Chương 20

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Lương Dược nói xong thì thấy Sở Trú đi thẳng về phía cô, sắc mặt có chút ảm đạm, cô vô thức lùi về phía sau một bước, cho rằng anh đang tức giận.

Quả nhiên là cô tự mình đa tình sao?

Lương Dược có chút bất lực nghĩ thầm.

Lần này đến tổ chức sinh nhật cho anh, thật ra không phải vì Lương Văn, mà là sau khi nghe được quá khứ bi thảm của anh, đầu óc cô như nóng lên*, kết quả lại động lòng trắc ẩn.

*Từ lóng Trung Quốc, đề cập đến cảm xúc phấn khích của một người khiến người ta thực hiện một số hành vi bất thường, bốc đồng và không bình tĩnh.

Sau đó thôi thúc cô chạy tới đây.

Cô cảm thấy anh không thể sống mãi trong quá khứ, ngay cả khi không phải ngày sinh nhật thì cũng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, tốt hơn hết là tổ chức thật hoành tráng, dùng ký ức vui vẻ thay thế ký ức bi thương, chỉ có như vậy anh mới có thể nhìn về phía trước.

Có điều nếu Sở Trú chê cô nhiều chuyện, cô cũng không có gì để nói.

Không lâu sau, Sở Trú đã đi tới trước mặt cô, đôi mắt đen láy nghiêm nghị nhìn cô, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bất thường, đôi môi tái nhợt đến mức không còn màu sắc nào, mặt lộ ra bệnh tình.

Lương Dược sửng sốt: "Cậu..."

Vừa mới chỉ nói được một chữ, chàng trai liền nhào tới ôm lấy cô mà không nói một lời nào, hai tay ôm chặt lấy eo cô, mái tóc đen vùi vào cổ cô, hơi thở nóng rực khác thường.

"Này, có chuyện gì với cậu vậy?" Cả người Lương Dược cứng đờ, cũng không lập tức đẩy anh ra, cơ thể chàng trai nóng bỏng gần như đặt toàn bộ trọng lượng lên người cô, giống như không còn chút sức lực nào.

Lương Dược cau mày, đưa tay sờ lên trán anh.

Nóng quá.

Hóa ra là anh bị sốt!

Cô nghe đám Triệu Ức Hào nói Sở Trú chỉ bị cảm lạnh nhẹ, còn tưởng là ho khan chảy nước mũi, không ngờ rằng lại bị sốt nghiêm trọng như vậy.

"Này, cậu có thể đứng vững không? Tôi sẽ giúp cậu về nhà.” Lương Dược vỗ vỗ vai anh hỏi.

Sở Trú ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nàn trên người cô, nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp một tiếng: “Ừm.”

Nhưng thân thể lại dựa vào người cô không nhúc nhích.

Lương Dược bất lực không nói nên lời, một tay nhặt ô bị anh vô tình ném trên mặt đất, tay kia nắm lấy cánh tay anh mạnh mẽ kéo anh tiến về phía trước: "Được rồi, mau trở về nằm nghỉ thôi, bên ngoài mưa to như vậy, cậu cũng không thoải mái gì.”

Cô thầm thở dài, cô ngồi xổm ở đây mấy tiếng đồng hồ, vốn còn muốn giả vờ ngất xỉu trong lòng anh, tiện củng cố thêm tính cách tiểu bạch hoa của cô.

Kết quả anh lại ngất xỉu trước cả cô!

Cô còn phải vất vả dìu anh trở về nhà!

Cô muốn lấy lại kịch bản nữ chính khó khăn như vậy sao?

Lương Dược tốn rất nhiều công sức mới dìu anh về nhà, lại phải dẫn anh vào giường, dọc đường đi mưa lớn như vậy nên một chiếc ô vốn không che được cái gì, quần áo hai người bọn họ ít nhiều đều bị ướt.

Lương Dược lấy quần áo sạch trong phòng anh để anh tự thay, cô tùy tiện tìm máy sấy tóc để sấy người mình.

"Cậu đo thân nhiệt chưa, bao nhiêu độ?"

Lương Dược bưng chậu nước nóng tới, lấy khăn ướt đặt lên trán anh.

Sở Trú ngoan ngoãn nằm trên giường, rũ mắt nói: “Chưa.”

"Uống thuốc chưa?"

"Chưa."

Khóe miệng Lương Dược giật giật: “Đừng có nói với tôi là cậu vẫn luôn nằm như vậy đến bây giờ đấy nhé?”

"Ừm."

Lương Dược đơn giản bị đánh gục*: “Ba mẹ cậu đâu?”

*Từ lóng Trung Quốc, thể hiện sự không nói nên lời và sự tức giận đối với hành vi của một người, hoặc là chấp nhận sự thất bại.

"Không có ở đây."

“...”

Lương Dược muốn chửi thề, mẹ nó đương nhiên cô biết bọn họ không có ở đây, ý là muốn hỏi bọn họ đi đâu và khi nào trở về!

Cô nhìn anh đang thảm thương siết chặt chăn bông, như cải thảo vàng không ai thương không ai yêu, chẳng giống thiếu gia gì cả, cô tức giận cũng không phát tiết ra được, cuối cùng đành thở dài, đứng lên: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi..."

