Nghĩ đến thân thế của Hoàng Nhi, nghĩ đến phụ thân ở Thượng Bát Vực đến nay không có tin tức, nghĩ đến Đan Càn Cung phá thành mảnh nhỏ, trùng kiến xa xa không hẹn, nghĩ đến Thiên Đế phụ thân kiếp trước sinh tử chưa biết...
Mỗi một lần, Giang Trần nghĩ tới những chuyện này, trong nội tâm đều có một loại đau nhức, khiến cho hắn không cách nào dừng lại, khiến cho hắn ở trong giấc mộng, cũng không dám lười biếng.
Thời gian, một ngày một ngày đi qua, thẳng đến trước ba ngày ước chiến, Giang Trần mới chấm dứt bế quan.
Lần này bế quan, mặc dù không có đột phá Thánh cảnh lục trọng, nhưng lại làm cho Giang Trần ở trên đường trùng kích Thánh cảnh lục trọng, để xuống trụ cột kiên cố.
- Đan Hỏa Thành!
Giang Trần sửa sang lại suy nghĩ, trong đầu cũng lướt qua một ít tin tức về Đan Hỏa Thành.
- Tham lam, vô sỉ, nếu như một thế lực dán lên những nhãn hiệu này, nhất định không phải thế lực đường đường chính chính gì. Không biết Mộc Cao Kỳ cùng Vân Niết trưởng lão rơi vào trong tay nhà nào của Đan Hỏa Thành?
Kỳ thật trong lòng Giang Trần vẫn có chút lo lắng.
Thấy Đan Hỏa Thành vô sỉ như vậy, rõ ràng không phải đồ đạc của bọn hắn, lại có thể nói lớn không ngượng, quy Vạn Thọ Đan thành của mình.
Chỉ từ điểm này, Đan Hỏa Thành kia tuyệt đối không phải loại tốt.
Đương nhiên Giang Trần sẽ không dùng loại Logic "tốt xấu" đơn giản kia đi đối đãi một thế lực, bất quá, bất kể là tốt hay xấu, muốn ngầm chiếm đồ đạc của hắn, cái kia liền không được.
Tính tình của Giang Trần là như vậy, nếu như mình nguyện ý cho người ta, thì dù là vật rất trân quý, hắn cũng sẽ không nhăn mày.
Nếu như hắn không có chủ động cho, người khác lại muốn cường lấy, thậm chí là dùng phương thức chiếm đến đoạt, như vậy đối với Giang Trần mà nói, coi như là thứ không đáng giá, hắn cũng không vui.
Nói thật ra, Vạn Thọ Đan đối với Giang Trần mà nói, chỉ là một mảnh vụn trong vô số trí nhớ. Đan phương trong đầu hắn, có vô số trân quý hơn Vạn Thọ Đan.
Thế nhưng mà, đan phương Vạn Thọ Đan này, liên quan đến nguyên tắc của Giang Trần hắn.
Cho dù là thế lực đan dược mạnh nhất Thượng Bát Vực, vậy cũng không được. Muốn không minh bạch chiếm hữu đồ đạc của hắn, Giang Trần tuyệt không đáp ứng.
Ở trong khoảng thời gian Giang Trần bế quan này, người của Khổng Tước Thánh Sơn, một mực không có tới quấy rầy hắn.
Bất quá, hắn vừa xuất quan, Cơ tam công tử liền tới rồi. Đại biểu Bàn Long phiệt chủ đến.
- Huynh đệ, phiệt chủ nói, sắp tới ước chiến, hiện tại không khí toàn bộ Lưu Ly Vương Thành rất cổ quái. Lão nhân gia ông ta cảm thấy, lúc này ngươi nên đi chỗ Khổng Tước Đại Đế, để tăng sĩ khí a.
Cơ tam công tử ngược lại là tràn ngập tin tưởng đối với Giang Trần.
- Ta nói tầm nhìn những người kia thật là hạn hẹp. Bọn hắn nào biết tiềm lực cùng thiên phú của huynh đệ ngươi? Đan Hỏa Thành? Ta xem bọn hắn xách giày cho huynh đệ ngươi cũng không xứng!
Lời nói này của Cơ tam công tử, muốn bao nhiêu mù quáng có bấy nhiêu mù quáng, thuần túy là giận thay huynh đệ.
Giang Trần cười cười, thản nhiên nhận lấy, cười nói:
- Cơ huynh, ngươi nói lời này xem như nói đúng. Đan Hỏa Thành, bọn hắn muốn xách giày cho ta, ta thật đúng là không muốn.
Tuy Giang Trần dùng chỉ là lời nói đùa, nhưng lời này, không thể nghi ngờ là nội tâm của Giang Trần.
Kiếp trước, muốn xách giày cho Giang Trần, cường giả Thiên Vị đếm không hết. Cường giả Thần cấp, số lượng cũng không ít. Thế nhưng mà có thể nhập pháp nhãn của Giang Trần, lại rải rác không có mấy.
