Liễu Kình Vũ không chút e sợ nhìn thẳng Lý Vạn Quân. Trong mắt Liễu Kình Vũ, Lý Vạn Quân không đáng để hắn tôn trọng. Bởi vì theo hắn sở dĩ đám người Tôn Ngọc Long, Quách Thiên Minh không kiêng nể gì như thế có liên quan mật thiết với Lý Vạn. Bởi vì cái gọi là “Trên không nghiêm thì dưới sẽ loạn”, đã loạn đến thế này còn tốt vào đâu nữa. Tục ngữ nói thật là đúng: Trên làm dưới theo. Nếu Lý Vạn Quân là người tốt thì đám người dưới ông ta chắc sẽ không hủ bại đến thế.
Thấy Liễu Kình Vũ không chút thoái lui, trong ánh mắt Lý Vạn Quân lại càng thêm tức giận.
Lúc này, Vu Kim Văn nhìn thấy hai người bọn họ mặt đối mặt thì trong lòng tràn đầy khâm phục Liễu Kình Vũ. Ở tỉnh Bạch Vân, có gan đối đầu với Lý Vạn Quân, nhất là cấp dưới trẻ tuổi chỉ có mỗi Liễu Kình Vũ. Thật là vừa trẻ tuổi, vừa chí khí, lại có ý chí phấn đấu. Chỉ có điều Liễu Kình Vũ còn trẻ người non dạ, kinh nghiệm chưa nhiều. Hắn không để ý rằng hắn vẫn chỉ là thuộc hạ của Lý Vạn Quân, cấp bậc vẫn còn kém xa ông ta.
Nghĩ đến đây, Vu Kim Văn đi đến trước mặt Liễu Kình Vũ, nói với Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, Bí thư Tăng gọi cậu, ông ấy có chuyện muốn hỏi cậu.
Liễu Kình Vũ lúc này mới thôi không nhìn Lý Vạn Quân nữa, cất bước đi về phía Tăng Hồng Đào.
Tăng Hồng Đào cùng Liễu Kình Vũ đi ra ngoài và đi vào một căn phòng khác. Sau khi đóng cửa, Tăng Hồng Đào ân cần nhìn Liễu Kình Vũ và hỏi:
– Liễu Kình Vũ, cậu không sao chứ?
Liễu Kình Vũ cười:
– Bí thư Tăng, ngài yên tâm đi, tôi không sao.
Tăng Hồng Đào lúc này mới yên lòng nói:
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Sau khi nhận được video tôi rất sợ liền đuổi sang bên này ngay. Tôi thật không ngờ đám Quách Thiên Minh, Mạnh Khánh Nghĩa thật to gan lớn mật, rõ luật mà vẫn phạm luật.
Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
– Đúng vậy, bây giờ chúng ta có nhiều bộ phận giống bọn họ, hiểu biết về pháp luật mà hành vi vi phạm pháp luật lại không hề ít. Kiểu như mạnh tay phá dỡ, đánh đập nhân dân, quản lý đô thị đánh chết người dân mà không cần gánh vác trách nhiệm, đụng xe chết người rồi tìm người bảo kê không phải là hiếm.
Tăng Hồng Đào trực tiếp hỏi:
– Việc này cậu thấy thế nào?
Liễu Kình Vũ thở dài một tiếng nói:
– Kỳ thật tất cả vấn đề cũng có thể quy kết thành bốn chữ: Quyền lực, ích lợi. Người dân sở dĩ bị đánh, bị ngộ độc thậm chí là bị chết cháy, đằng sau đó là vì sự câu kết của các quan lại, câu kết tiền quyền, trao đổi tiền và quyền, ngồi không hưởng lợi.. Sự sống chết của người dân chỉ là điểm thêm cho tấn bi kịch đó. Thật là đau xót!
Quản lý đô thị đánh chết người nhưng lại không cần gánh vác trách nhiệm hình sự. Chuyện như vậy căn nguyên vẫn là vì quyền lực và ích lợi. Nếu quản lý đô thị phải gánh vác trách nhiệm hình sự, như vậy lãnh đạo tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm to lớn, thậm chí vì vậy mà bị cách chức. Cũng vì vậy mà bản thân quản lý đô thị tuy là phải xử phạt nặng nhưng là vì có liên quan đến lợi ích của lãnh đạo mà trên dưới liên kết lại, chỉ kỷ luật nhẹ nhàng, từ đó cũng giảm đi trách nhiệm của lãnh đạo.
