Ngôn Minh Hạo chán ghét tránh né về phía sau: "Đừng đụng tôi, tôi ngại bẩn, cô cũng đừng quá chê bai, người ta nhìn dáng dấp già cả vậy thôi, thật ra thì cũng chỉ bốn mươi tuổi.
Tuy nhiên suốt mấy chục năm qua, tìm không được vợ, cô theo ông ta trở về núi cầu cá, sinh con đi."
Nói xong, Ngôn Minh Hạo liền đi, lưu lại Khương Kiều Nhân ở sau lưng tuyệt vọng kêu khóc, nhưng không người nào để ý đến cô ta.
| Vào giờ phút này, cô ta thật hối hận, hối hận ban đầu không nên bức ép Khương Tuyết Nhu, không nên đẩy bà cụ Khương xuống lầu.
Nhưng là trên cái thế giới này không có thuốc hối hận.
Trước cửa sở cảnh sát.
Khương Tuyết Nhu mới vừa lấy xong lời khai đi ra từ bên trong, sau lưng chợt nghe có người kêu tên cô.
"Tuyết Nhu".
Cô quay đầu nhìn lại, Lương Duy Phong khóe miệng cười chúm chím hướng cô đi tới, thời tiết se lạnh, trên cổ đeo một cái khăn choàng, tràn đầy phong độ lịch sự.
Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
"Thật là đúng lúc, anh tại sao lại ở chỗ này?" Khương Tuyết Nhu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười chào hỏi, bây giờ thấy anh ta, cũng nhớ tới những tấm hình kia, cũng nhớ tới chuyện không vui giữa cô với Hoắc Anh Tuấn.
"Trong nhà có một người quen phạm vào chút chuyện, tôi tới tìm người" Lương Duy Phong mặt đầy không biết làm sao: "Tôi nghe nói gần đây Khương Thái Vũ cùng với Lạc Tâm Du cũng bị bắt, cô tới đây chẳng lẽ là.."
"Đúng, cảnh sát tìm tôi lấy khẩu cung, tuần sau vụ án thì sẽ chuyển giao cho tòa án, đến lúc đó hai người này sẽ bị phản án"
"Chúc mừng, rốt cuộc cô đã báo thù được cho bà nội cô" Lương Duy Phong vì cô mà cao hứng.
"Cảm ơn" Khương Tuyết Nhu nụ cười còn chưa đạt tới đáy mắt, cả người nhìn thật mệt mỏi.
Lương Duy Phong cùng với cô cùng nhau đi về phía bãi đậu xe, trên đường anh ta nhìn chăm chú cô: "Cô...!Nhìn rất mệt mỏi, có phải không nghỉ ngơi tốt hay không? Hay là Hoắc Anh Tuấn vẫn hiểu lầm."
"Có thể không đề cập tới chuyện này hay không?" Khương Tuyết Nhu cắt đứt hẳn.
"Cái này cũng trách tôi" Lương Duy Phong mặt lộ áy náy.
"Trách anh làm gì? Đêm đó là anh giúp tôi, nếu không phải anh, có thể tôi đã sớm tự sát.
Hơn nữa ngày hôm qua anh kết hợp với tôi giải tỏa hiểu lầm, giữ được danh dự của tôi, tôi nên cảm ơn anh." Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, nói thật.
Hai người vừa nói vừa đi, vừa đi tới cạnh một người đàn ông trẻ tuổi, ai cũng không chú ý, cho là chỉ là người đi đường đi ngang qua.
Ai biết người đàn ông đột nhiên từ trong túi áo móc ra một cây dao gọt trái cây, hướng ngực Khương Tuyết Nhu đâm tới.
"Cẩn thận".
Lương Duy Phong phát hiện đã không còn kịp rồi, mắt thấy đao muốn đâm tới, anh ta thật nhanh đưa tay ra ngăn trở, con dao ghim vào trong cánh tay anh ta.
Khương Tuyết Nhu mới vừa kịp phản ứng, người đàn ông đã nhanh chóng rút dao ra hướng về Khương Tuyết Nhu đâm tới lần nữa, Lương Duy Phong chỉ có thể dùng thân thể để bảo vệ cô, bị dao đâm vào trên bụng.
"Cứu mạng!" Khương Tuyết Nhu thét lên, bất chấp xông tới bắt lấy cánh tay của đàn ông kia: "Ông là ai, tôi còn bản không biết ông!"
"Tôi biết cô là đủ rồi, ai bảo cô là người phụ nữ của Hoắc Anh Tuấn? Tôi đã đi theo cô lâu lắm rồi." Người đàn ông lộ ra một gương mặt dữ tợn, phát điên tiếp tục cầm dao đâm tới.
Thật may nơi này cách sở cảnh sát gần, rất nhanh thì có cảnh sát nghe được tiếng kêu cứu chạy tới nhanh chóng để khống chế hung thủ.
- ----------------------