“Tôi đã biết nhất định cậu chủ Hoắc sẽ không bỏ qua chuyện này.” Khương Thái Vũ chỉ vào mặt Khương Tuyết Nhu mắng: “Cô nhìn xem, cậu chủ Hoắc đã tới tận đây tìm cô rồi, chuyện này chính cô tự đi giải quyết đi”.
“Cô đừng hòng tìm cách thoái thác” Khương Kiều Nhân thêm dầu vào lửa: “Nếu là tôi khiến cậu chủ Hoắc tức giận, tôi cũng sẽ tìm cách xoa dịu cơn giận của anh ấy”.
“Tốt hơn là bắt cô ta xuống giải quyết” Đề nghị của Khương Thái Vũ lập tức được đến rất nhiều người đồng ý.
Bốn năm người bảo vệ bước về phía Khương Tuyết Nhu, Kiều Vỹ nhíu mày chắn phía trước Khương Tuyết Nhu: “Các người dám chạm vào cô ấy một chút, đừng trách tôi không khách khí.”
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, bắt cả hai người lại cho tôi” Khương Thái Vũ sớm hận Kiều Vỹ lần trước đánh lão ta, lúc này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội xuống tay.
Nhìn thấy sắp xảy ra xô xát, Khương Tuyết Nhu kéo tay Kiều Vỹ rồi nói: “Được rồi, không cần áp giải tôi đi xuống, tự tôi đi là được”
Nói xong, cô dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi phòng họp..
Khương Kiều Nhân đề nghị: “Chúng ta cũng đi xem đi, vẫn là phải tự mình nhìn thì mới yên tâm được”.
“Đúng vậy, bất luận như thế nào cũng không thể để cô ta lại đắc tội cậu chủ Hoắc” Mọi người vội vàng theo sau cô đi xuống.
Khi tới phòng khách ở tầng dưới.
Cậu chủ Hoắc thu mình giống như một quả bóng, bọc trong một chiếc áo khoác lông vũ rất dày.
Trong tay hắn ta cầm một chén trà nóng, khương mặt nhợt nhạt trắng bệnh, vừa nhìn liền nhận ra hắn ta vừa lạnh vừa ốm.
Khương Tuyết Nhu nhớ lại việc tối hôm qua đem hắn lột sạch ném trên sàn nhà WC, cũng không biết hắn đã phải chịu lạnh bao lâu, xem ra đã khiến hắn bị cảm thật rồi.
Trong lòng liền có chút bất an.
Nói thật thì loại người không biết xấu hổ này như Hoắc Vân Dương, chưa chắc đã để ý tới những bức ảnh cô chụp.
Thực ra cô không hề lo lắng cho mình, dù sao căn bản cô cũng không có người thân.
Ngoại trừ sợ liên lụy Hoắc Anh Tuấn, những thứ khác cô không sợ.
“Cậu chủ Hoắc, thực xin lỗi anh” Khương Thái Vũ bước rất nhanh, dẫn đầu cất tiếng xu nịnh: “Anh đại nhân đại lượng, mong anh đừng để bụng”.
“Đúng đúng” Chủ tịch Diêu vội vàng nói: “Chúng tôi đã trục xuất Khương Tuyết Nhu khỏi vị trí chủ tịch, cũng sẽ đá cô ta ra khỏi hội đồng quản trị”.
Trái tim gần như hấp hối của Hoắc Vân Dương nghe thấy vậy thì vội vàng run rẩy, nhướng đối mắt đỏ ngầu nhìn lên: “Cô ấy không còn là chủ tịch nữa sao?”
“Đúng vậy”.
Khương Thái Vũ cung kính nói: “Bởi vì cô ta đắc tội anh.
Chúng tôi thật không ngờ cô ấy sẽ dẫn anh tới WC để tìm cách quyến rũ, thật sự là không biết xấu hổ”
Ông ta đương nhiên biết chân tướng sự việc, nhưng vì để lấy lòng Hoắc Vân Dương, ông ta đem toàn bộ chuyện xấu này đổ lên đầu Khương Tuyết Nhu trên người tin rằng Hoắc Vân Dương nhất định sẽ cảm tạ ông ta vì việc này.
Đang đắc ý nghĩ, Hoắc Vân Dương đột nhiên trừng mắt nhìn ông ta.
Khương Thái Vũ còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Vân Dương nhấc chân hung hăng đá vào ông ta một cái.
“Ai cho các người bãi miễn chức vị của cô ấy? Ai nói cô ấy quyến rũ tôi? Các người hại chết tôi rồi”
Hoắc Vân Dương dùng sức đập liên tiếp vào người Khương Thái Vũ.
Hắn vẫn là tới chậm một bước, nếu chuyện này để cho Hoắc Anh Tuấn biết, một nửa cái mạng hắn giữ được hôm nay e rằng cũng không còn.
Mọi người đều sợ ngây người, ngay cả Khương Tuyết Nhu cũng há hốc mồm.
Khương kiêu Nhân hét lên một tiếng, vội vàng tiến lên ôm lấy cảnh tay Hoắc Vân Dương: “Đừng đánh, cậu chủ Hoắc, đây là bố tôi...”
“Cô câm miệng cho tôi, đồ tiện nhân”
Một cái tát của Hoắc Vân Dương trực tiếp đánh cô ta ngã trên mặt đất: “Đều tại cô.
Điều tôi hối hận nhất chính là dính vào loại người như cô”.
Nếu không phải tại cô ta, hắn cũng sẽ không chọc tới Khương Tuyết Nhu, không chọc giận Hoắc Anh Tuấn.
Như vậy tối hôm qua cũng không phải co ro ngoài trời suốt một đêm không mảnh vải che thân, lạnh tới mức có lúc từng muốn nhảy lầu chết ngay cho xong chuyện.
“Cậu chủ Hoắc, anh làm gì vậy?” Khương Kiều Nhân bị và thẳng vào mặt, chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Mấy ngày nay cùng tên biến thái Hoắc Vân Dương này biến thái ở bên nhau, cô ta mỗi ngày đều giống như quỳ mọc dưới chân hắn, trên giường lại dùng đủ mọi thủ đoạn để hầu hạ hắn, chẳng phải chính là vì muốn hắn giúp cô cùng Khương Thái Vũ một lần nữa xoay chuyển cục diện ở công ty sao.
Nhưng lúc này Khương Tuyết Nhu còn chưa hề phải chịu dạy dỗ, vậy mà cô ta lại là người bị đánh.
Cô ta khóc lóc một cách oan ức: “Cậu chủ Hoắc, người mà hôm qua đánh anh chính là cô ta, là Khương Tuyết Nhu”
- ----------------------