Đua xe đụng chết người rồi sau đó tìm người đứng ra bảo kê thì dễ hiểu rồi. Dám đua xe điên cuồng trong thành phố thì chắc chắn không phải người dân bình thường. Họ không có gan và cũng chẳng có tiền để làm như vậy. Những tay đua kia chắc chắn phải là người có tiền và có quan hệ, chỉ cần không may làm chết người thì chỉ cần vận dụng mối quan hệ hoặc không thì bỏ ra mấy trăm triệu cho người có liên quan phụ trách để giải quyết êm xuôi. Số tiền đó với đám người này chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Thậm chí có mối quan hề chỉ cần một cuộc điện thoại kể lể sự tình. Trên quan trường ai ai cũng có lợi. Đây chính là cái mà dân chúng gọi là quan lại bao che cho nhau.
Những chuyện tương tự mấy chuyện kể trên vẫn còn rất nhiều. Nếu muốn giải quyết tận gốc rễ sau những chuyện này chỉ là bốn chữ “Quyền lực” và “Lợi ích”. Bởi vì có những người nắm quyền, mục đích không phải là vì dân phục vụ mà là làm cách nào để với quyền lực trong tay có thể kiếm được thật nhiều lợi ích hơn, quyền lực hơn. Thậm chí dân chúng chỉ là đối tượng để quan lại làm trò mà thôi. Trong cuộc họp trước giới truyền thông lúc nào cũng đề cao tầm quan trọng của nhân dân, vì dân phục vụ nhưng thực tế toàn là đám quan lại ăn cướp. Cũng vì đám người này mà phá đi hình tượng nỗ lực vì dân mà một bộ phận cán bộ gây dựng nên.
Liễu Kình Vũ nói một tràng hết tất cả suy nghĩ cũng như quan điểm của mình.
Tăng Hồng Đào nghe xong thì trầm tư một lúc.
Thật lâu sau, Tăng Hồng Đào ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng nói:
– Kình Vũ à, cậu nói rất có lý và sâu sắc. Đây là điều rất nhiều người cả đời làm quan đều chưa chắc có thể hiểu được. Trên thực tế, phần lớn quan lại trên quan trường đều tương đối làm tròn phận sự, tất cả đều đang nỗ lực làm việc. Nhưng vấn đề ở chỗ, như cậu nói có một đám người lại cố tình vì lợi ích của mình mà tùy ý làm bậy, phá hủy hình tượng của chúng ta. Mà cũng đúng như lời cậu nói, quyền lực và lợi ích là nhân tố căn bản nhất. Cậu có thể nhìn thấy bản chất chuyện này rồi thì theo cậu nên đối phó như thế nào?
Liễu Kình Vũ nghe thấy Tăng Hồng Đào hỏi, hắn liền cười khổ nói:
– Bí thư Tăng, tôi chẳng qua chỉ là một cán bộ nhỏ. Chức vụ của tôi vốn không đủ tư cách để bàn luận về vấn đề quan trọng này. Điều này chỉ có lãnh đạo Tỉnh ủy các ngài mới có tư cách để thảo luận.
Tăng Hồng Đào khoát tay nói:
– Liễu Kình Vũ, không cần khách khí với tôi, tôi biết rằng cậu cấp bậc không cao, tuy nhiên vấn đề này thảo luận không phải phân cấp bậc. Cấp bậc cao chưa chắc đã nghĩ chu toàn, cấp bậc thấp chưa chắc không có đề nghị hay. Tôi biết rằng cậu là một người rất có lý tưởng, hôm nay tôi muốn nghe xem suy nghĩ của cậu thế nào.
Liễu Kình Vũ thấy Tăng Hồng Đào không khách khí với mình, trầm ngâm một lát, đem ý tưởng của mình sắp xếp rồi mới trầm giọng nói:
– Bí thư Tăng, tôi cho rằng nếu muốn giải quyết vấn đề này, thứ nhất phải tăng cường giáo dục tư tưởng đạo đức của cán bộ. Điều này cơ bản là để duy trì chính xác giá trị nhân sinh quan của đại đa số cán bộ
Nhưng vấn đề đặt ra lần nữa là việc giáo dục tư tưởng đạo đức của chúng ta vẫn đang tiến hành nhưng vì sao số quan chức hủ bại vẫn nhiều như cũ? Cho nên tôi liền nghĩ lại, giáo dục tư tưởng đạo đức nhất định là vẫn phải làm, nhưng đề cao cái giá phải trả của quan chức hủ bại và vi phạm pháp luật. Điều này rất quan trọng đấy. Muốn làm được điều này thì trong khuôn khổ pháp luật phải có chế tài xử phạt nghiêm khắc. Để đảm bảo việc thực hiện các chế tài xử phạt vào thực tế đây là vấn đề quan trọng thứ hai. Thực ra luật pháp của chúng ta, nhất là chế tài xử phạt phải được kiện toàn. Nhưng vấn đề ở chỗ trong quá trình thực hiện có bao nhiêu điều được thực sự triển khai trong thực tế.
