Chương 16: Nhật ký phản nghịch của thiên tài bia đỡ đạn
Cập nhật 3 năm trước
Dương Tiểu Yến khóc không thành tiếng: “Anh, em thật sự sợ lắm, công ty Vân Đô đã liên lạc với em, nghe ý bọn họ là muốn truy cứu trách nhiệm… Nếu làm lớn chuyện thì em biết ăn nói với ba mẹ thế nào đây? Em sẽ ra sao đây?”
Dương Bạch Hoa đau đầu không thôi: “… Em cứ bình tĩnh đã, đừng khóc. Người ta nói với em như thế nào?”
Dương Tiểu Yến vừa khóc sụt sùi vừa kể lại hết từng chi tiết mà cô ta nhớ được cho Dương Bạch Hoa nghe.
Nhân viên của công ty Vân Đô đều rất lạnh lùng, lặp đi lặp lại hỏi Dương Tiểu Yến có bán bài hát cho hai nơi cùng một lúc không, sau khi Dương Tiểu Yến liên tục cam đoan không có chuyện đó thì người gọi điện yêu cầu cô ta tạm thời không đi khỏi thành phố.
Dương Bạch Hoa: “…”
Anh ta cảm thấy chuyện này rất không ổn.
Dương Tiểu Yến lại khóc ra tiếng: “Anh, anh giúp em đi mà, giúp em đi. Anh đi tìm anh Tiểu Trình ấy, bảo anh ấy nói giúp em, em không cố ý trộm ca khúc của anh ấy, chỉ vì em quá thích thôi… Chỉ cần anh ấy không truy cứu, chỉ cần anh ấy ra mặt nói bài hát này là của anh ấy, bảo anh ấy mau cứu em, thì em sẽ không sao…”
Sắc mặt Dương Bạch Hoa trở nên khó coi: “Em ăn trộm bài hát của cậu ấy, còn muốn anh nói với cậu ấy như thế à?”
Giọng nói của Dương Tiểu Yến bỗng trở nên sắc nhọn, “Anh, anh không nói với anh Tiểu Trình, em sẽ đi nói với chú hai!”
“… Em muốn nói cái gì?!”
Dương Tiểu Yến đã ở thế đường cùng, tay cầm di động cũng dùng sức siết chặt, “Nếu em xảy ra chuyện gì, ba em chắc chắn sẽ hỏi em cụ thể đầu đuôi sự việc, đến lúc đó em chỉ có thể ăn ngay nói thật, anh với anh Tiểu Trình…”
Lỗ tai Dương Bạch Hoa ong lên, tức giận đến run rẩy, “Dương Tiểu Yến!”
Dương Tiểu Yến lại mềm giọng, tội nghiệp nói: “Anh, anh hiểu em nhất mà, anh giúp em lần này có được không?”
Buông điện thoại xuống, Dương Bạch Hoa chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, những số liệu trước mắt biến thành từng bầy ruồi muỗi bay loạn xạ. Khó khăn lắm mới chờ đến giờ tan tầm ca sáng, anh ta rời khỏi công ty, đi thẳng đến tòa nhà văn phòng công ty nhà họ Trình.
Nhưng muốn lên văn phòng của Trình Tiệm phải đi thang máy riêng.
Nhân viên lễ tân khách khí hỏi: “Ngài có hẹn trước không?”
Dương Bạch Hoa cắn răng, đang định ra ngoài tìm quán cơm, vừa ăn vừa chờ, đột nhiên nhìn thấy một cậu thanh niên xinh đẹp mặc áo khoác lông cừu màu xám cầm hộp cơm đang đi từ cửa xoay tiến vào.
Lúc ở nhà nhìn thấy trị giá hối hận của Dương Bạch Hoa tăng lên 15, Trì Tiểu Trì nói với 061: “Theo dõi định vị GPS cái xe Dương Bạch Hoa đang lái.”
GPS vừa thay đổi, Trì Tiểu Trì lập tức đi đến công ty nhà họ Trình.
“Chung quy vẫn phải gặp mặt một lần.” Trì Tiểu Trì nói, “Nhân tiện chiếc xe của Trình Nguyên cũng gửi tạm ở chỗ thằng cha họ Dương lâu quá rồi. Tôi phải lấy lại.”
Thanh niên được bồi bổ trong nhà khỏe mạnh, không cần ngày ngày đi chợ nấu cơm, da dẻ trở nên trắng nõn hồng hào hơn nhiều, lại được màu xám khói của áo khoác tôn thêm mấy phần lạnh lẽo khó gần.
