Sau sự kiện Mộ Dung Thiện Tuyết, Trần Chí Hoành bị kéo xuống ngựa, đại bộ phận người của ông ta cũng bị khởi tố, hệ thống chính trị pháp luật ở Đông Giang xuất hiện cục diện thiếu người nghiêm trọng.
Như bình thường, biến cố lớn như vậy, chuyện điều động nhân sự hẳn phải do Bí thư Đảng ủy công an, Cục trưởng cục công an thành phố Liêu Nguyên quyết định, nhưng lúc này đây, Tỉnh ủy lấy lý do hệ thống công an ở thị xã Đông Giang có vấn đề nghiêm trọng, Sở công an Tỉnh trực tiếp phái Trưởng phòng Hình sự Lý Vân Bằng tới thị xã Đông Giang đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng phòng Công an.
Mà Phó phòng thường trực phòng công an, Phó bí thư Đảng ủy công an, Trưởng phòng phòng tư pháp thị xã Đông Giang, tất cả cũng đều được Tỉnh ủy điều động trực tiếp từ các đơn vị tinh nhuệ xuống, mà những người này, tất cả đều vô cùng có năng lực. Sự xuất hiện của bọn họ làm hệ thống chính trị pháp luật của thị xã Đông Giang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lần này, Bí thư thành ủy Thành phố Liêu Nguyên Lý Vạn Quân vô cùng khiêm tốn giữ trầm mặc, đối với sự an bài của Tỉnh ủy cũng không phản đối. Bởi vì ông ta biết, dù mình có nói cũng chẳng thể thay đổi được gì, ngược lại dễ dàng đắc tội rất nhiều thế lực, mà những thế lực này lại vô cùng phức tạp, hơn nữa Trần Chí Hoành đã bị khởi tố rồi, ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn. Dù sao cho tới bây giờ, mặc dù Tỉnh ủy nắm trong tay con cờ Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng Phòng Công an thị xã Đông Giang, nhưng căn bản trong thời gian ngắn cũng không thể tạo được ra mưa gió gì, thế cục vẫn như cũ nằm gọn trong bàn tay mình.
Tuy nhiên, để yên tâm, Lý Vạn Quân vẫn gọi cho Tôn Ngọc Long:
- Ngọc Long, Bí thư Đảng ủy công an mới nhậm chức Lý Vân Bằng, cậu biết người này không?
Tôn Ngọc Long vội vàng nói:
- Bí thư Lý, người này tôi biết. Trước kia anh ta là Trưởng Phòng Hình sự sở công an, kinh nghiệm phá án vô cùng phong phú, xuất thân từ lính, tố chất vượt trội, tôi sẽ tăng cao cảnh giác với anh ta.
Lý Vạn Quân gật gật đầu:
- Xem ra cậu cũng biết khá nhiều đấy. Tôi cung cấp thêm cho cậu một ít tin tức nữa, Lý Vân Bằng nhiều năm trước từng là đồng sự của Chủ nhiệm ủy ban Kỉ luật tỉnh Hàn Nho Siêu, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, cho nên, Lý Vân Bằng có thể coi là người của Hàn Nho Siêu. Anh ta bình thường khá kiệm lời, nhưng khi phá án thủ đoạn không mấy ai bằng, tuy rằng ở Sở công an tỉnh anh ta không thể hiện quá nhiều thủ đoạn đấu tranh chính trị, nhưng nhìn cách anh ta đối phó với phần tử phạm tội, người này tuyệt đối không thể khinh thường, cho nên, cậu nhất định phải đề phòng người này.
Nghe Lý Vạn Quân nói vậy, trong lòng Tôn Ngọc Long rùng mình, y vội vàng gật gật đầu nói:
- Bí thư Lý, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cảnh giác với người này.
Sự thật chứng minh, Lý Vạn Quân đã đúng.
Kì họp thường ủy đầu tiên sau khi Lý Vân Bằng nhậm chức, Lý Vân Bằng không hề kiêng kị đưa ra đề xuất phải chỉnh đốn lại tình hình trị an của thị xã Đông Giang, kiên quyết ngăn chặn sự kiện tương tự vụ ám sát Liễu Kình Vũ phát sinh lần thứ hai, cả chuyện của Mộ Dung Thiện Tuyết.
