Kim Sơn Hầu cùng Hổ Khâu Hầu, là bằng hữu của Giang Phong, lẫn nhau giao tình rất sâu. Hơn nữa lúc cùng Long gia đối kháng, hai nhà này cũng khăng khăng một mực đi theo Giang gia.
Tuy là do thế cuộc thôi động, nhưng Tam gia giao tình, vẫn tương đối sâu.
- Ha ha, nhị vị hiền đệ tới chơi, hôm nay Giang Phong ta một thân bố y, nhị vị hiền đệ sẽ không để tâm chứ?
Giang Phong vui đùa.
- Giang huynh, không quan một thân nhẹ, huynh đệ ngược lại là hâm mộ ngươi a.
Kim Sơn Hầu thở dài.
Hổ Khâu Hầu cũng cười nói:
- Lại nói tiếp, ta cùng Kim Sơn Hầu có thể có hôm nay, cũng là mượn đại thế của Giang huynh. Hổ thẹn, hổ thẹn.
- Ha ha, huynh đệ nhà mình, không nói những lời khách khí này a, mời.
Giang Phong hào sảng cười cười, đối với hai bằng hữu này, vẫn là rất hài lòng, vì bọn họ cao hứng.
Vương Quốc trải qua đại biến cố, hai nhà này nắm lấy cơ hội, mời chào không ít nhân tài, thực lực đột nhiên tăng mạnh, lại mượn đại thế của Giang gia, một lần hành động trở thành Tứ đại chư hầu mới.
- Giang huynh, nghe nói, vương thất có ý phong thưởng Giang gia thành đệ nhất chư hầu thiên hạ? Lại không biết Giang huynh, vì sao cự tuyệt? Ngươi ta làm huynh đệ hơn nửa đời người, khó được đi đến một bước này, là thời điểm nên đồng tâm hiệp lực, kiến công lập nghiệp a.
Kim Sơn Hầu hỏi.
Hổ Khâu Hầu cũng gật gật đầu:
- Nếu vị trí đệ nhất chư hầu này, để người khác đi ngồi, ta cùng Kim Sơn Hầu đều không phục. Ngoại trừ Giang gia, ai có tư cách?
Giang Phong cười nhạt một tiếng:
- Nhị vị hiền đệ, là Đông Phương Lân phái các ngươi tới sao?
Kim Sơn Hầu cùng Hổ Khâu Hầu cười cười, đều gật gật đầu.
- Giang huynh, Giang gia đến cùng có tính toán gì? Mong cho một cái ngọn nguồn. Ngươi cũng biết, hiện tại nếu Giang gia các ngươi không lên tiếng, toàn bộ Vương Quốc vẫn sẽ nhân tâm di động, không có lực lượng gì a.
Giang Phong cười nhạt một tiếng:
- Giang gia ta từ nay về sau, sẽ không dính vào quyền lực chi tranh của Đông Phương Vương Quốc. Các ngươi trở về cũng có thể nói cho Đông Phương Lân, an tâm làm quốc quân của hắn, đừng lo lắng Giang gia ta sẽ như Long gia. Lời nói đại bất kính, nếu có tâm này, cũng không cần chờ tới hôm nay.
Kim Sơn Hầu cũng gật gật đầu:
- Giang huynh nói đúng, quốc quân bệ hạ cũng không phải lo lắng cái này.
- Được rồi, nên nói ngu huynh cũng đã nói. Từ nay về sau, huynh đệ chúng ta chỉ ôn chuyện cũ, không luận triều chính.
- Ha ha, Giang huynh, đừng nóng vội, còn có một chuyện, chúng ta cũng là nhận ủy thác của người.
- Chuyện gì?
- Là thế này. Mấy ngày trước, Dược Sư Điện Đại Điện Chủ Tống Thiên Tinh thiết yến khoản đãi huynh đệ chúng ta, hôm nay hắn mang theo một nhóm người, muốn tới bái phỏng Giang huynh. Nhưng lại sợ mạo muội, cho nên, nhờ hai người chúng ta đến tìm hiểu, Giang huynh phải chăng có thời gian tiếp kiến bọn hắn thoáng một phát?
Kim Sơn Hầu kỳ thật cũng không muốn làm nhân tình này, nhưng mà bất đắc dĩ Dược Sư Điện thanh danh lớn, địa vị còn ở đó, hắn cũng không muốn đắc tội.
Nói sau lần này Tống Thiên Tinh tư thái rất thấp, lại bày rượu khoản đãi, còn tặng lễ, tiễn đưa đan dược, để cho bọn hắn có chút ngại mặt mũi.
- Tống Thiên Tinh?
Giang Phong nao nao.
- Bọn hắn muốn gặp, chỉ sợ là Trần Nhi a?