Nhìn thấy Dương Bạch Hoa, Trì Tiểu Trì sửng sốt trong chớp mắt, mặc kệ anh ta diễn màn ‘một ánh nhìn như đã vạn năm’.
Sau khi lấy lại tinh thần, cậu giả bộ như không quen Dương Bạch Hoa, giao hộp cơm của Trình Tiệm cho nhân viên lễ tân rồi lập tức quay người đi về.
Dương Bạch Hoa nhanh chân bước ra cùng, đuổi kịp Trì Tiểu Trì: “Tiểu Trình!”
Trì Tiểu Trì nghe tiếng dừng lại, chỉ vào một quán cơm hải sản: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện. Đừng để anh tôi nhìn thấy.”
Trì Tiểu Trì và Dương Bạch Hoa ngồi vào bàn, Trì Tiểu Trì lật thực đơn gọi món.
Gặp lại người yêu, từ sâu trong mắt Dương Bạch Hoa toát lên sự vui vẻ, nhưng nhớ đến mục đích đến đây của mình lại khó tránh khỏi chột dạ.
Trì Tiểu Trì thấy trị giá hối hận đang không ngừng tăng lên, chớp mắt đã vượt mức 20%, mặt vẫn không đổi sắc.
Lần này tới, cậu dự định lấy 40%, giờ mới được một nửa mà thôi.
Trong lúc chờ đồ ăn, Dương Bạch Hoa cầm lấy tay Trì Tiểu Trì: “Tiểu Trình, anh nhớ em lắm.”
Trì Tiểu Trì run một cái, thật sự muốn nôn.
Mà trong mắt Dương Bạch Hoa, hai mắt Trì Tiểu Trì rưng rưng, quả thực khiến cho người ta thương tiếc vô cùng.
Cũng may mà Dương Bạch Hoa sĩ diện, hơi nắm hờ một cái đã buông ra, lại nhìn quanh bốn phía, xác định không ai nhìn thấy động tác thân mật vừa nãy của mình mới hơi thả lỏng, hỏi: “Em…gần đây thế nào?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu nghịch dao nĩa, “Khá tốt.”
“Anh xem livestream của em rồi.”
“Thật hả?” Giọng Trì Tiểu Trì hơi khàn, sợ hãi xen lẫn vui mừng ẩn sâu trong mắt, nhưng chợt nhớ ra điều gì lại cúi đầu nói: “Tôi vừa về nhà, anh tôi đã cầm điện thoại của tôi đi rồi.”
Dương Bạch Hoa hơi yêu thương nói: “Anh biết mà. Tính cách của anh trai em ấy mà, ham muốn khống chế quá mạnh.”
Trì Tiểu Trì ngẩng đầu: “Đừng nói xấu anh hai tôi.”
Dương Bạch Hoa cười: “Được được, không nói đến anh ta nữa, nói chuyện của chúng ta đi.”
Trì Tiểu Trì: “Chuyện của…chúng ta.”
Lúc Trì Tiểu Trì lộ vẻ mê mang trông vừa ngoan ngoãn vừa mềm mại, mắt phủ hơi nước trong suốt, khiến Dương Bạch Hoa nhớ tới chú cún con nuôi trong nhà lúc bé.
Món chính được mang ra, sau đó là canh cá om dưa, cánh gà nhồi thịt tôm tươi, cải rổ xào.
Dương Bạch Hoa và Trì Tiểu Trì ngồi đối diện, bắt đầu ăn, không ai nhắc đến chuyện xảy ra mấy ngày trước, Dương Bạch Hoa kể mấy chuyện thú vị xảy ra lúc làm việc, Trì Tiểu Trì cũng phối hợp cười vài lần.
Nhưng cuối cùng Dương Bạch Hoa vẫn không quên mục đích đến đây của mình.
Khi món tráng miệng ngọt được mang ra sau bữa ăn, Dương Bạch Hoa nói: “Em biết chuyện Đường Hoan chưa?”
Trì Tiểu Trì im lặng, dùng nĩa ghim miếng bánh mì nướng giòn chấm vào ly kem vị vani: “…Ừm.”
Vừa trả lời, Trì Tiểu Trì vừa để ý điện thoại.
12 giờ 20 phút.
Sau khi Tô Tú Luân nói chuyện với cậu, muốn lấy mật khẩu Weibo của cậu, định dùng bộ phận PR để đăng tải một bài thay cậu làm rõ mọi chuyện. fynnz.wordpress.com
Đại khái khoảng 40 phút trước, mấy phút trước khi Trì Tiểu Trì gặp Dương Bạch Hoa, bài thanh minh kia đã được đăng lên Weibo.
