Tính toán thời gian, cách Lưu Ly Vương Tháp hội, còn có bảy tám tháng. Dùng tốc độ tu luyện của mình, nếu như đi vào cung điện động phủ kia tu luyện, tốc độ tu luyện là không chỉ gấp mười lần ngoại giới.
- Vì tăng thực lực, cho dù bốc lên một tí hiểm nguy, cũng đáng giá.
Giang Trần cũng biết, nếu như dựa vào biện pháp thông thường, muốn ở trong vòng một năm, liên tục ở trong Thánh cảnh đột phá mấy lần, độ khó có thể so với lên trời.
Thế nhưng mà, nếu như tiến vào cung điện động phủ kia tu luyện, cái này lại bất đồng.
Bên trong tu luyện một ngày, có thể bằng mười ngày trăm ngày ngoại giới.
Cường giả Thiên Vị thiết kế động phủ, chút chỗ tốt ấy, là quá bình thường.
Đương nhiên, vận dụng cung điện động phủ kia, tất nhiên tồn tại một chút phong hiểm. Bất quá, nếu như Giang Trần lợi dụng, ở bên ngoài bố trí trận pháp che lấp, tin tưởng vấn đề cũng sẽ không lớn.
Đột phá Thánh cảnh ngũ trọng, sau khi Giang Trần vững chắc cảnh giới, liền xuất quan.
Phụ tử Vi gia được thả, Thân Tam Hỏa cũng được thả, Giang Trần còn chưa kịp gặp bọn họ.
Phụ tử Vi gia ngược lại là không có gì, chính bọn hắn cũng rất rõ ràng, việc này căn bản không quan hệ tới Chân Đan Vương, nguyên nhân chủ yếu, vẫn là ân oán giữa Vi gia cùng Vương Đình đại phiệt.
Cho nên, bọn hắn nhìn thấy Giang Trần, ngược lại là có chút áy náy:
- Chân Đan Vương, lần này lại liên lụy ngươi rồi.
Giang Trần cười nói:
- Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua cửa ải khó mà thôi. Muốn nói tiếp, cũng là phụ tử Vương Đình đại phiệt kia khinh người quá đáng. May là bọn hắn cũng đã đền tội, trong thời gian ngắn, cuối cùng có thể yên tĩnh một chút.
Nhìn thấy Thân Tam Hỏa, Giang Trần lại không nói gì.
Vỗ vỗ bả vai Thân Tam Hỏa:
- Lần này ủy khuất ngươi rồi, biểu hiện không tệ, không có mất mặt. Về sau, ngươi chính là huynh đệ của Giang Trần ta.
Thân Tam Hỏa bị bắt đi, không có mất mặt dễ làm người khác chú ý, cũng không có quỳ gối đầu hàng.
Cái này để cho Giang Trần đối với hắn lau mắt mà nhìn, cảm giác mình không có nhìn lầm.
Thân Tam Hỏa bị Giang Trần vỗ như vậy, vành mắt đỏ hồng, trong nội tâm dâng lên một loại cảm giác triều triều. Từ khi Đan Càn Cung bị diệt, một đường bị người buôn bán, đã trải qua các loại đại kiếp.
Cuối cùng còn có một chỗ dựa, một chỗ dựa tuy không tính vững chắc, nhưng lại phi thường kiên định.
Mà Giang Trần vỗ, không thể nghi ngờ là biểu hiện đã triệt để tán thành hắn, triệt để tiếp nhận hắn rồi.
Thân Tam Hỏa tự nhiên là thụ sủng nhược kinh, ngũ vị tạp trần.
- Sư huynh, ta nhất định sẽ làm tốt, không phụ kỳ vọng của ngươi.
Thân Tam Hỏa chăm chú hứa hẹn.
Đang khi nói chuyện, phụ tử Vi gia lại mang theo Cơ tam công tử đi đến.
Cơ tam công tử vừa thấy Giang Trần, liền cực kỳ hưng phấn:
- Huynh đệ, có một tin tức tốt, nhất định phải nói cho ngươi biết.
- Tin tức tốt gì?
Giang Trần có chút buồn bực.
- Đến, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói.
Cơ tam công tử lôi kéo Giang Trần, một đường đi đến địa phương vắng vẻ.
- Là tìm đến Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng quả sao?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Không phải chuyện này.
Cơ tam công tử lắc đầu.
- Huynh đệ, Đại Tạo Hóa! Khổng Tước Đại Đế muốn tổ chức Khổng Tước thịnh hội. Ngươi đã ở trong danh sách mời.
- A?
Giang Trần sững sờ.
Thấy Giang Trần không có lộ ra biểu lộ kinh ngạc khoa trương, Cơ tam công tử thở dài.
- Huynh đệ, cái phản ứng này của ngươi, để cho ca ca ta có chút thất lạc a. Chẳng lẽ ngươi không biết cái này ý vị như thế nào sao?
