Diêu Kiếm Phong sững sờ: - Không phải chứ, Chủ nhiệm Liễu, việc trà trộn nội gián đã để cho Trình Thư Vũ trốn thoát, đoán chừng Trình Thiên Hoành chắc chắn cũng đã chạy trốn rồi, khi đó chẳng phải tôi công toi rồi sao.
Liễu Kình Vũ cũng cười ha hả, nói:
- Trình Thiên Hoành không chạy trốn, hắn vẫn còn đang ở thị xã Đông Giang chúng ta. Trình Thư Vũ chỉ có một người con trai như vậy, cứ xem như ông ta và vợ ông ta đã chạy ra nước ngoài đi cũng chẳng ích gì. Nếu con trai bị chúng ta bắt, e rằng họ cũng không thể yên tâm được, chắc chắn sẽ phải nghĩ cách quay về, tôi muốn để họ chui đầu vào rọ.
Còn về phần những tên nội gián đó, bọn họ mới là nguyên nhân chính mà tôi muốn anh dẫn theo một vài người của tổ tuần tra đi bắt người. Qua hành động này có thể thanh trừ được lượng lớn nội gián, có tác dụng thanh hóa đội ngũ Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta, để sau này thuận lợi hơn trong việc chấp hành các nhiệm vụ khác nữa, đồng thời cũng làm kinh động tới những kẻ đã và đang làm nội gián vẫn chưa bại lộ. Nếu có người muốn báo tin cho Tôn Ngọc Long và thế lực khác, chúng ta sẽ cho họ biết cái giá phải trả cho việc vi phạm pháp luật và quy định liên quan tới luật pháp thảm khốc thế nào.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy Diêu Kiếm Phong đã hiểu, gã biết chắc chắn Liễu Kình Vũ đã khống chế được Trình Thiên Hoành rồi, nhưng vấn đề là ở chỗ Liễu Kình Vũ đã khống chế Trình Thiên Hoành khi nào, hắn đã làm thế nào để khống chế được Trình Thiên Hoành.
Vào giờ khắc này, dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng Diêu Kiếm Phong lại không đề cập tới, tuy nhiên trong lòng gã lại rất khâm phục Liễu Kình Vũ. Gã bỗng có cảm giác nếu cứ làm theo hướng này của Liễu Kình Vũ thì chưa chắc chỉ mở ra được khe hở ở thị xã Đông Giang mà còn có tác dụng thanh lọc quan trường của thị xã Đông Giang. Điều khiến gã cảm thấy thích thú nhất lại là tất cả quyết đoán và thủ đoạn mà Liễu Kình Vũ đã làm trong im lặng.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ trầm tư trong giây lát liền lấy điện thoại ra gọi cho Phó chánh văn phòng Lưu Á Châu:
- Đồng chí Lưu Á Châu, bây giờ tôi giao cho đồng chí một nhiệm vụ. Đồng chí lập tức triệu tập mọi người tới dự cuộc họp báo, thông báo về sự cấu kết của Trưởng phòng Giao thông thị xã Đông Giang Trần Phú Tiêu với tập đoàn xây dựng Thiên Hoành trong dự án đường cao tốc, dính líu tới nhiều tội danh tham nhũng, hối lộ. Bây giờ chính thức bị Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta khởi tố và đang từng bước điều tra thêm.
Ngoài ra, trong cuộc họp báo đồng chí còn tuyên bố thêm một chuyện nữa, đó là thị xã Đông Giang sẽ lập tức niêm phong toàn bộ tài sản của công ty Thiên Hoành và do các ban ngành liên quan chính thức điều tra. Đồng chí có thể bàn bạc với đồng chí Nghiêm Vệ Đông cùng làm việc này, nhất định trong vòng 2 giờ đồng hồ nữa thông tin này phải được công bố trước công chúng, thể hiện rõ được quyết tâm của Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang chúng ta kiên quyết quán triệt Đảng kêu gọi, kiên quyết đẩy lùi tham ô, tham nhũng.
Sau khi Lưu Á Châu nghe xong, trong lòng run sợ. Gã không ngờ Liễu Kình Vũ lại chơi đòn áp lực lớn đến vậy, kiên quyết khởi tố Trần Phú Tiêu khiến gã cảm thấy có chút lo ngại. Cho nên sau khi nhận chỉ thị điện thoại của Liễu Kình Vũ xong hắn liền gọi cho Nghiêm Vệ Đông, báo cho Nghiêm Vệ Đông biết chỉ thị của Liễu Kình Vũ.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nghe xong cũng giật nẩy cả người. Y không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà Liễu Kình Vũ đã khởi tố được Trần Phú Tiêu. Y tin chắc Liễu Kình Vũ khi không có bất kỳ chứng cứ thì không thể khởi tố Trần Phú Tiêu được, cũng chính là nói bây giờ Liễu Kình Vũ chắc chắn đã nắm được đầy đủ chứng cứ trong tay rồi.