Cả chuyện bạn bè của Mộ Dung Thiện Tuyết ở quán karaoke suýt nữa thì bị cưỡng bức.
Sau khi Lý Vân Bằng nói xong, ngay lập tức được Liễu Kình Vũ ủng hộ. Trước mặt các ủy viên thường vụ, Liễu Kình Vũ vẫn như cũ quấn băng gạc trắng, nói:
- Các vị ủy viên thường vụ, những năm gần đây, kinh tế của thị xã Đông Giang chúng ta tuy rằng chuyển biến tốt đẹp, nhưng không ngờ lúc này lại xảy ra sự kiện ám sát cán bộ nhà nước vô cùng nghiêm trọng. Cho nên tôi cho rằng ý kiến của đồng chí Lý Vân Bằng là vô cùng chính xác, hơn nữa nhất định phải chỉnh đốn lại trật tự, tôi cho rằng điều này không ủy viên thường vụ nào sẽ phản đối.
Liễu Kình Vũ vừa nói xong, những người khác đều bắt đầu tỏ thái độ đồng ý.
Bởi vì ý kiến của Lý Vân Bằng vô cùng hợp lý, nên không có ai dám dội gáo nước lạnh vào đầu ông ta, bằng không nếu chẳng may bị truy cứu, cũng sẽ trở thành một loại phiền toái.
Cuối cùng đến lượt Tôn Ngọc Long lên tiếng, Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:
- Tôi rất tán thành ý kiến của đồng chí Lý Vân Bằng. Tuy nhiên, tôi cũng xin đưa ra thêm vài ý kiến. Thứ nhất, hành động chỉnh đốn lần này phải quyết đoán, lưu loát, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt bình thường của quần chúng nhân dân. Thứ hai, hành động lần này phải thật mạnh tay, chuẩn xác, tuyệt đối không thể hành sự hời hợt, không đúng trọng tâm, càng không thể khiến dân chúng vô tội bị oan uổng, nhất định phải đảm bảo tính nghiêm túc, không thể biến tướng thành hành động đấu tranh chính trị hoặc hành động bài xích…
Sau đó, Tôn Ngọc Long nói thêm 4,5 ý nữa, trên cơ bản đều là nói về một ít nội dung sáo rỗng, cứ như vậy, sự kiện tiến hành lần này đều bị y nắm trong tay.
Trên hội nghị, Lý Vân Bằng không chút do dự nói:
- Bí thư Tôn, xin ngài và các Ủy viên thường vụ khác yên tâm, dưới sự lãnh đạo của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã, Phòng Công an thị xã nhất định sẽ nghiêm khắc dựa theo trình tự mà làm việc, chú ý vây bắt các loại tội phạm làm việc trái pháp luật…
Lời nói của Lý Vân Bằng làm người ta không tìm được chút sai sót nào, càng không hề tỏ vẻ bất mãn đối với những lời nói sáo rỗng của Tôn Ngọc Long.
Biểu hiện này của Lý Vân Bằng làm mọi người vô cùng ngờ vực. Có người cho rằng Lý Vân Bằng khá yếu đuối, tương lai rất có thể sẽ giống Trần Chí Hoành, lại trở thành tay chân của Tôn Ngọc Long, nhưng có người lại đoán Lý Vân Bằng trước tiên quan sát tình hình rồi mới hành động. Đương nhiên, cũng có người cho rằng Lý Vân Bằng được kẻ địch của Tôn Ngọc Long phái tới, tương lai nhất định sẽ có hành động kinh thiên động địa.
Tuy nhiên đủ loại đồn đoán, đến ngày hôm sau đã có kết luận.
Sau khi tan họp, Lý Vân Bằng không hề e dè đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Ngồi xuống xong, Long Tường rót một chén trà cho Lý Vân Bằng rồi đi ra ngoài.
Lý Vân Bằng cười nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi lần này đến Đông Giang là do sự điều động của Chủ nhiệm Hàn, ngài ấy nói cho tôi biết cậu đối với tình huống của thị xã Đông Giang khá quen thuộc, dặn tôi sau khi đến đây phải thường xuyên trao đổi tình hình với cậu. Tôi cũng đã biết một chút mục đích cậu đến thị xã Đông Giang lần này, cậu xem bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ.
