Chương 45

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Con gái học giỏi, nghe con gái cần phí học phụ đạo, ba mẹ Tô không nghi ngờ gì mà sảng khoái chuyển cho cô ta hai nghìn tệ qua Wechat, Tô Thiển nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó thì về phòng.

Cô ta kinh hồn bạt vía kết bạn với Tưởng Hương Sương, sau đó chuyển tiền qua.

Tưởng Hương Sương ngay cả một câu cũng ‌không nói, sau khi nhận tiền xong thì không để ý tới cô ta nữa.

Vốn dĩ chuyện này có thể trôi qua như vậy, nhưng Tô Thiển vẫn nơm nớp lo sợ, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, chỉ cần Tưởng Hương Sương vẫn còn nắm điểm yếu của cô ta thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tống tiền cô ta.

Không thể tiếp tục như vậy được!

Tô Thiển mím chặt môi, giống như hạ quyết tâm rất lớn, gọi ‌110, "Alô, xin chào, là cảnh sát phải không... Đúng, tôi muốn báo án, vừa nãy tôi bị bạn học cùng lớp tống tiền hai nghìn tệ... Đúng, cậu ta tên là Tưởng Hương Sương, hôm nay còn bị cảnh sát đưa đi, cậu ta nói bây giờ cậu ta muốn chạy trốn, uy hiếp tôi chuyển tiền cho cậu ta..."

Tô Thiển nói chuyện đã xảy ra cho cảnh sát nghe một lần, bàn giao tất cả, bao gồm chuyện Lương Văn bị bắt nạt mà làm như không thấy.

Cô ta khóc lóc nói lúc đó chỉ là mình quá sợ hãi, sợ Tưởng Hương Sương trả thù mới ‌không nói cho thầy cô biết, cầu xin cảnh sát đừng nói cho Tưởng Hương Sương biết là mình báo án, bằng không sau này Tưởng Hương Sương trả thù cô ta, cuộc sống vườn trường của cô ta sẽ xong đời.

Cảnh sát nói: "Sự việc này chúng tôi đã hiểu rồi, nhưng cô ta tống tiền cô hai ngàn tệ có chứng cứ không? Lúc cô và cô ta nói chuyện có ghi âm không?"

"Không có." Tô Thiển lắc đầu, "Tiền không trả lại cũng không quan trọng, tôi chỉ hi vọng cậu ta có thể ‌bị bắt, sau đó đừng để chuyện của tôi lộ ra."

Cảnh sát trấn an cô ta, "Chuyện này cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ chuyện riêng tư của cô, nếu quả thật giống như cô nói, đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ tịch thu điện thoại của Tưởng Hương Sương, cho nên cô không cần lo lắng sự uy hiếp của cô ta."

"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn." Lúc này Tô Thiển mới yên tâm lại, lau sạch nước mắt rồi cúp điện thoại.

Như vậy thì không có chuyện gì nữa rồi.

Cô ta lại ngồi trước bàn sách, cúi đầu làm bài tập, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy. Tô Thiển lại thử giải đề thứ nhất, phát hiện thật ra cũng khá dễ, một chút thì có đáp án.

*

Mấy ngày sau, vụ bạo hành trong khuôn viên trường do Tưởng Hương Sương cầm đầu cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, trải qua điều tra, Tưởng Hương Sương không chỉ bắt nạt một mình Lương Văn, ngay cả những học sinh nữ khác lớp cũng đều dính phải thủ đoạn độc ác của cô ta, cô ta chuyên môn chọn những cô gái yếu đuối, lầm lì, lại hướng nội, thường xuyên tống tiền đánh đập bọn họ.

Chuyện này thậm chí còn gây sự chú ý với lãnh đạo thành phố, Nhất Trung là trường trung học trọng điểm, xảy ra chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã, phía trên yêu cầu Nhất Trung nhất định phải nghiêm khắc xử lý, cũng cho nghiêm khắc xử phạt!

Nhà trường tất nhiên không dám chậm trễ chút nào, tất cả những người tham gia đến vụ bắt nạt đều bị đuổi học, thông báo xử phạt và cảnh cáo của họ được dán trên bảng thông báo của trường, đại khái chính là hy vọng các bạn học ở chung hòa thuận tương thân tương ái, nếu như bị phát hiện có ai bắt nạt bạn học, đều sẽ bị đuổi học.

Kết quả trừng phạt Tưởng Hương Sương cũng được dán lên, cô ta sẽ bị đưa tới trại giam thanh thiếu niên giáo dục cải tạo ba năm, nghe nói sau khi Tưởng Hương Sương biết kết quả còn điên cuồng mà cãi lộn ở cục cảnh sát, còn muốn chạy trốn lần nữa, gọi điện thoại lần lượt tìm người chuyển tiền cho cô ta, cuối cùng cảnh sát bắt được cô ta ở nhà ga.