Nghĩ tới đây, hắn liền gọi cho Tôn Ngọc Long, báo cáo tình hình hiện tại cho Tôn Ngọc Long biết, sau khi báo cáo xong, chau mày nói:
- Bí thư Tôn à, bây giờ tôi lo không phải là Trần Phú Tiêu, mà là phía bên công ty xây dựng Thiên Hoành, giữa chúng ta và Trần Phú Tiêu hầu như không xuất hiện đồng thời, nhưng công ty xây dựng Thiên Hoành lại là điểm yếu của chúng ta rồi. Tôi thấy bây giờ bên phía Liễu Kình Vũ chắc chắn đã có hành động với công ty xây dựng Thiên Hoành rồi, dự là tài khoản ngân hàng và tài sản liên quan của họ cũng đã bị niêm phong rồi, trong trường hợp này chúng ta nên làm thế nào đây?
Tôn Ngọc Long trầm tư một hồi: - Bản thân công ty xây dựng Thiên Hoành thì không có vấn đề gì, bởi vì tất cả lợi nhuận của công ty xây dựng Thiên Hoành không rơi vào hầu bao cá nhân chúng ta, chủ yếu là cùng công ty đó chuyển lợi nhuận theo hình thức giao dịch, cho dù Ủy ban Kỷ luật có điều tra cũng không thể tra ra vấn đề của chúng ta được. Nhưng điều tôi lo lắng nhất là hai cha con Trình Thiên Hoành và Trình Thư Vũ, nếu họ bị rơi vào tay của Liễu Kình Vũ hoặc Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nếu bị họ dùng đòn tâm lý khai thác, khai ra một số người trong đường dây này của chúng ta, đó mới là điều khiến người ta phải đau đầu nhất đấy.
Nghiêm Vệ Đông trầm giọng: - Bí thư Tôn à, theo tôi được biết Trình Thư Vũ đã chạy trốn ra nước ngoài rồi, nhưng con trai ông ta Trình Thiên Hoành lại không biết tung tích thế nào, đến giờ vẫn chưa lộ diện, không biết hắn ta đang làm cái gì thế.
Tôn Ngọc Long gật đầu đáp: - Tôi nghĩ thế này nhé, tôi sẽ cử ngay người ngầm điều tra tung tích Trình Thiên Hoành, bên anh cũng liên hệ với Trình Thư Vũ xem ông ta có manh mối gì không.
Nghiêm Vệ Đông nói: - Được rồi, tôi lập tức liên hệ với Trình Thư Vũ, có chuyện gì sẽ báo cáo ngay với ngài.
Sau khi cúp điện thoại, hai người liền bắt tay vào việc của mình.
Nhưng, điều khiến Tôn Ngọc Long cảm thấy đau đầu nhất là người của y đã phái đi rất nhiều, nhưng vẫn không có tin tức gì của Trình Thiên Hoành. Gã ta đã biến mất ở thị xã Đông Giang, mà bên phía Nghiêm Vệ Đông sau khi liên lạc với Trình Thư Vũ cũng chỉ được thông tin Trình Thư Vũ cũng không biết Trình Thư Hoành đang ở đâu, ông ta cũng đang lo lắng bất an.
Nhưng chính vào lúc này, trên diễn đàn thị xã Đông Giang bỗng xuất hiện thông tin, người gửi bài viết này tự xưng anh ta tận mắt nhìn thấy ông chủ lớn Trình Thiên Hoành của công ty xây dựng Thiên Hoành bị mấy người mặc áo đen đưa đi, đưa lên chiếc xe có chữ Ủy ban Kỷ luật.
Do công ty xây dựng Thiên Hoành nổi tiếng ở thị xã Đông Giang, mà diễn đàn này lại là trang web người dân thị xã Đông Giang thường xuyên truy cập, cho nên thông tin này nhanh chóng được lưu truyền, mà Tôn Ngọc Long và Nghiêm Vệ Đông cũng đều biết được tin này.
Tôn Ngọc Long liền gọi điện thoại cho Nghiêm Vệ Đông: - Lão Nghiêm à, lẽ nào Trình Thiên Hoành đã bị bên phía Ủy ban Kỷ luật các anh đưa đi rồi ư?
Nghiêm Vệ Đông lắc đầu nói: - Điều này tôi quả thực không rõ lắm, bởi vì tất cả tai mắt của tôi đều không hề báo cáo tin này cho tôi biết. Nếu tin này là thật, có lẽ Liễu Kình Vũ đã bí mật cho người đi làm rồi, chắc chắn hắn không thể cho tôi biết được.