Thấy Lý Vân Bằng nói vậy, Liễu Kình Vũ khá hài lòng. Dù sao nhìn từ tuổi, Lý Vân Bằng lớn hơn mình không ít, gần như cùng thời với Hàn Nho Siêu, hơn nữa luận cấp bậc ông ta cũng không hề thấp hơn mình, hoàn toàn không cần ở trước mặt mình khiêm tốn như vậy, nhất là với vị trí Bí thư Đảng ủy công an kiêm Trưởng phòng công an thị xã, quyền lực không nhỏ một chút nào.
Liễu Kình Vũ thuộc kiểu người “Anh kính tôi môt bước, tôi kính anh một trượng”, cho nên, sau khi Lý Vân Bằng nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
- Bí thư Lý, ngài chớ nói vậy, ngài là tiền bối của tôi, tôi so với ngài cũng chỉ đến Đông Giang sớm hơn một chút thôi, chúng ta có thể cùng nhau trao đổi một chút, tranh thủ vì dân chúng làm một chút chuyện có ích, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ Tỉnh ủy giao phó, không phụ kì vọng của lãnh đạo đối với chúng ta.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt của Lý Vân Bằng cũng lộ ra vẻ hài lòng. Tuy rằng đã được Hàn Nho Siêu dặn trước, nhưng ông ta dù sao cũng là một cán bộ có tính cách độc lập, thời điểm làm việc sẽ không chỉ vì được người khác giao phó mà tin tưởng hoàn toàn, cho dù quan hệ của ông ta và Hàn Nho Siêu rất tốt, cho dù bây giờ Hàn Nho Siêu đã là thượng cấp của mình, ông ta vẫn như cũ phải tự mình thử, xác nhận một chút xem Liễu Kình Vũ rốt cục là người như thế nào.
Lời nói vừa xong của ông ta kỳ thật là đang thử dò xét Liễu Kình Vũ, dù sao trong ý thức của người bình thường, một gã cán bộ còn trẻ tuổi sẽ thường tràn đầy kiêu ngạo, nhưng nhìn biểu hiện của Liễu Kình Vũ thì xem ra, hắn vẫn vô cùng khiêm tốn, giao tiếp với người như vậy, ông ta cũng không cần phải để ý cử chỉ quá nhiều.
Cho nên, sau lần thử này, quan hệ giữa hai người rất nhanh đã thân cận hơn, đề tài nói chuyện sâu hơn, độ tán thành giữa hai người cũng ngày càng cao hơn.
Sau khi nói chuyện, Lý Vân Bằng phát hiện Liễu Kình Vũ đích thực không phải là một người bình thường. Tuy hắn còn trẻ tuổi, nhưng khi nói chuyện làm việc lại vô cùng có trình tự, rất nhiều quan điểm đều đánh vào điểm mấu chốt, nhất là khi hai người bàn tới chuyện nên tiếp tục phối hợp hành động thế nào, Lý Vân Bằng lại càng thêm khâm phục Liễu Kình Vũ.
Bởi vì những phân tích của Liễu Kình Vũ không những giống ông ta, mà hắn còn nghĩ được thêm rất nhiều ý tưởng, đối với công tác của hai người vô cùng có lợi, đối với uy tín của ông ta ở Phòng công an thị xã lại càng vô cùng có lợi. Có thể khoa trương mà nói, lần nói chuyện với Liễu Kình Vũ này, ông ta được lợi không ít.
Mà lần nói chuyện này, cũng giúp Liễu Kình Vũ thu được không ít, bởi vì Lý Vân Bằng xuất thân từ cảnh sát hình sự, nên lúc nói chuyện, không chỉ vô cùng có trật tự, suy nghĩ vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, bố cục mà hắn bày ra còn một chút sơ hở, đều được Lý Vân Bằng chỉ ra và điều chỉnh.
Hai người nói chuyện khoảng hơn một tiếng, trên cơ bản đều đã hoạch định tốt những việc cần làm rồi, lúc này, Lý Vân Bằng mới rời khỏi.
Mà Lý Vân Bằng vừa rời khỏi không lâu, bên phía Tôn Ngọc Long đã ngay lập tức nhận được tin tức.
Tuy rằng Tôn Ngọc Long cũng không biết hai người nói gì, nhưng y cũng ý thức được, rất có thể Liễu Kình Vũ và Lý Vân Bằng đã trở thành đồng minh rồi, nguy hiểm y gặp phải cũng sẽ lớn hơn nhiều.