Xem ra, tuy đám người kia cường đại, nhưng là một đám không có thể hợp tác.
Bọn hắn đã có thể tùy tiện hi sinh người khác, như vậy thời khắc mấu chốt, bọn hắn tự nhiên cũng có thể hi sinh Giang Trần hắn.
Loại người này, nhất định là vì tư lợi.
- Hoàng đạo hữu, ngươi có ý kiến gì bổ sung không?
Thương Bình Vương phảng phất như cố ý hỏi Giang Trần.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Quy tắc các ngươi định, chỉ cần có ta một phần là được.
Thương Bình Vương cười nói:
- Hợp mưu hợp sức, ngươi đã là một phần tử trong chúng ta, thời điểm xuất lực, cũng không thể chỉ lo thân mình a. Bổn vương chỉ hỏi một câu, nếu quả thật muốn ra tay trấn áp những tán tu kia, đạo hữu có ra lực không?
Vấn đề này cực kỳ xảo trá.
Giang Trần liếc nhìn Thương Bình Vương:
- Có những đại cao thủ các ngươi, còn cần ta xuất lực sao?
Có người khó chịu:
- Tiểu tử, ngươi muốn ăn thịt, lại không muốn góp sức, nào có sự tình tốt như vậy?
- Lực của ta, tiến vào hoang man ra lại. Các hạ gọi hung như vậy, tiến vào hoang man, chưa hẳn có thể xuất lực nhiều hơn ta.
Giang Trần nhàn nhạt trả lời một câu.
Ở trong không ngừng cãi lộn, cuối cùng mọi người tổng kết ra một qui tắc.
Quy tắc một, mỗi một cỗ thế lực ở đây, có thể mang theo ba tùy tùng. Bất kể là một mình, hay là hai người, hay là một tổ hợp, đều tính toán một cỗ thế lực, danh ngạch có khả năng mang theo, đều giống nhau.
Quy tắc này, tất cả mọi người cãi thật lâu. Nhưng mà đại bộ phận ở đây đều là tán tu đơn thương độc mã, hai người và nhiều người tổ hợp rất ít.
Cho nên, không chịu nổi ý kiến của nhiều người, chỉ có thể thỏa hiệp.
Kỳ thật quy tắc này, Giang Trần có thể hiểu được. Bản thân ngươi là tổ hợp nhiều người, còn mang nhiều tùy tùng, thực lực kia quá lớn, có chút đánh vỡ cân đối rồi.
Ở đây không phải hợp tác giống như huynh đệ, lẫn nhau đều có đề phòng. Ai nguyện ý chứng kiến những người khác thực lực quá mức xuất chúng, đánh vỡ cân đối?
Giang Trần không sao cả, hắn và Hoàng Nhi là hai người, dù mang theo Lâm Yến Vũ, cũng mới dùng hai danh ngạch.
Phân đến ba danh ngạch, đối với hắn mà nói, là dư xài rồi.
Quy tắc hai: Trừ những người bọn họ cùng tùy tùng mang theo ra, người khác gia nhập, cùng bọn họ tổng số cộng lại, không được vượt qua 500 người. 500 người, là hạn mức cao nhất.
Quy tắc ba: Mọi người nhất trí phổ biến quy tắc này, lúc cần thiết, dù dùng vũ lực, cũng nhất định phải phổ biến quy tắc này.
Quy tắc bốn: Tiến vào hoang man, mọi người có thể hợp tác, cũng có thể một mình làm việc. Do mọi người tự làm quyết định. Không có bất luận ước thúc gì.
…
Tất cả quy tắc lớn nhỏ, còn có rất nhiều, nhưng Giang Trần không quá quan tâm.
Hắn cũng đoán được, nếu như nhiều cường giả Hoàng cảnh liên hợp đẩy ra quy tắc này, như vậy tán tu bình thường, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể khuất phục.
Cái này căn bản là sự tình không cần lo lắng.
Hắn cân nhắc càng nhiều nữa, là quy tắc thứ tư kia.
Tiến vào hoang man, mọi người có thể hợp tác, cũng có thể một mình hành động, không có bất luận ước thúc gì.
Quy tắc này, kỳ thật có lời ngầm.
Nói cách khác, sau khi tiến vào hoang man, mọi người không còn là đồng đội, không có bất kỳ quan hệ ước thúc. Gặp phải thứ tốt, mọi người có thể không muốn sống cướp đoạt, dùng thủ đoạn gì, đều không sao cả.
Nói trắng ra là mạnh được yếu thua, tất cả bằng thủ đoạn.