Sau khi Tôn Ngọc Long nghe xong chau mày trầm tư: - Nếu quả thực Trình Thiên Hoành đã bị Liễu Kình Vũ đưa đi, chuyện này rắc rối rồi đây, xem ra chúng ta cũng nên chuẩn bị tinh thần thôi.
Sau khi Nghiêm Vệ Đông nghe xong trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi: - Bí thư Tôn, lẽ nào chúng ta phải vứt bỏ Trình Thiên Hoành sao?
Tôn Ngọc Long gật đầu đáp: - Nếu cần thiết thì nhất định phải bỏ, nếu không dù không liên lụy trực tiếp tới chúng ta, nhưng một khi dính líu tới người phía sau họ, những người đó một khi bị điều tra ra thì cũng chẳng cách chúng ta là mấy nữa.
Nghiêm Vệ Đông cười chua xót: - Đúng vậy, thôi được rồi, tôi hiểu rồi, tôi lập tức tổ chức người đi điều tra việc này, cố gắng cho Trình Thiên Hoành ngậm miệng lại.
Thị xã Đông Giang, tại một tòa biệt thự vùng ngoại ô.
Trình Thư Vũ cha của Trình Thiên Hoành và vợ ông ta Tiếu Mỹ Diễm mặt đầy lo lắng xem ảnh và tin nhắn trên điện thoại.
Vừa rồi, Trình Thư Vũ đã nhận được một tin nhắn của Trình Thiên Hoành gửi đi, trong tin nhắn đính kèm ảnh Trình Thiên Hoành bị còng hai tay và video cầu cứu mặt đầy phẫn nộ của Trình Thiên Hoành. Trong đoạn video Trình Thiên Hoành cho biết gã bị người của Phòng Công an thị xã Đông Giang bắt đi, tin nhắn này là gã nhân lúc những người cảnh sát không chú ý đã dùng điện thoại thông minh giấu trong túi quần mình gửi đi. Hơn nữa trong video Trình Thư Vũ còn thấy một người mặc cảnh phục trực tiếp giật lấy điện thoại của Trình Thiên Hoành, tiện tay tát Trình Thiên Hoành một bạt tai.
Sau khi xem xong đoạn video này, Trình Thư Vũ và Tiếu Mỹ Diễm đầy tức giận, họ không ngờ con trai mình lại bị người của Phòng Công an thị xã Đông Giang bắt đi.
Trình Thư Vũ hùng hổ đập bàn: - Rốt cuộc Phòng Công an tthị xã Đông Giang này đang làm cái gì thế? Sao lại bắt Trình Thiên Hoành của chúng ta đi đột ngột thế? Lẽ nào trước đây ngày ngày chúng ta tặng quà cho họ vẫn chưa đủ sao?
Mặc dù Tiếu Mỹ Diễm đã ngoài 40 tuổi rồi, nhưng vì được chăm sóc rất tốt nên nhìn giống như thiếu phụ ngoài 30 tuổi, thùy mị thướt tha, diễm quang tứ xạ, nhưng lúc này trên mặt cũng đầy vẻ lo lắng:
- Đúng thế, tên Trưởng phòng Công an Trần Chí Hoành này cũng không thể tin được, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không báo với chúng ta một câu, quá đáng, thật quá đáng.
Hai người bắt đầu bàn bạc sách lược ứng phó.
Nhưng bàn đi bàn lại, hai người vẫn không đưa ra được phương án cứu viện tốt, tinh thần họ cũng bắt đầu bất ổn rồi.
Đúng lúc đó Trình Thư Vũ chợt ngẩng đầu lên, hai mắt vô cùng khác thường nhìn vợ nói: - Tiếu Mỹ Diễm à, bây giờ chỉ còn cách đích thân cô đi tìm Tôn Ngọc Long mà thôi.
- Tìm ông ta làm gì? Tiếu Mỹ Diễm có chút chột dạ hỏi.
Mặt Trình Thư Vũ bỗng biến sắc khác thường, hai tay nắm chặt lại, trên trán nổi đầy gân xanh, hít thở khác thường, cắn chặt răng lại nói: - Thiên Hoành là con ruột của Tôn Ngọc Long, chỉ dựa vào quan hệ này, lẽ nào Tôn Ngọc Long thấy chết mà không cứu chứ?
Trình Thư Vũ nói xong, Tiếu Mỹ Diễm bỗng như chết lặng, sắc mặt bà bỗng biến sắc, toàn thân run rẩy, nhìn Trình Thư Vũ đầy kinh ngạc và khiếp sợ.