“Em còn không hiểu à? Cơ thể em cùng cuộc sống của em từ lâu đã thuộc quyền quản lý của tôi rồi. Cuộc đời này của em đã không có quyền tự chủ nữa”.
Hoắc Anh Tuấn không nói nhiều lời, trực tiếp dùng cánh tay không bị thương ôm cô từ trên ghế xuống.
“Hoắc Anh Tuấn • “Muốn phản kháng sao? Im lặng đi” Hoắc Anh Tuấn cất tiếng cảnh cáo.
“Không phải, tôi chỉ muốn anh hãy bỏ tôi xuống. Tôi sẽ tự mình về phòng. Anh ôm tôi như vậy, vết thương chưa lành hẳn sẽ càng tệ hơn” Khương Tuyết Nhu nói và thở dài một tiếng.
Hắc Anh Tuấn thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì rất hài lòng, lập tức buông cô ra. Khương Tuyết Nhu chậm rãi theo anh về phòng ngủ.
Cô vốn đã lên kế hoạch trong đầu, đợi tới khi Hoắc Anh Tuấn ngủ sẽ lẻn dậy và đi làm. Kết quả là vừa đặt lưng xuống, cô đã lập tức bất tỉnh.
Hoắc Anh Tuấn đánh răng xong, từ nhà tắm đi ra chỉ thấy người phụ nữ trên giường đã ngủ say. Vì quá mệt, nên thậm chí khóe miệng còn chảy cả nước dãi.
Khóe miệng anh khẽ cười, lấy điện thoại ra chụp lại dáng vẻ này của cô. Hay lắm, ngày mai có thể đưa cho cô xem, khiến cô cảm thấy muốn chết đi vì xấu hổ.
Sau khi chụp ảnh xong, anh quay người đi vào phòng làm việc.
Anh rất nhanh đã có thể phá được mật khẩu notebook của cô, mở ra bản vẽ, nhìn vào những thiết kế phức tạp trên màn hình.
Anh khẽ nheo mắt. Chỉ một ngày rưỡi mà bắt hoàn thành số lượng bản vẽ lớn như vậy. Hồng Nhân này không phải cố tình làm khó người khác hay sao?
Chín giờ sáng. Khương Tuyết Nhu thức dậy trên giường, vừa nhìn đồng hồ liền phát hoảng. Đã muộn như vậy rồi sao? Cô vội vàng vọt dậy, lao vào thư phòng, muốn tiếp tục thực hiện nốt bản vẽ.
Có điều, cô vừa click mở phần mềm thì lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên. Vốn dĩ cô vẫn còn tới bốn phòng nữa chưa vẽ xong, thế nhưng lúc này tất cả đều hoàn thành cả rồi.
Bản thiết kế của cô xong rồi sao?
Hơn nữa còn hoàn thành một cách xuất sắc, kết cấu hợp lý, không thua bản vẽ của chính cô một chút nào.
Sao lại như vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua cô đã bị mộng du? Hay là cô đã làm xong rồi nhưng lại quên mất? Cô cố gắng vắt óc nhớ lại, xác định rằng bản thân cô đã không làm những bản vẽ này. Vậy thì ai đã giúp cô? Cô mang vẻ mặt ngây ngốc đi xuống tầng dưới.
Trong phòng ăn, Hoắc Anh Tuấn mặc bộ đồ ngủ màu xám, đang dùng tay trái cầm điện thoại: “Đúng vậy, đặt vé vào buổi chiều, tôi sẽ tới Thanh Hải...”
Sau khi anh kết thúc cuộc gọi, Khương Tuyết Nhu đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh. Vẻ mặt kinh ngạc, cô nói: “Anh như vậy mà vẫn còn muốn đi công tác sao?”.
“Ừm, tôi có việc gấp” Một dự án ở Thanh Hải do anh đầu tư gặp vấn đề, vì vậy anh muốn tự mình tới xem: “Tôi sẽ ra ngoài hai ngày, em hãy ngoan ngoãn ở nhà cho tôi...”.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ không bao giờ đi gặp Lương Duy Phong và Lục Thanh Minh” Khương Tuyết Nhu nhanh chóng tiếp lời anh, biểu tình thực sự không nói lên lời: “Anh có thể đổi mấy câu khác được không, tôi nghe quá quen rồi.”
Hoắc Anh Tuấn xấu hổ trừng mắt nhìn cô. Cô gái này, lá gan càng ngày càng lớn, còn dám trêu chọc anh.
Khương Tuyết Nhu có chút ngạc nhiên, cất tiếng: “Trong mắt anh hằn tia máu, tối hôm qua không ngủ sao? Không lẽ là... khụ khụ”.
Hoắc Anh Tuấn trong lòng căng thẳng, cô đã nhanh chóng như vậy nghi ngờ tối qua anh thức khuya để hoàn thành bản vẽ giúp cô sao? Vốn không muốn cô biết sự thật này, anh vội vàng lạnh lùng nói: “Em đừng hiểu lầm."
“Thực xin lỗi, tôi bị sặc nước bọt. Tôi biết rồi. Có phải tối hôm qua anh lại bị đau nên không ngủ được không? Đều tại tôi, ngủ say như chết. Vì sao anh không gọi tôi dậy?” Khương Tuyết Nhu vô cùng băn khoăn.
- ----------------------