Có điều từ lúc gặp mình, Dương Bạch Hoa chưa từng động vào di động, cho nên hẳn là anh ta vẫn đang tưởng rằng Dương Tiểu Yến sao chép bài hát gốc của Trình Nguyên.
Đợi Dương Bạch Hoa nói đầu đuôi sự việc, Trì Tiểu Trì vững tin, quả nhiên là vậy.
Nói xong mọi chuyện, Dương Bạch Hoa lại muốn nắm tay Trì Tiểu Trì: “Tiểu Trình, em giúp anh, cũng giúp Tiểu Yến đi. Tiểu Yến lên thành phố học, ba mẹ nó đã giao nó cho anh chăm sóc, nếu như Tiểu Yến xảy ra chuyện gì thì anh không biết ăn nói với ba mẹ anh như thế nào nữa.”
Trì Tiểu Trì đặt cả hai bàn tay xuống gầm bàn, “…Nhưng mà dù sao đó cũng là ca khúc của tôi…”
Dương Bạch Hoa nói: “Không phải chỉ hát trong livestream thôi à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Đã ký hợp đồng với công ty Tinh Vân rồi…”
Dương Bạch Hoa nhíu mày: “Sao em không nói với anh? Chuyện từ khi nào?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu không nói.
Dương Bạch Hoa hỏi lại: “Đã tuyên bố chính thức chưa?”
Trì Tiểu Trì giật mình, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn anh ta.
Dương Bạch Hoa coi như Trì Tiểu Trì nghe không rõ, lặp lại vấn đề: “Đã tuyên bố chính thức chưa?”
“Nếu chưa tuyên bố chính thức thì sao?” Trì Tiểu Trì cắn răng, “Anh muốn tôi làm gì?”
Dương Bạch Hoa ấm giọng khuyên bảo: “Tiểu Trình, em đừng hiểu lầm, anh đang tìm cách thôi.”
Trì Tiểu Trì: “Cách gì?”
Dương Bạch Hoa: “Chuyện của Tiểu Yến cần phải giải quyết. Nó vẫn còn là trẻ con.”
Trì Tiểu Trì nói với 061: “Thế thì thật là đáng thương nha.”
061 bất đắc dĩ: “…Nghe giọng điệu của cậu chẳng có chút thành tâm nào cả.”
Trì Tiểu Trì nói: “Trọng điểm mà tôi nói không phải ở câu ‘thật là đáng thương’ mà là ‘nha’.”
Nói chuyện với 061 xong, Trì Tiểu Trì thu lại tất cả những biểu tình và động tác thuộc về Trình Nguyên, dựa lưng ra sau ghế sofa, lạnh lùng gật đầu: “Ờ, đứa trẻ con 19 tuổi rưỡi, tuổi giết người đủ để tử hình rồi.”
Nghe giọng điệu của cậu, Dương Bạch Hoa rất bất lực: “Tiểu Trình, đừng giận dỗi nữa.”
“Giận dỗi?” Trì Tiểu Trì nhướn lông mày, “Tôi rất bận, không có thời gian chơi trò người yêu với anh.”
“Tiểu Trình!”
“Gọi tôi làm gì?”
“Em…” Dương Bạch Hoa thở dài một hơi mới miễn cưỡng ổn định lại tâm trạng, “Tiểu Trình, chúng ta đều là người trưởng thành, làm việc phải biết nặng nhẹ. Chỉ cần em chịu thừa nhận bài hát đó là do em bán cho công ty Vân Đô…”
Trì Tiểu Trì giật mình, lại lùi về phía sau một chút mới có thể nhìn nổi gương mặt dày như cái mo này.
Cậu hỏi một vấn đề rất có tính xây dựng: “Dựa vào cái gì?”
Dương Bạch Hoa nói: “Tiểu Yến còn nhỏ. Nó không gánh nổi trách nhiệm nghiêm trọng như vậy…”
Trì Tiểu Trì nói: “Vậy được. Tôi đã ký hợp đồng với công ty Tinh Vân, bán một bài hát cho hai công ty phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cùng với phí bồi thường tổn thất danh dự của tôi, anh định cho tôi bao nhiêu tiền?”
“Tiểu Trình!”
“Cái nào cũng không muốn trả, đúng không? Người vi phạm hợp đồng là tôi, người bị tổn thất danh dự cũng là tôi, Dương Bạch Hoa, tại sao tôi phải giải thích mọi chuyện giúp anh?”