Hôm nay, mặc dù Giang Trần không có hiển hách như kiếp trước, nhưng lại bảo lưu trí nhớ kiếp trước, tầm mắt đồng dạng rất cao. Dùng tác phong của Đan Hỏa Thành, Giang Trần thật đúng là chẳng thèm ngó tới.
Cơ tam công tử thấy Giang Trần theo cột bò lên, không khỏi xấu hổ mà cười, ngược lại hỏi:
- Huynh đệ, bên bệ hạ kia, ngươi nên đi thoáng một phát. Dù sao, trận chiến này, bệ hạ rất ủng hộ ngươi. Ngươi cũng nên cho bệ hạ ăn một viên thuốc an thần!
Giang Trần cười cười:
- Ta suy đoán, cái này nhất định không phải ý của bệ hạ a.
- Làm sao ngươi biết?
Cơ tam công tử sững sờ, hoàn toàn chính xác, việc này, hắn là được Bàn Long phiệt chủ ủy thác, đến du thuyết Giang Trần.
Ở Bàn Long phiệt chủ xem ra, trận chiến này tất cả mọi người nhìn không tốt, đối với Khổng Tước Thánh Sơn mà nói, đích thật là một lần khiêu chiến áp lực rất lớn.
Mặc kệ chiến cuộc cuối cùng sẽ như thế nào, Bàn Long phiệt chủ cảm thấy, Giang Trần cũng nên đi chỗ Khổng Tước Đại Đế báo cáo, ít nhất trao đổi sự tình đổ chiến thoáng một phát.
Thế nhưng mà, Giang Trần lại ẩn ẩn cùng Khổng Tước Đại Đế tâm hữu linh tê.
Giang Trần suy đoán, sở dĩ Khổng Tước Đại Đế ủng hộ mình xuất chiến Đan Hỏa Thành, mặc dù cũng có thành phần Vạn Thọ Đan, nhưng loại thành phần này sẽ không quá nhiều.
Càng nhiều nữa là… Khổng Tước Đại Đế muốn mượn cơ hội này, khảo sát Giang Trần hắn, đồng thời cũng khảo sát Chư Thiên tuệ nhãn của hắn, đến cùng đáng tin cậy hay không.
Lúc trước cùng Khổng Tước Đại Đế trường đàm một phen, Giang Trần hiểu rõ Khổng Tước Đại Đế, kỳ thật đã vượt qua rất nhiều người.
Đứng ở độ cao của Khổng Tước Đại Đế, một loại đan phương, một cọc sinh ý, hiển nhiên không đủ để cho Khổng Tước Đại Đế đại động can qua như thế.
Nói lần này Khổng Tước Đại Đế không tiếc trở mặt với Đan Hỏa Thành là vì Vạn Thọ Đan, còn không bằng nói Khổng Tước Đại Đế là vì khảo hạch Giang Trần hắn, vì để cho hắn trổ hết tài năng.
Đối mặt tâm ý của Khổng Tước Đại Đế, Giang Trần tự nhiên không có lý do gì cự tuyệt.
Từ góc độ tư nhân, Giang Trần đối với cách làm người cùng khí độ của Khổng Tước Đại Đế, là phi thường bội phục.
Huống chi, trận chiến này không chỉ liên quan đến ân oán giữa Lưu Ly Vương Thành cùng Đan Hỏa Thành, càng liên quan đến tiền đồ cùng vận mệnh cá nhân của Giang Trần hắn.
Cho nên, trận chiến này, Giang Trần căn bản không muốn tránh lui.
Vạn Thọ Đan là của Giang Trần hắn!
Hắn không có cho Đan Hỏa Thành, Đan Hỏa Thành là tuyệt đối chiếm không đi. Muốn chiếm lấy, phải hỏi Giang Trần hắn có đáp ứng hay không cái đã!
...
Ở trong Bí Cảnh của Khổng Tước Thánh Sơn, Giang Trần lần nữa gặp được Khổng Tước Đại Đế.
Mặc dù cách trận chiến đỉnh phong kia, chỉ còn lại ba ngày thời gian, nhưng ở trên mặt Khổng Tước Đại Đế, hoàn toàn nhìn không tới cảm giác gấp gáp chút nào.
Phảng phất đã đến cảnh giới như Khổng Tước Đại Đế, đã không có chuyện gì có thể làm cho tâm tình của hắn thay đổi rồi. Dù trận chiến này quan hệ trọng đại, quan hệ đến xu thế cùng số mệnh của toàn bộ Lưu Ly Vương Thành trong ngàn năm tới.
- Giang Trần, hiện tại toàn bộ Lưu Ly Vương Thành, chỉ sợ chỉ có ta và ngươi, mới chính thức làm được tâm như mặt nước phẳng lặng a.
Khổng Tước Đại Đế như có thâm ý liếc nhìn Giang Trần, cười nói.
- Chẳng lẽ Bệ hạ không lo lắng chút nào sao?
Giang Trần nháy con mắt thoáng một phát, cười hỏi.
- Ta có cái gì phải lo lắng chứ?
Khổng Tước Đại Đế hỏi lại.