Những lời này giống b rơi bên tai.
Khương Tuyết Nhu phát hiện chính mình lại bình tĩnh một cách bất ngờ.
Thì ra là thế, hóa ra đó chính là lý do từ khi cô còn nhỏ thái độ của Lạc Tâm Du đối với cô vẫn luôn lãnh đạm và khắc nghiệt. Cô còn cho rằng Lạc Tâm Du vốn dĩ không phải một người mẹ dịu dàng hiền lành. Nhưng sau khi Khương Kiều Nhân trở về, cô lại thấy được mặt khác của Lạc Tâm Du.
Cô đã sớm nghi ngờ từ lâu, chỉ là cô không muốn tin rằng mình là một đứa bé mồ côi không cha không mẹ.
Điều này thậm chí còn đáng buồn hơn cô nghĩ.
Thì ra ngay cả người thân của cô cũng chán ghét cô và muốn bỏ rơi cô. “Cô có biết tôi đã không vừa mắt với cô từ lâu rồi không?”
Khương Kiều Nhân vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: “Tôi bị người ta bán đi, chịu đựng khổ sở. Vậy mà cô lại ngồi vào vị trí của tôi, sống trong nhung lụa, còn có bao nhiêu gã đàn ông đẹp trai giàu có như Lục Thanh Minh vây quanh cô “Nhưng hiện tại tôi không có gì trong tay, tôi cũng sẽ không tới chiếm đoạt những thứ của chị” Khương Tuyết Nhu lúc này mới phát hiện ra người chị Khương Kiều Nhân này của cô không hề tinh khiết như một bông sen trắng, cũng không phải kiểu phụ nữ trà xanh, trong lòng cô ta hẳn rất méo mó khó đoán. “Nhưng có nhiều lần khiến tôi mất mặt, còn làm tôi mất đi vị hôn phu, Khải Phong cũng phải bán đi. Cô cảm thấy rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô ư?”
Khương Kiều Nhân lạnh lùng cười, lấy ra một lọ nước nhỏ rồi nói: “Cô nói xem nếu Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy cô bị một kẻ khác giày xéo hủy hoại, anh ta còn muốn giúp cô nữa không? Lương Duy Phong, Lục Thanh Minh sẽ còn vây quanh cô nữa không?” “Khương Kiều Nhân, chị bị điên rồi. Chị sẽ gặp báo ứng.
Khương Tuyết Nhu hét lên và chống trả quyết liệt, nhưng hai người đàn ông lực lưỡng phía sau hung hăng khống chế cô, khiến cô không cách nào nhúc nhích được. “Báo ứng?” Khương Kiều Nhân chẳng hề để ý nói: “Tôi hiện tại là cô chủ của Hồng Nhân, ai dám động vào tôi? Một kẻ kém cỏi như Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ chậm rãi cùng anh ta tính sổ.”
Nói xong, cô nháy mắt ra hiệu với người phía sau, Khương Tuyết Nhu lập tức cảm giác được miệng bị người ta bóp mạnh, khóe miệng vừa mở liền có chất lỏng gì đó đổ vào.
Cô đỏ mặt vì bị nghẹn, muốn nôn hết ra nhưng không thể.
Khương Kiều Nhân nhặt lên một bản vẽ thiết kế trên mặt đất, nhìn trong chốc lát, cười nói: “Thiết kế không tồi. Cảm ơn cô, tôi sẽ nhận những bản vẽ này “Đồ đê tiện, ngoài lấy đồ của người khác thì chị còn biết làm gì nữa đây?”
Khương Tuyết Nhu không cam lòng, lớn tiếng mắng. “Đúng vậy, tôi thích thì tôi lấy, cô làm gì được tôi. Khương Kiều Nhân đưa mắt ra hiệu với hai người phía sau: “Các ngươi chăm sóc cô ta cho tốt vào, phải để cô ta thật thỏa mãn.
Nói xong, cô ta cũng giám đốc Phương rời đi.
Mắt thấy cánh cửa đóng sầm lại, Khương Tuyết Nhu chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên nóng lên.
Thứ đồ này, lúc trước cô đã từng cho Hoắc Anh Tuấn dùng qua, nhưng cô trước sau vẫn không thể hiểu được lúc đó cô đã đau đớn thế nào, nhưng hiện tại cô đã hiểu rõ ràng.
Hai tên đàn ông đó hầm hè đi tới.
Bọn họ đã từng là vệ sĩ trong giới người giàu có, tên của Khương Tuyết Nhu bọn họ đã nghe qua. Cô là thiên kim tiểu thư đẹp nhất Thanh Đồng, những người vệ sỹ như họ làm sao dám mơ tưởng tới. Không ngờ rằng hôm nay bọn họ lại có cơ hội này, thực sự là quá tốt. “Các ngươi đừng tới đây!
Khương Tuyết Nhu hoảng sợ, nghiêng ngả lảo đảo lùi về phía sau. Cô vội vàng cầm di động để gọi cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng mới vừa lấy ra đã bị bọn họ cướp lấy rồi ném sang một bên. “Ngoan ngoãn đi nào. Cô em còn không biết rằng không ai có thể cứu được cô em nữa ư?”
Một trong hai gã lao vào phía cô.
Tại lối vào cầu thang, Lương Duy Phong dẫn theo trợ lý chuẩn bị tham gia một bữa tiệc xã giao, vừa lúc nhìn thấy Khương Kiều Nhân cùng một người đàn ông trung niên từ một phòng riêng hướng về cửa thang máy.
Người đàn ông cung kính ẩn thang máy cho Khương Kiều Nhân rồi để cô tiến lên trước, trông hoàn toàn giống một tên nô lệ.
Trợ lý của anh nói một cách kỳ lạ: “Chà, kia không phải giám đốc Phương quản lý kế hoạch sản xuất của Hồng Nhân hay sao? Ông ta đối với người phụ nữ kia sao có vẻ cung kính như vậy?”
Lương Duy Phong nheo mắt, người phụ nữ này chính là Khương Kiều Nhân, anh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra. Có điều, hiện tại Khải Phong đã mất đi vị thế lúc trước, vì sao người của Hồng Nhận lại phải cung kính Khương Kiều Nhân như vậy.
Anh đột nhiên nhớ tới lần trước có nghe Đường Hiếu nói thời gian gần đây Khương Tuyết Nhu rất hay liên lạc với người của Hồng Nhân, dường như rất chờ đợi tòa nhà mau chóng hoàn thiện.
Càng nghĩ về điều đó, anh càng cảm thấy không thích hợp.
- ----------------------