Trong quán ăn khá yên tĩnh nên âm thanh tranh chấp của hai người khiến không ít thực khách ghé mắt nhìn, Dương Bạch Hoa lúng túng đỏ cả mặt: “Tiểu Trình! Anh biết chúng ta mới cãi nhau, nhưng đừng giở tính trẻ con trong chuyện này…”
Trì Tiểu Trì cười lạnh: “Tự mình cho là mình đúng, anh là cái thá gì!”
Dương Bạch Hoa cảm thấy phải giữ mặt mũi: “Trình Nguyên, đây là chỗ công cộng.”
Trì Tiểu Trì nói: “Anh ngang nhiên mặt dày không biết xấu hổ như thế, tôi cảm thấy anh cần gì phải sợ ở đây có phải chỗ công cộng hay không.”
061 trợn mắt há mồm.
Đợi đã, kịch bản này hình như hơi sai sai.
Kịch bản mà 061 xem phải là Trình Nguyên giả bộ đáng thương khiến cho Dương Bạch Hoa đồng tình, giúp tăng trị giá hối hận.
…Nhưng bây giờ rõ ràng là đang vả mặt mà nhỉ?
Mà chuyện khiến 061 kinh ngạc hơn chính là, trong khi độ hảo cảm của Dương Bạch Hoa đối với Trình Nguyên hạ xuống nhanh chóng thì trị giá hối hận không những không giảm, ngược lại còn tăng lên!
Sắc mặt Dương Bạch Hoa cực kì khó coi: “Tiểu Trình, em đừng dùng thái độ thù địch như thế. Gia cảnh của em tốt hơn Tiểu Yến nhiều…”
Trì Tiểu Trì đọc hiểu: “Nói cách khác nghĩa là nhà tôi có tiền thì tôi đáng bị ăn cắp nhạc đúng không.”
“Em…”
“Tiền của nhà tôi không phải do tôi làm chủ, anh nên đi tìm anh hai tôi mà nói chuyện.”
Giọng Dương Bạch Hoa cũng run lên: “Trình Nguyên, em thật là độc ác. Chuyện chia tay là do em đưa ra, nếu em muốn trả thù anh thì cũng đâu cần phải chôn vùi tương lai của em họ anh chứ?”
“Tôi bảo cô ta đi ăn cắp à?” Trì Tiểu Trì đột nhiên tăng âm lượng, “Tôi cầm tay em họ anh bắt cô ta đi ăn cắp à?”
Trước đó hai người nói chuyện vẫn còn nhỏ giọng, Trì Tiểu Trì đánh đòn phủ đầu khiến mọi người xung quanh nghe hiểu một hai.
Phát hiện bị quá nhiều người chú ý, Dương Bạch Hoa nhất thời hoảng loạn lên: “Em…”
Trì Tiểu Trì đứng dậy, chống hai tay lên bàn, thình lình tới gần Dương Bạch Hoa, môi hơi run rẩy, mắt rưng rưng: “Cô ta nên biết rõ rốt cục mình ăn cắp của ai; anh, Dương Bạch Hoa, anh cũng phải biết rõ anh là một thằng ngu.”
Nói xong, cậu quơ tay lấy hộp đựng rác nhỏ trên bàn, trực tiếp lộn ngược đổ lên đầu Dương Bạch Hoa.
Canh thừa lẫn xương gà và xương cá rơi đầy đầu anh ta, mà Trì Tiểu Trì lấy chìa khóa ô tô anh ta đặt bên tay phải, quay lưng bỏ đi.
Dương Bạch Hoa đứng dậy muốn đuổi theo giữ lấy Trì Tiểu Trì, lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản: “Thưa anh, mời thanh toán.”
Dương Bạch Hoa như mới tỉnh mộng, quay đầu nhìn ánh mắt hoặc hiếu kì hoặc khinh bỉ của đám người xung quanh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, những thứ bẩn thỉu trên mặt như đâm vào da. Anh ta nhếch nhác mở ví ra, vội vàng thanh toán.
Đợi đến khi anh ta ra ngoài, cả Trì Tiểu Trì và xe của Trình Nguyên đều đã biến mất.
Anh ta tức giận vô cùng, đạp một phát lên thân cây ven đường, hai tay ôm đầu, đi qua đi lại hai bước. Anh ta mở điện thoại, định gọi cho Trì Tiểu Trì, lại nhìn thấy bài đăng 50 phút trước từ Weibo của Trình Nguyên.
Anh ta đã cài chế độ đặc biệt quan tâm với Weibo của Trình Nguyên, bất kì thay đổi gì của cậu ta cũng sẽ gửi thông báo cho Dương Bạch Hoa.
…50 phút trước? Chắc là lúc bọn họ vừa chạm mặt?