Kim Sơn Hầu không ngừng gật đầu:
- Đúng đúng, bọn họ là muốn bái kiến Giang Trần hiền chất. Còn khuyến khích hai tiểu tử nhà chúng ta cầu tình. Bất quá hai tiểu tử kia tinh như quỷ, chỉ lo từ chối. Nên hai lão gia hỏa chúng ta mới mày dạn mặt dày hướng Giang huynh mở miệng.
Giang Phong cũng không nói gì, buông ly trong tay:
- Sự tình Trần Nhi, ta không tiện thay hắn làm chủ. Hơn nữa hắn cũng bế quan hơn nửa tháng, chỉ sợ không có nhanh như vậy xuất quan. Đám người Dược Sư Điện kia, đã đến Ba Giang Thành?
- Ân, đều đã đến, đang ở trong khách sạn. Xem bọn hắn tựa hồ rất có thành ý, nếu Giang Trần hiền chất bế quan, lại để cho bọn hắn chờ một chút, có lẽ cũng không sao.
- Đã như vậy, vậy trước tiên để cho bọn hắn đợi chút đi. Trần Nhi chừng nào xuất quan, nói thật ta cũng không rõ ràng lắm.
Giang Phong nói là tình hình thực tế.
Kim Sơn Hầu cùng Hổ Khâu Hầu đều cười gật đầu, đối với phụ tử Giang Phong, bọn hắn cũng có một loại cảm giác nhìn không thấu. Tuy đồng sinh cộng tử qua, nhưng mà tình hình phát triển đến một bước này, bọn hắn phát hiện, rất nhiều sự tình đã không thể tùy ý như trước rồi.
Tuy Giang Phong bây giờ một thân bố y, hai người bọn họ là chư hầu quyền cao chức trọng. Nhưng mà, ở trước mặt Giang Phong, phảng phất hai người bọn họ là bình dân, mà Giang Phong mới là chư hầu quyền cao chức trọng.
Tham dự chiến dịch Nhị Độ Quan, chứng kiến kỳ tích của Giang Trần. Cho dù là chư hầu bái kiến sóng to gió lớn như bọn hắn, muốn phai mờ biểu hiện kia của Giang Trần, cũng là không thể nào.
Bởi vậy, bọn hắn câu nệ, là không thể tránh được.
...
Giờ phút này, Giang Trần đã bế quan hơn nửa tháng. Sau khi đột phá mười một mạch Chân khí đại sư, hắn liền điều chỉnh phương thức tu luyện.
- Mười hai mạch chân khí, vì cái gì tất cả Võ Giả, đều dừng bước ở mười một mạch chân khí? Không có người có thể tiến vào mười hai mạch chân khí, lại trùng kích Linh Đạo?
Giang Trần thông qua nửa tháng lục lọi, lĩnh ngộ, đã dần dần lục lọi đến một tia Huyền Cơ.
Đây không phải vấn đề tư chất, mà là pháp tắc tu luyện của thế giới này.
Cái gọi là mười hai mạch chân khí, dừng bước ở mười một mạch chân khí, thiếu đi một mạch này, tựa như thiếu đi một cái “Nhất”.
Trong một cái “Nhất” này, bao hàm toàn diện.
Cái “Nhất” này, là Tiểu đạo cùng Đại Đạo khác biệt.
Trên thực tế, cái “Nhất” này, cũng không phải vô duyên vô cớ không còn, mà là cái “Nhất” này, biến thành vô tận khả năng.
Thì ra là Chân Khí cảnh cùng Linh Đạo cảnh tầm đó, tồn tại vô số loại khả năng, bao hàm toàn diện.
Có ít người, ở chữ “Nhất” này, đau khổ truy cầu viên mãn, lại cuối cùng không thể được.
Có ít người, thì tại chữ “Nhất” này, bỗng nhiên đốn ngộ, cuối cùng phá kén thành bướm, thành tựu Linh Đạo.
Cái “Nhất” này, là một cây cầu từ Chân Khí cảnh đến Linh Đạo.
Cây cầu kia, ngươi nhìn không tới, cũng sờ không được.
Đi qua, là đại đạo, trăm ngàn tuổi thọ.
Đi không qua, vẫn còn là phàm thai, không có thoát ly Khổ Hải thế tục.
- Buồn cười, đáng tiếc. Võ Giả thế giới này, đều cho rằng 'mười hai mạch chân khí' kia là một tầng cảnh giới, đây là nhận thức sai lầm, là võ học bình chướng chân chính. Đây là vấn đề mà thiên phú cũng không giải quyết được.
Nếu Giang Trần không có trí nhớ của kiếp trước, nếu không có học cứu Thiên Nhân, chỉ sợ cũng lĩnh ngộ không được điểm này.
Trên thực tế, thời điểm ngươi lĩnh ngộ một chữ “Nhất” cuối cùng, bản thân chẳng khác nào tiến vào "Mười hai mạch chân khí", bản thân cũng viên mãn, liền đi đến trên cầu.