- Tuyết Nhi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không phụ sư tôn hậu ái. Thay Thủy Nguyệt nhất mạch ta tranh một hơi.
Không thể không nói, nữ nhân Long Cư Tuyết này rất giỏi về phỏng đoán lòng người, nàng từ trong lời nói của Thủy Nguyệt Đại Sư, liền nhìn ra sư tôn này đối với Thủy Nguyệt một mạch là phi thường coi trọng. Muốn ở toàn bộ Tử Dương Tông ra danh tiếng.
Quả nhiên, Thủy Nguyệt Đại Sư nghe vậy, vui mừng cười cười:
- Rất tốt! Lúc trước vi sư không xa ngàn dặm, cái thứ nhất đuổi tới Đông Phương Vương Quốc, định ra duyên phận thầy trò giữa ta và ngươi, cử động lần này chính là vi sư bình sinh đắc ý nhất. Tuyết Nhi, kể từ hôm nay, ngươi theo vi sư tu luyện.
Dư Giới nghe vậy, trong nội tâm nhịn không được có chút hâm mộ ghen ghét. Phải biết rằng, tuy Dư Giới hắn là mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt nhất mạch, nhưng mà cơ hội được sư tôn chỉ điểm, lại rất ít. Trên căn bản là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở cá nhân.
Ngẫu nhiên có thể được sư tôn chỉ điểm vài cái, Dư Giới cũng kích động vài ngày ngủ không yên.
Long Cư Tuyết này kỳ tài ngút trời, quả nhiên không giống người thường. Sư tôn lại muốn giữ nàng ở bên người, tự mình chỉ đạo, đây chính là đãi ngộ ngay cả Sở Tinh Hán sư huynh cũng hưởng thụ không đến a.
Sở Tinh Hán ngược lại mặt không biểu tình, trong nội tâm cũng không cảm thấy có cái gì không ổn.
...
Đông Phương Vương Quốc, trăm phế đợi hưng.
Cách trận chiến Nhị Độ Quan, bất tri bất giác đã qua hơn một tháng. Dựa vào nhân mạch cùng lực hiệu triệu của Câu Ngọc công chúa, hơn nữa các lộ chư hầu giúp đỡ, nội loạn trên cơ bản đã bình định.
Đông Phương Lộc ở lúc Long gia làm loạn vẫn lạc, con độc nhất Đông Phương Lân bị Giang Trần cứu ra, thuận theo tự nhiên đăng cơ, trở thành tân hoàng của Đông Phương Vương Quốc.
Thế cục Vương đô, cũng dần dần làm rõ. Các loại thế lực phụ thuộc Long Đằng Hầu, nên mất đầu thì mất đầu, nên gạt bỏ thì gạt bỏ, nên biên giới hóa thì biên giới hóa.
Ví dụ như thế lực Linh Dược phản nghịch như Đan Vương Uyển, thì triệt để biến mất khỏi lịch sử Đông Phương Vương Quốc. Tất cả thành viên của Đan Vương Uyển, nên mất đầu thì mất đầu, nên bêu đầu thì bêu đầu, một tên cũng không để lại.
Mà Dược Sư Điện, bởi vì cùng Long Đằng Hầu hát qua tương phản, địa vị càng là nước lên thì thuyền lên, vốn chính là đệ nhất Linh Dược cự đầu của Vương Quốc, trải qua chiến dịch này nâng cao một bước, vị trí đệ nhất cự đầu càng thêm vững chắc.
Toàn bộ Dược Sư Điện hăng hái, lộ ra một cỗ lạc quan.
Chỉ là, Dược Sư Điện Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh, lại nửa điểm cũng cao hứng không nổi.
Bởi vì trước đó thời điểm Long Đằng Hầu làm loạn, cao tầng Dược Sư Điện cơ hồ là tập thể đào ngũ, nhằm vào Tam Điện Chủ Kiều Bạch Thạch, hành động này dẫn tới hậu quả trực tiếp, là Kiều Bạch Thạch để lại thư từ biệt.
Không có Kiều Bạch Thạch, chẳng khác nào không có ba loại Đan dược nghịch thiên kia. Không có ba loại Đan dược này, Dược Sư Điện thu được những đơn đặt hàng kia, liền trở thành chê cười.
Tuy đơn đặt hàng có thể lui, tiền đặt cọc có thể hoàn trả.
Nhưng Dược Sư Điện với tư cách Linh Dược cự đầu, loại sự tình lui đơn đặt hàng này một khi phát sinh, liền ý nghĩa danh tiếng cùng thanh danh sẽ bị trùng kích.
Cho nên, Tống Thiên Tinh căn bản cao hứng không nổi.
Nhìn về phía trên, hiện tại vương thất đối với Dược Sư Điện phi thường nể trọng, nhưng đó là bởi vì vương thất trải qua một hồi đại loạn, nguyên khí đại thương, cần dùng lực lượng của Dược Sư Điện.