Tuy nhiên cũng may hiện tại nước ta ở điểm này đang tăng cường. Trước pháp luật, lão hổ cũng như ruồi bọ, tôi cho rằng điểm này là một mở đầu và làm mẫu rất tốt. Nếu tỉnh Bạch Vân chúng ta cũng có thể dựa theo sự bố trí của trung ương, kiên quyết tăng cường đả kích phần tử hủ bại, mặc kệ ruồi bọ hay là lão hổ kiên quyết trừng trị, chúng ta có thể ngăn chặn và hạn chế hủ bại ở nhiều mức độ. Tôi tin điểm này ngài nhất định là có sắp xếp rồi.
Về điểm thứ ba, tôi cho là nên tăng mạnh độ minh bạch trong quá trình ra quyết sách, nhất là đối với ngành nắm giữ một ít quyền lực to lớn trong tay, ví dụ như quốc thổ, mỏ than, cần tăng cường kiểm tra và cân bằng quyền hạn giám sát, để đảm bảo rằng tất cả các chính sách đưa ra đều được giám sát hiệu quả.
Điểm thứ tư, tôi cho rằng chỉ tăng mạnh giám sát còn chưa đủ, nhất định phải tăng cường cơ chế truy cứu trách nhiệm, phải rõ ràng một chút. Chỉ cần cán bộ lúc tại nhiệm có hành vi tham nhũng, cho dù là ông ta đã về hưu, đáng xử phạt thì vẫn phải xử phạt, đáng truy cứu vẫn phải truy cứu, thể hiện rõ chúng ta không nhân nhượng đối với các phần tử trên.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Tăng Hồng Đào kinh ngạc.
Trước đó Tăng Hồng đào chỉ là muốn thăm dò thử tầm hiểu biết của hắn. Theo ông ta, Liễu Kình Vũ có sự hiểu biết nhất định nhưng không cho rằng hắn hiểu biết sâu rộng như vậy. Dù sao cấp bậc của hắn thấp, cũng mới đương chức, chốn quan trường vẫn còn nhiều điều chưa hiểu hết.
Nhưng mà hắn vừa nói xong thì Tăng Hồng Đào liền sợ ngây người. Tuy rằng bốn điều mà hắn nói không hệ thống cũng không toàn diện, thậm chí còn có một số phương diện tồn tại một ít bất công. Vấn đề ở chỗ Liễu Kình Vũ chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp Cục mới 24 tuổi, có thể hiểu những điểm này cũng khiến Tăng Hồng Đào kinh sợ rồi. Ông ta nhận ra một điều, đó là lúc mình ở vào tuổi của Liễu Kình Vũ ngay cả hiểu biết bằng một phần ba hắn, ông ta cũng không có.
Lúc này trong lòng Tăng Hồng Đào nảy sinh một thứ tình cảm tán dương không hề che dấu. Trong lòng ông ta đã quyết định bất luận thế nào cũn phải bồi dưỡng Liễu Kình Vũ cho tốt. Điều này không có liên quan gì đến xuất thân của hắn mà vì năng lực và tài trí của hắn. Với Tăng Hồng Đào mà nói, đã ở vào vị trí này rồi thì ông ta cũng tự có những cách nhìn nhận đánh giá con người. Ông ta trước hết là đánh giá nhân phẩm. Về mặt này với Liễu Kình Vũ thì không phải lo. Điều thứ hai là tư tưởng, sự nhìn xa trông rộng của cán bộ, cảnh giới cao thấp, lúc làm việc có phóng khoáng hay không.
Suy bụng ta ra bụng người, Tăng Hồng Đào cho rằng Liễu Kình Vũ nếu như có thể tiếp tục phát triển, trong tương lai có thể trở thành trụ cột của quốc gia. Làm đến chức vụ của ông ta rồi, muốn lên chức nữa cũng khó. Tăng Hồng Đào hy vọng bất luận nghiệp quan của mình ra sao, có thể giúp đất nước bồi dưỡng một nhân tài thì có thể coi như là cống hiến vì quốc gia.
Đã ở tới cấp bậc của ông ta thì trong đầu luôn nghĩ tới tương lai của đất nước.
Tuy vậy ông ta không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, ông ta lập tức chuyển chủ đề, đây mới là điều trước mắt ông ta rất quan tâm. Tăng Hồng Đào hỏi:
– Liễu Kình Vũ, tôi phát hiện ra trong video cậu chìm trong nước đến hai phút. Người bình thường đã sớm chết rồi, cậu thì không việc gì. Lúc đó có phải cậu đã ngất đi rồi? Theo lý mà nói thì vẫn phải nghe thấy nhịp tim, vì sao lúc đó Nghiêm Lực Cường lại không nghe được nhịp tim của cậu?