn tất thảy mọi người.