- Cái gì?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Ý nghĩa, ngươi đã tiến vào tầm mắt của Khổng Tước Đại Đế bệ hạ, tiếp nhận hắn khảo sát. Nói không chừng, còn sẽ có cơ hội bị lão nhân gia ông ta nhìn trúng đây này!
- Nha.
Giang Trần nhẹ gật đầu, như trước không có cảm giác cuồng hỉ như Cơ tam công tử chờ mong.
- Ngươi người này, có phải trời sinh một bộ mặt cương thi hay không, giống như nhìn không tới ngươi buồn phiền hỉ nộ a.
Cơ tam công tử nhả rãnh, lập tức cười hắc hắc.
- Bất quá, nhờ hồng phúc của ngươi, Khổng Tước thịnh hội lần này, ta cũng ở trong danh sách mời. Phải biết rằng, loại Khổng Tước thịnh hội này, ngoại trừ đại phiệt phiệt chủ, người bình thường, căn bản không có tư cách tham gia. Lần này, thêm vào danh sách mời, chỉ có ta và ngươi.
Tuy Giang Trần cảm thấy như vậy không tệ, nhưng hiển nhiên không tới trình độ mừng rỡ cuồng hỉ.
Dù sao, dùng tầm mắt của Giang Trần, hiển nhiên không có khả năng vì một Đại Đế nhìn trúng mà cuồng hỉ.
Nhất là đã hiểu rõ Vạn Uyên đảo, cảm giác chờ mong của Giang Trần đối với cường giả Đại Đế, cũng đã không mãnh liệt giống lúc trước rồi.
Đương nhiên, Khổng Tước Đại Đế ở Lưu Ly Vương Thành thống trị ba ngàn năm, một Đế Giả thần bí như vậy, có cơ hội, Giang Trần sẽ không cự tuyệt.
Dù sao, hắn đến lúc này, ngoại trừ Thuấn lão ra, còn thật không có quen biết người cường đại như vậy, có lẽ, Khổng Tước thịnh hội này, sẽ có chút thu hoạch đâu này?
Thấy Giang Trần một bộ lão thần khắp nơi, Cơ tam công tử phiền muộn nói:
- Huynh đệ, có thể chú tâm một chút hay không. Lần này ý nghĩa thật sự không tầm thường. Ngươi có biết, Khổng Tước bệ hạ từ sau lần Phàn thiếu chủ vẫn lạc, luôn có chút thẫn thờ. Có lẽ, lúc này đây, Khổng Tước bệ hạ sẽ một lần nữa xem xét người truyền thừa? Hắc hắc, mặc dù nói cơ hội không lớn, nhưng mà, ca ca ta vẫn còn có chút chờ mong a. Huynh đệ, không phải ca ca nói ngươi, ngươi muốn cứu vớt đồng môn, muốn tìm bá phụ. Chuyện này, ngươi phải chăm chú đối đãi. Nếu như ngươi có thể trở thành Chân Truyền Đệ Tử của Khổng Tước bệ hạ, ở Thượng Bát Vực tìm người, đây còn không phải tùy ngươi giày vò như thế nào sao?
Không thể không nói, lời nói này của Cơ tam công tử, rất có lực sát thương.
Có lẽ Giang Trần đối với việc thành Chân Truyền Đệ Tử của người khác không có hứng thú gì, nhưng mà, nếu như có thể cùng Khổng Tước Đại Đế kéo quan hệ, đối với sau này hắn làm việc, không thể nghi ngờ là phi thường có lợi.
- Huynh đệ, ngươi nhìn mà làm. Bây giờ là Bất Diệt Thiên Đô đuổi giết ngươi khắp nơi. Thế nhưng mà, nếu như một ngày kia, ngươi thành Chân Truyền Đệ Tử của Khổng Tước Đại Đế. Coi như ngươi đứng ở cửa ra vào Bất Diệt Thiên Đô, bọn hắn cũng không dám động tới ngươi. Cái này là khác biệt.
Cơ tam công tử nói, tuy tàn khốc, nhưng lại sự thật.
Khổng Tước Đại Đế, ở Thượng Bát Vực thành danh ba ngàn năm, uy danh sớm đã truyền khắp toàn bộ Thượng Bát Vực. Cho dù là Đại Đế của những Nhất phẩm tông môn kia, cũng không muốn đối nghịch với Khổng Tước Đại Đế.
Giang Trần thấy Cơ tam công tử mặt mày hớn hở, cũng cười nói:
- Cơ huynh, thế gian bất cứ chuyện gì, đều chú ý một chữ duyên. Ta và ngươi có thể trở thành huynh đệ, tất có một đoạn duyên pháp. Ta cùng Vi Kiệt ở Vạn Ấp Thành không hẹn mà gặp, đây cũng là một đoạn duyên. Bái kiến Khổng Tước bệ hạ, đây cũng là một đoạn duyên. Về phần có thể bái Khổng Tước bệ hạ làm thầy hay không, đồng dạng phải nhìn có duyên hay không.