Ma xui quỷ khiến, Dương Bạch Hoa mở bài post ra xem.
Lần đầu đọc anh ta không hiểu, lần thứ hai đọc lại anh ta mới hiểu ra câu nói trước khi bỏ đi của Trì Tiểu Trì có ý gì.
…Thực ra đó không phải là ca khúc của Trình Nguyên tự sáng tác, mà là ca khúc của người khác đã đăng tải từ ba năm trước.
Trì Tiểu Trì chỉ sửa lại một chút, sau đó gửi cho mình nghe thử, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại bị Tiểu Yến trộm đi.
Nhưng tại sao cậu ấy lại không giải thích?
Dương Bạch Hoa nhớ lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, mới phát hiện ra từ đầu đến cuối đều là anh ta tự mình nói với mình.
Trình Nguyên bùng nổ, trở nên chua ngoa cũng là sau khi mình cứ lặp đi lặp lại yêu cầu cậu ấy gánh trách nhiệm thay cho Tiểu Yến.
Sắc mặt Dương Bạch Hoa đau đớn, ôm chặt đầu trong mùi canh cá tanh nồng.
Trì Tiểu Trì lái xe thẳng về nhà, miệng khẽ hừ một ca khúc trong tuyến thế giới thực của cậu.
Trì Tiểu Trì phát biểu cảm nghĩ: “Đánh xong rồi chuồn thật là kích thích.”
061 hơi kinh ngạc thông báo: “Trị giá hối hận đã đạt đến 45.”
Trì Tiểu Trì: “Tôi biết rồi.”
061 lại kiểm tra bình luận trên Weibo: “Có hơn 3000 bình luận trên Weibo của cậu rồi.”
Trì Tiểu Trì nói: “Đến 6 giờ tối nay mà không vượt mức 10000 thì tôi theo họ cậu luôn.”
Dù trong lòng còn có vô số điều nghi vấn nhưng 061 vẫn bị cậu chọc cười: “Họ gì? Họ Linh(0) hay họ Lục?”
Trì Tiểu Trì cũng cười theo.
Vui vẻ xong, 061 bắt đầu phân tích tình huống trước mắt, “Hiện tại cậu đã tự né ra khỏi chuyện này. Đối với Đường Hoan mà nói, nếu như thừa nhận mình mua bài hát của người khác, kết luận cuối cùng sẽ là Dương Tiểu Yến đạo nhạc. Tuy rằng Đường Hoan sẽ mất cái danh tài nữ, nhưng dù sao cũng coi như một nửa người bị hại.”
Trì Tiểu Trì nói: “Còn nếu không thừa nhận, tên người sáng tác là ai thì để người bị hại đi tìm người đó thôi.”
“Công ty Vân Đô nhất định sẽ truy cứu Dương Tiểu Yến à? Dù sao thì đây cũng là scandal, nếu Vân Đô chọn che giấu tin tức…”
“Che giấu? Không truy cứu á?” Trì Tiểu Trì cười, “Đây cũng không phải scandal bình thường, ca sĩ đạo nhạc, một khi đã định tội sẽ thành vết nhơ cả đời. Bọn họ sẽ còn rầm rộ đi truy cứu ấy chứ. Nhanh thì hôm nay, muộn thì ngày mai, Dương Tiểu Yến sẽ nhận được lệnh triệu tập của tòa án. Cho dù Dương Bạch Hoa có đến cầu xin tôi thì anh ta cũng chẳng có lập trường gì hết.”
Lần này 061 đã xác định Trì Tiểu Trì thật sự muốn từ bỏ tuyến tình cảm với Dương Bạch Hoa.
061 hỏi: “Cậu không sợ vả mặt anh ta sẽ làm nhiệm vụ thất bại à?”
Trì Tiểu Trì hỏi: “Giờ đã thất bại chưa?”
061: “…Cậu đang làm liều đấy?”
Trì Tiểu Trì: “Tôi đang thử nghiệm.”
“Thử nghiệm cái gì?”
Trì Tiểu Trì phanh xe dừng đèn đỏ, mỉm cười nói: “Cậu phải thừa nhận một điều là để người ta chấp nhận bản thân phạm sai lầm, xong rồi thật lòng thật dạ cảm thấy hối hận cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
061 gật đầu.
Những ký chủ trước ai cũng phải đánh đổi mạng sống mới miễn cưỡng góp đủ trị giá hối hận.
Trì Tiểu Trì nói: “So sánh với chuyện đó, cứ trực tiếp khiến anh ta hối hận đã quen biết tôi thì dễ hơn nhiều.”