- Ta cũng không biết, có lẽ nhìn mệnh a. Mệnh tốt không có bị bắt trở lại, có thể chạy ra tìm đường sống, số mệnh không tốt, bị bắt trở lại, cái kia vẫn là nô lệ.
Hiển nhiên Vệ Hạnh Nhi cũng là vừa phát hiện vấn đề này, cho nên tâm tình thoáng cái rất uể oải. Trước kia nàng ở Xích Đỉnh Trung Vực, ngẫu nhiên tham gia đấu giá hội, chứng kiến người quen ở Vạn Tượng Cương Vực, sẽ ở trong phạm vi tài lực của mình, cứu mấy người như vậy.
Không phải nàng có cảm tình gì đối với những người này, mà là ký thác tâm lý.
Thế nhưng mà, sự thật tàn nhẫn lại nói cho nàng biết, nàng làm hết thảy, đều là phí công, đều là phù vân.
Vẫn cho rằng mình làm chính là sự tình có ý nghĩa, đột nhiên phát hiện hết thảy đều không có ý nghĩa, trong lòng thất lạc có thể nghĩ.
Giang Trần ngược lại không có uể oải, mà chỉ nói:
- Ngươi đã làm hết khả năng ngươi có thể làm, bọn hắn trốn không thoát, đây là mệnh của bọn hắn, ngươi không cần tự trách. Cũng không phải tất cả mọi người đều bị bắt trở lại.
Vệ Hạnh Nhi nghe hắn an ủi vài câu, tâm tình cũng hơi tốt hơn một chút.
Ngửa đầu hỏi:
- Lần này ngươi trở về, là ý định tìm Xích Đỉnh Trung Vực báo thù sao?
Giang Trần lắc đầu, ngữ khí lại dị thường kiên định:
- Trước để cho bọn hắn đắc ý vài năm, bọn hắn làm hết thảy đối với Vạn Tượng Cương Vực, một ngày nào đó, ta sẽ bồi hoàn gấp đôi cho bọn hắn.
- Vậy ngươi nói Tiêu Dao Tông ta, còn có ngày trùng kiến sao?
Con mắt của Vệ Hạnh Nhi bỗng nhiên sáng ngời hỏi.
- Nếu như mỗi người Tiêu Dao Tông đều giống như ngươi, ngày đó nhất định sẽ đến.
Giang Trần tự nhiên không thể giội nước lã, lại hỏi.
- Hiện tại, tình huống đại khái của Vạn Tượng Cương Vực như thế nào?
- Từ khi ta bị bắt, liền không trở lại Vạn Tượng Cương Vực. Nghe nói chỗ đó đã bị tất cả thế lực lớn của Xích Đỉnh Trung Vực chia cắt. Tài nguyên các nơi, cũng bị các đại tông môn của Xích Đỉnh Trung Vực chiếm lấy.
Vệ Hạnh Nhi có chút uể oải.
- Chiếm lấy?
Giang Trần cười lạnh một tiếng.
- Xem ra những tông môn kia, ăn hết giáo huấn lại còn không có học nghe lời a.
Vệ Hạnh Nhi chợt nhớ tới một sự kiện, đột nhiên hỏi:
- Lần kia nghe nói có người đem đầu của các thủ lãnh tông môn đến trước mặt Xích Đỉnh Hoàng đế, nói là ngươi làm, là thật sao?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lại không phủ nhận.
Đây chẳng qua là tiền lãi mà thôi. So sánh với Xích Đỉnh Trung Vực làm hết thảy đối với Vạn Tượng Cương Vực, chút sự tình này, căn bản không coi là cái gì.
Vệ Hạnh Nhi ngơ ngác nhìn Giang Trần nửa ngày, mới đột nhiên hỏi:
- Ngươi không mua sắm đệ tử Đan Càn Cung? Có cần ta hỗ trợ hay không?
- Không cần, bọn hắn chỉ là mồi nhử. Tạm thời có lẽ không có nguy hiểm gì.
Giang Trần lắc đầu, cự tuyệt hảo ý của Vệ Hạnh Nhi. Hiện tại ra tay mua những đồng môn Đan Càn Cung này, có thể mang bọn chúng ra Xích Đỉnh Trung Vực hay không là một vấn đề.
Không mua, bọn hắn với tư cách mồi nhử, có lẽ còn có thể tiếp tục sinh tồn.
Cho nên, dù muốn cứu viện những người này, hiện tại cũng không phải lúc.
500 nô lệ Nguyên cảnh, cuối cùng cũng chọn không sai biệt lắm. Tiếp đến đẩy ra hai mươi nô lệ Thánh cảnh, dùng hình thức đấu giá tranh đoạt.
Những nô lệ Thánh cảnh này, đại bộ phận đến từ Vạn Tượng Cương Vực, đương nhiên cũng có nô lệ đến từ khu vực khác.
Khởi giá đều là 500 vạn trở lên.
