Có muốn khóc nhưng không thể chảy nước mắt, có thực sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Cuối cùng nụ hồn cũng kết thúc, cô vội vàng đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người đã ở bên khác lắc xúc xắc chọn lượt hát,
Hạ Văn Trì cười hì hì nói: "Hôn xong rồi thì mau lại đây lắc xúc xắc đi, bọn tôi đã chơi vài lượt rồi đấy.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ, còn Hoắc Anh Tuấn lười biếng nói một câu với anh ta: "Không tới
Sau đó anh vùi mặt vào mái tóc mềm mại của công "Chúng ta về nhà đi "Không được, Minh Kiều còn uống rượu, lát nữa em còn phải đưa cô ấy về "Gọi ai lại thay là được.
"
Khương Tuyết Nhu do dự chốc lát rồi lắc đầu: "Không được, cô ấy mời cãi nhau với bạn trai.
Em đã hứa sẽ đưa cô ấy về, không thể vì sắc bỏ bạn được
Hoặc Anh Tuấn lại tỏ ra khó chịu "Ý em là gì? Trong lòng an, anh còn không quan trọng bằng một người bạn U?"
Đúng vậy, đương nhiên bạn bè quan trọng
Nhưng Khương Tuyết Nhu chỉ nghĩ vậy chứ cũng không nói ra, chỉ làm nũng: “Haiz, tại anh ấy, mấy ngày nay đều gây náo loạn, làm em không có cơ hội gặp anh.
Em còn rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
”
Cô cũng không giấu diếm nữa, đem tất cả những chuyện trong mấy ngày kể từ khi gặp dì Vương tới nay đều kể lại hết cho anh.
Đôi môi mỏng của Hoắc Anh Tuấn nhếch lên một cách lạnh lùng, nháy mắt hiểu ra tất cả: “Nếu như vậy, có vẻ sự việc lần trước tại công trường khiến anh bị thương cũng không phải là tai nạn ngoài ý muốn.
Nhà họ Khương đó cũng thật to gan, dám lừa gạt anh”
Còn nhớ người lần trước khiến anh bị thương bây giờ cũng đã về chầu trời rồi.
Bố con Khương Thái Vũ thực sự đã ăn gan hùm.
Anh lấy ra điện thoại di động, gọi cho Ngôn Minh Hạo.
“Anh muốn làm gì?” Khương Tuyết Nhu hỏi.
“Bắt hai bố con Khương Thái Vũ.
Anh rất nóng vội lại kiêu ngạo, Khương Tuyết Nhu thấy vậy liền chắn di động của anh: “Anh đừng hành động theo cảm tính, hiện tại nhà họ Khương cũng không dễ động vào.
Hơn nữa nhà họ Khương lại sắp liên hôn với nhà họ Tần, bây giờ ngay cả nhà họ Hạ số một Thanh Đồng bọn họ cũng không để vào mắt nữa rồi.
Hoắc Anh Tuấn: “
Trên đời này còn có thể lực nào anh không thể động vào sao? Anh muốn bật cười nhưng lại không thể giải thích.
“Chuyện này, em yên tâm, anh sẽ báo thù cho em.
Khương Tuyết Nhu trong lòng cảm thấy được an ủi, nhẹ giọng nói: "Em đang tính sẽ tới Hồng Nhân tranh vị trí chủ tịch.
Em sẽ khiến nhà họ Khương phải trắng tay, còn phải đưa người đã hại bà ngoại phải vào tù.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô thật kỹ từ trên xuống dưới, không hề che giấu sự nghi ngờ trong ánh mắt.
Khương Tuyết Nhu xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Anh phải tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng.
Hồng Nhân là do mẹ em sáng lập, em sẽ phải đoạt lại.
Đến lúc đó,.
.
.
cho dù anh không đi thưa kiện cho người ta nữa, em cũng có thể nuôi anh.
".
.
.
Được, vậy thì tốt.
Chờ em nuôi anh.
Đáy mắt Hoắc Anh Tuấn lóe lên một nụ cười thậm thủy, cảm thấy thật thú vị.
Được rồi.
Nếu đã như vậy anh sẽ không nhúng tay vào, để xem cô có thể tự mình tiến được bao xa.
Rốt cuộc cô gả cho anh, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những kẻ yêu nghiệt nhà họ Hoắc.
Mọi người chơi đến 11 giờ đêm.
Lâm Minh Kiều xem điện thoại di động, nhưng khiến cô thất vọng chính là Giang Quý Dương vẫn không hề gọi điện tới.
Tâm trạng của cô không vui, uống quá nhiều.
Khương Tuyết Nhu cũng uống nhiều, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Hoắc Anh Tuấn đưa hai người phụ nữ trở về.
Trên đường đi, Lâm Minh Kiều bỗng nhiên khóc lóc mắng nhiếc tên bạn trai cặn bã, Khương Tuyết Nhu cũng theo cô mắng chửi.
Hoắc Anh Tuấn bị tiếng than trách của các cô làm cho đau đầu, nhấn ga đưa Lâm Minh Kiều về thật nhanh.
"Cảm ơn, cảm ơn chủ.
" Lâm Minh Kiêu mở cửa xe, run rầy cúi người: "Tuyết Nhu của tôi giao lại cho anh.
"
- ----------------------
.