Bản thân Dược Sư Điện muốn phát triển, còn phải dựa vào Linh Dược, dựa vào các loại sản phẩm nói chuyện.
Không có ba loại Linh Dược kia của Kiều Bạch Thạch, Dược Sư Điện muốn đạt được phát triển, cơ hồ là không có khả năng.
Tống Thiên Tinh rất hối hận, hối hận quyết định lúc đó. Lúc ấy ngoại trừ mấy bằng hữu của Kiều Bạch Thạch, cơ hồ tất cả cao tầng đều lên án công khai Kiều Bạch Thạch, muốn giao Kiều Bạch Thạch cho Long Đằng Hầu xử lý.
Mà một khắc này, Tống Thiên Tinh cũng xuất hiện chần chờ, không có ủng hộ Kiều Bạch Thạch.
Cuối cùng nhất, một bước sai, từng bước sai.
Đại đa số cao tầng của Dược Sư Điện, bọn hắn đều vì vương thất coi trọng mà hưng phấn, vì Dược Sư Điện bình định Đan Vương Uyển mà vui sướng.
Trên hội nghị cao tầng, Tứ Điện Chủ Vương Ly hưng phấn nói:
- Đại Điện Chủ, hiện tại vương thất trải qua đại nạn, là thời điểm cần Dược Sư Điện chúng ta nhất. Nói không chừng, lần này địa vị của Dược Sư Điện chúng ta, sẽ tăng lên trên phạm vi lớn. Chúng ta nên nhân cơ hội này, khuếch trương quy mô, đem chi nhánh chạy đến từng lãnh địa của Vương Quốc. Địa phương có chư hầu, thì có chi nhánh của Dược Sư Điện chúng ta. Kể từ đó, Dược Sư Điện thẩm thấu cả nước, rắc rối khó gỡ, thu nhập, địa vị đều sẽ tăng nhanh.
Tứ Điện Chủ Vương Ly, so với Kiều Bạch Thạch trẻ hơn một hai tuổi, coi như là trụ cột tương lai của Dược Sư Điện. Vốn là cùng Kiều Bạch Thạch địa vị tương đương, cũng có tư cách cạnh tranh Đại Điện Chủ tương lai.
Chỉ là, Kiều Bạch Thạch biểu hiện kinh diễm, làm cho Vương Ly này một mực buồn bực thất bại, không có không gian phát huy.
Hôm nay, không có Kiều Bạch Thạch, vị trí Đại Điện Chủ tương lai của Dược Sư Điện, trên cơ bản chẳng khác nào là Vương Ly này được.
Cho nên, Vương Ly này gần đây có chút bành trướng, nghiễm nhiên có chút bộ dáng người cầm lái tương lai.
Mà cao thấp Dược Sư Điện, rất nhiều cao tầng cũng ăn ý theo Vương Ly, đối với Vương Ly ngoài sáng trong tối nịnh nọt, rất có tư thế tụ lại ở bên cạnh Vương Ly.
Nghe được Vương Ly nói như vậy, mấy trưởng lão đều nhao nhao phụ họa.
- Vương điện chủ nói không sai, Dược Sư Điện chúng ta phải nhân cơ hội này khuếch trương, đem lực ảnh hưởng khuếch trương đến từng lãnh địa. Thành lập từng phân điện, này là tất yếu.
- Vẫn là Vương điện chủ nhìn xa trông rộng, có khát vọng, có thấy xa.
Lam trưởng lão trước kia một mực cùng Kiều Bạch Thạch quan hệ không tốt. Lần trước nhằm vào Kiều Bạch Thạch, nàng là một cái nhảy hoan nhất.
- Không giống những người khác, tự cho là có chút công lao, liền không đem cao tầng khác để vào mắt. Loại người này, ly khai Dược Sư Điện, là may mắn của Dược Sư Điện chúng ta.
Lam trưởng lão một bụng oán niệm, tuy Kiều Bạch Thạch đi rồi, nhưng miệng vẫn không tích đức, đối với Kiều Bạch Thạch châm chọc khiêu khích.
Tuy Kiều Bạch Thạch đi, nhưng mà hai bằng hữu của Kiều Bạch Thạch vẫn còn ở Dược Sư Điện. Lam trưởng lão là ngay cả bọn họ cũng hận lên.
Lời nói này, tự nhiên là chỉ dâu mắng hòe.
Ngay cả Nhị Điện Chủ Nhạc Quần, cũng vuốt râu dài, cười ha ha nói:
- Đại Điện Chủ, lúc này Dược Sư Điện chúng ta đi đại vận, nên mượn cơ hội này, khuếch trương thoáng một phát a.
Tống Thiên Tinh trầm mặt, tùy ý những người này ngươi một câu, ta một câu ở đằng kia nghị luận nhao nhao.
Tâm tình của hắn rất kém, trong nội tâm cũng lạnh thấu rồi.
Người đi trà lạnh, hắn không kỳ quái. Kiều Bạch Thạch bị những người này chế ngạo, bị những người này trào phúng, hắn cũng không kỳ quái.