Giang Trần nhìn một chút, cũng không có người quen gì. Cho nên, hắn đối với đấu giá này cũng hết hứng thú, chờ đấu giá hội chấm dứt, liền mang theo ba người quen ly khai.
Thừa dịp đấu giá hội còn không có chấm dứt, Giang Trần lại hướng Vệ Hạnh Nhi nghe không ít tin tức. Chỉ là Vệ Hạnh Nhi một mực đều ở Xích Đỉnh vương thành, không có ly khai.
Tin tức ngoại giới, cũng chỉ có thể từ trong Thúy Hoa Hiên nghe được một ít. Nàng cũng không tiện tận lực đi nghe ngóng, để tránh cho người lưu lại cái chuôi "người ở nhưng tâm không ở".
Sau khi đấu giá kết thúc, Vệ Hạnh Nhi biết Giang Trần muốn ly khai, nên không có tận lực giữ lại. Cũng không có mời bọn hắn đi Thúy Hoa Hiên ngồi một chút.
Sau khi nói bảo trọng, Giang Trần liền dẫn bọn người Phong Bào, ly khai Xích Đỉnh vương thành rất nhanh.
Tuy hắn cảm thấy Vệ Hạnh Nhi không đến mức hại hắn, nhưng tình cảnh của Vệ Hạnh Nhi, thoạt nhìn cũng rất vi diệu. Vạn nhất người bên cạnh Vệ Hạnh Nhi hoài nghi, ở lại Xích Đỉnh vương thành cũng là đại phiền toái.
Rất nhanh đi ra Xích Đỉnh vương thành, Giang Trần không có dừng lại, mà tiếp tục chạy đi hơn nghìn dặm, sau khi rời xa Xích Đỉnh vương thành, mới tìm một góc vắng vẻ dừng lại.
Ba người này bị mua, trong nội tâm cũng lo sợ bất an. Không biết tiếp sau vận mệnh sẽ như thế nào.
Hiện tại trên thân thể ba người bọn họ không có cấm chế hạn chế hành động, thế nhưng bọn hắn lại sinh không ra ý niệm đào tẩu trong đầu.
Bởi vì, bọn hắn cảm nhận được người mua kia, có thực lực so với bọn hắn cường đại gấp trăm lần. Dù để cho bọn hắn trốn trước năm trăm dặm, cũng không cách nào thoát được.
Bất quá, bọn hắn cũng hiếu kỳ, đã mua bọn hắn, vì cái gì không hạ cấm chế đối với bọn họ? Chẳng lẽ thật sự không sợ bọn họ đào tẩu?
Thế nhưng mà cường giả, đối với nô lệ nào có khách khí như vậy?
Trong lúc nhất thời, ba người đều có tâm sự. Phong Bào cùng hai người khác chưa quen thuộc. Mà Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly là đồng môn, lại là huynh đệ, thế nhưng mà dưới loại tình huống này, hai người cũng không cách nào trao đổi cái gì.
- Aii.
Giang Trần than nhẹ một tiếng.
- Nhân sinh vô thường, không thể tưởng được đi Xích Đỉnh Trung Vực một chuyến, lại để ta gặp được lão huynh đệ.
Lúc này, Giang Trần lại không có cải biến thanh âm của mình.
Lưu Văn Thải cùng Lục Á Ly nghe vậy, toàn thân đều chấn động. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Giang Trần, mang theo ý tứ xem kỹ nồng đậm.
Hiển nhiên, cái thanh âm quen thuộc này, quá ngoài dự liệu của bọn hắn.
Phong Bào đối với thanh âm của Giang Trần cũng không xa lạ gì, cũng khẽ giật mình, thất thanh nói:
- Ngươi là... Ngươi là Giang sư huynh?
Ban đầu ở Vạn Tượng Đại Điển, Giang Trần cảm thấy Phong Bào này nhân phẩm không tệ, đối với Kiếm đạo thập phần chấp nhất, là nhân tài có thể đào tạo, nên lúc ấy Giang Trần truyền thụ cho Phong Bào một ít Kiếm Đạo Chân Giải.
Tuy Giang Trần còn nhớ rõ chuyện này, nhưng một mực không để ở trong lòng. Thế nhưng đối với Phong Bào mà nói, đây không thể nghi ngờ là thiên đại tạo hóa, một mực khắc sâu trong lòng, đối với Giang Trần thập phần cảm kích.
Giờ phút này đột nhiên nghe được thanh âm của ân nhân, Phong Bào tự nhiên là rất kích động.
Lưu Văn Thải cũng không thể tưởng tượng nổi:
- Bàn Thạch huynh...
Ban đầu ở Bất Diệt Linh Sơn thí luyện, Giang Trần là dùng danh hiệu tán tu "Bàn Thạch" tham gia thí luyện. Lưu Văn Thải cũng một mực gọi hắn là Bàn Thạch huynh.