"Cậu định đi à?" Sở Trú nhạy cảm ngước mắt lên nhìn cô, giọng điệu lại mang theo một tia khẩn trương.

Lương Dược dù có máu lạnh đến thế nào cũng sẽ không để bệnh nhân ở nhà một mình, kiên nhẫn dỗ dành: "Không đi, tôi đi nấu cháo cho cậu, muốn đi thì cũng phải chờ cậu khỏi bệnh rồi mới đi.”

Sở Trú trầm mặc hai giây rồi nói: “Khỏi bệnh rồi cũng không được đi.”

“...”

Lương Dược lười để ý tới anh, đi thẳng vào phòng bếp, khi còn bé em gái cô thường xuyên bị bệnh, cô đều phụ trách chăm sóc, cho nên việc này đối với cô giống như xe chạy quen đường.

Sở Trú khi bị bệnh và lúc bình thường thì như hai người khác nhau, có chút trẻ con, cho anh uống thuốc thì chê đắng muốn cho thêm đường, nấu cháo cho anh ăn thì lại chê nóng, muốn cô vừa thổi vừa đút từng miếng cho ăn, dỗ dành anh ngủ còn bắt cô phải nắm tay, nếu không anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô và nhất định không chịu dời mắt.

Những điều này Lương Dược đều phải nhịn, hầu hạ anh chu đáo, cuối cùng dỗ dành Sở thiếu gia ngủ thiếp đi.

Thực sự là mệt muốn chết.

Cô thở phào nhẹ nhõm ngồi ở bên giường nhìn chàng trai đang ngủ say, nhìn thấy anh nắm chặt tay cô, tâm trạng cô có chút phức tạp, nhất là khi nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt trên cổ tay anh.

Lương Dược hơi mím môi, biết đây là vết còn lưu lại sau khi anh bị bắt cóc.

Triệu Ức Hào nói cho cô biết, Sở Trú khi bị bắt cóc đã bị bọn chúng bạo hành rất tàn bạo, tuy rằng cuối cùng cũng trốn thoát nhưng cũng bị trầm cảm nặng, anh nhốt mình ở nhà hơn một năm, buổi tối không thể ngủ được, thần kinh mẫn cảm suy nhược.

Khi đó ba Sở và mẹ Sở buông bỏ tất cả công việc trong tay để một lòng ở bên anh, mới làm cho tình hình của anh dần dần chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn chán ghét phụ nữ như trước, càng không tin bất kỳ ai.

Vì vậy, để làm cho anh mở lòng của mình đón nhận người khác là một chuyện khó khăn đến thế nào.

Nếu như một ngày anh phát hiện mình lại bị lừa gạt...

Lương Dược không dám suy nghĩ sâu hơn, trong lòng có chút áy náy hiếm hoi.

"Nếu sớm biết hoàn cảnh của cậu đặc biệt như vậy, tôi sẽ không đến."

Cô nhỏ giọng thì thầm.

"Tôi thật sự không ngờ rằng cậu lại thảm như vậy."

"Có điều nếu nhìn từ góc độ khác, cậu cũng được lời rồi, từ nhỏ đến lớn Lương Văn đều đáng yêu hơn tôi, cậu nhất định cũng sẽ thích em ấy.”

"Em ấy tuy ngốc nghếch, nhưng không có ý đồ xấu gì, học hành lại giỏi, cũng rất xứng với cậu."

"Dù sao thì cậu cũng không nhận ra chúng tôi."

“Cho nên là… không sao đâu đúng chứ?”

...

Lương Dược lẩm bẩm kể ra rất nhiều ưu điểm của Lương Văn, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: "Thật sự rất xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì?" Người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn cô.

Lương Dược giật mình: “Cậu tỉnh rồi à?”

"Ừm." Cổ họng Sở Trú hơi khàn, ho khan rồi nói: “Cậu vừa nói cái gì vậy?”

Giọng nói quá nhỏ.

"Không có gì." Lương Dược mơ hồ nói: “Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”

"Ừm." Sở Trú khẽ đáp một tiếng, nhìn lên trần nhà rồi bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi tên cô: “Lương Văn.”

Anh gọi lên một cách rõ ràng, chậm rãi và tha thiết.

Lương Dược sửng sốt, hình như đây là lần đầu tiên nghe được anh mở miệng gọi tên mình.

Mặc dù đó không phải là tên của cô.

"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.

"Lời cậu nói hôm qua vẫn được tính chứ?"

"Cái gì?"

"Cậu hỏi có muốn ở bên cạnh cậu không."

“...Tất nhiên là vẫn còn tính, có chuyện gì vậy?”

"Tôi đồng ý."

"Hả?" Lương Dược kinh ngạc: “Không phải cậu nói còn muốn tạm thời quan sát một thời gian sao?”

"Tôi không thể chờ đợi được nữa." Sở Trú khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Tôi nhận ra rằng tôi thích cậu nhiều hơn tôi nghĩ.”

Lời tỏ tình bất ngờ khiến Lương Dược vô cùng sửng sốt.

"Cậu, cậu nghiêm túc chứ?"

Sở Trú: “Ừm.”

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà, cậu không muốn à?"

“... Không phải, tôi rất muốn.”
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]