Đối với quy tắc này, Giang Trần ăn rất thấu.
Ước định tốt những chuyện này xong, mọi người giải tán. Giang Trần đang muốn về địa bàn của mình, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm tràn ngập từ tính:
- Hoàng đạo hữu dừng bước.
Tuy Giang Trần dừng lại thời gian không dài, nhưng đã nắm giữ đặc thù của những người bên trong, nghe thanh âm này, liền biết người gọi hắn là ai.
Đằng sau, một gia hỏa ăn mặc như nho sinh, bước nhanh đi tới. Nếu chỉ nhìn cách ăn mặc, ngược lại không giống như là một tu sĩ võ đạo, mà giống như là một nho sinh muốn đi vào kinh dự thi.
- Đạo hữu, mượn một bước nói chuyện được không?
Giang Trần nhớ rõ người này, tên Lữ Sư Nam, nằm trong số ít tu sĩ không có biểu hiện ra bài xích cùng địch ý với hắn.
Bất quá, Giang Trần cũng không có bởi vậy mà buông lỏng đề phòng đối với người này.
Hai người đi đến góc hẻo lánh, Lữ Sư Nam mỉm cười nói:
- Thần thức của Hoàng đạo hữu cường đại, Lữ mỗ cực kỳ bội phục.
- Lữ đạo hữu, lời khách khí thì miễn đi?
Lữ Sư Nam bị Giang Trần đánh gãy, cũng không tức giận, cười nói:
- Lữ mỗ thực có chút sự tình muốn cùng Hoàng đạo hữu thương nghị thoáng một phát.
- Nhớ không lầm, tại hạ và Lữ đạo hữu không có giao tình, không biết có cái gì phải thương nghị?
- Một hồi lạ, hai hồi quen. Tuy tính tình của Đạo hữu cứng ngắc một chút, bất quá so với những gia hỏa cáo già kia, Lữ mỗ càng tin tưởng Hoàng đạo hữu hơn một ít.
Loại thuốc mê này, Giang Trần không quá để ý. Khích lệ lại không cần tiền vốn, còn không phải hắn nói như thế nào đều được?
- Là như thế này, trước kia Phong Hoàn lão nhân đánh lén đạo hữu, ta xem đạo hữu ứng đối thong dong. Ta đoán, thực lực chân thật của đạo hữu, chỉ sợ sẽ không kém hơn những Hoàng cảnh chúng ta. Lữ mỗ có một đề nghị, không bằng sau khi tiến vào hoang man, ta và ngươi kết làm đồng minh, như thế nào?
Giang Trần cười cười:
- Đồng minh? Cho ta một cái lý do tin tưởng ngươi đi.
Lữ Sư Nam nói:
- Ta là người cô đơn, bọn hắn cũng không nhìn trúng ta. Hơn nữa bọn hắn càng không nhìn trúng đạo hữu ngươi. Nếu như chúng ta không liên kết, đến lúc đó sau khi đi vào, nhất định sẽ thành đối tượng bị bọn họ đả kích đầu tiên. Xuất phát từ nguyên nhân đồng bệnh tương liên, nên kết thành đồng minh, ôm đoàn sưởi ấm.
Không thể không nói, Lữ Sư Nam đề nghị, cũng có vài phần đạo lý.
Chỉ tiếc, Giang Trần đối với kết minh không có hứng thú, cũng không tin được người xa lạ.
- Thật có lỗi, ta có đồng bạn, Lữ đạo hữu vẫn là mời cao minh khác a.
Cự tuyệt đề nghị kết minh của Lữ Sư Nam, Giang Trần trực tiếp về tới địa bàn của mình.
Đi vào chỉ chốc lát, tu sĩ bên ngoài lại nhiều hơn không ít.
Hoàng Nhi có chút ưu sầu nhìn bốn phía:
- Người càng ngày càng nhiều rồi.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, đến nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bọn hắn nhất định là vào không được. Đồng minh Hoàng cảnh đã kết thành, quy tắc cũng chế định ra.
- Không có việc gì.
Giang Trần vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay của Hoàng Nhi.
- Những người này phần lớn là đến tham gia náo nhiệt, muốn vào hoang man, phần lớn người không có tư cách này.
Đôi mắt dễ thương của Hoàng Nhi khẽ động:
- Có tin tức gì sao?
Giang Trần khẽ gật đầu, truyền âm đem sự tình nói một lần. Mặc dù Hoàng Nhi đối với phẩm tính của những cường giả Hoàng cảnh kia không quá tán thành, nhưng đối với quy tắc này, ngược lại là nhận đồng.