Ai cũng không ngờ chuyện lại ồn ào nghiêm trọng như vậy...

Trong lúc nhất thời trong trường thần hồn nát thần tính, các học sinh ai ai cũng cảm thấy bất an, ngay cả lúc bình thường chơi đùa cũng giảm đi.

Còn Lương Văn, không, là Lương Dược người đã hoán đổi thân phận với Lương Văn, lại được chuyển đến lớp một sau khi trải qua hai ngay tu dưỡng với sự chấp thuận của nhà trường.

Tối hôm trước khi trở lại trường học, Lương Dược nghĩ đến mình sắp được học cùng lớp với Sở Trú rồi, chẳng biết tại sao có chút căng thẳng, cho nên cả đêm đều không ngủ ngon, sáng hôm sau dậy rất sớm, cô nhìn lên trần nhà một lát, sau đó đứng dậy, rửa mặt xong thì xuất phát đến trường học.

Khi cô đến phòng học còn tương đối sớm, nhưng người tới lớp học lại không ít, đều ‌rất tự giác ngồi vào chỗ đọc sách, trông rất yên tĩnh.

Lương Dược thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, hơi xúc động, quét mắt nhìn một vòng phát hiện Sở Trú còn chưa tới, lại có chút thất vọng bĩu môi, tên đàn ông chó đó còn nói muốn theo đuổi cô nữa mà, biết hôm nay cô sẽ đến lớp 1 cũng không đến sớm một chút để đón.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân căng thẳng mới là kẻ ngu.

Sau khi Lương Dược đến đã gây nên sự chú ý rộng rãi, tất cả mọi người ‌ ngẩng đầu lên nhìn cô, không khí yên tĩnh ba giây, bọn họ trăm miệng một lời lớn tiếng hô: "Bạn học Lương Văn! Hoan nghênh trở về!"

"Hả?" Lương Dược sững sờ tại chỗ, không ngờ mình được chào đón như thế.

Tiểu Béo và đầu dưa hấu lúc trước cũng từng có một chút giao tình với Lương Dược đang lệ rơi đầy mặt chào đón cô.

Tiểu Béo kích động nói: "Chị Văn, cuối cùng chị cũng trở về rồi, con mẹ nó chị thật sự quá lợi hại! Ngay cả Tưởng Hương Sương cũng dám đánh, quả thực là vì dân trừ hại mà! Không hổ là người đã đạp Hạ Nhược Tinh vào thùng rác, em thật sự tâm phục khẩu phục!"

Đầu dưa hấu liều mạng gật đầu, "Không uổng cho cậu là người ra từ lớp 1 chúng ta, quả thật là văn võ song toàn!"

"…"

Lúc này Lương Dược mới ‌nghĩ đến, dường như cô lại lật đổ hình tượng của Lương Văn, nhà trường không có công bố những đối tượng bị Tưởng Hương Sương bắt nạt, người biết Lương Văn bị bắt nạt ít càng thêm ít.

Mà đại đa số mọi người chỉ biết Lương Văn hành hung ‌Tưởng Hương Sương một trận.

Lương Dược im lặng hai ‌giây, bình tĩnh gật đầu, "Cảm ơn đã khen ngợi."

Bị hiểu lầm cũng tốt, chí ít sau này cũng sẽ không có ai dám bắt nạt Lương Văn.

Ánh mắt cô hơi đổi, một lát thì nhìn thấy Tô Thiển đang ngồi cách đó không xa, trên tay cô ta còn cầm sách giáo khoa, ngơ ngác nhìn mình, biểu cảm phức tạp khiến người xem không hiểu.

Lương Dược lập tức cười với cô ta, "Thiển Thiển, tớ về rồi, có vui không?

"... Đương nhiên là vui, tớ biết chắc chắn cậu sẽ trở về mà." Tô Thiển miễn cưỡng cười, nói xong cũng cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách, không có phản ứng gì đặc biệt.

Lúc trước quan hệ của Lương Dược với học sinh nam không tệ, phần lớn đều là bạn thân nam xưng huynh gọi đệ, ngoại trừ Tiểu Béo và đầu dưa hấu thì còn có rất nhiều học sinh nam cũng vây quanh, cười hì hì hỏi tình hình gần đây của cô, hỏi thăm quan hệ của cô và Sở Trú, họ nói đùa: "Chị Văn, một câu thôi, rốt cuộc chị với Sở Trú có chia tay hay không? Em có cơ hội theo đuổi hay không?"

Lương Dược đá cậu ta một cước, cười mắng, "Xéo qua một bên, chia tay cũng không tới phiên cậu."

...

Sở Trú vừa vào phòng học thì thấy Lương Dược giống như một con ong chúa bị một đám sinh vật đực vây ở giữa, cô miễn cưỡng dựa vào bàn, đấu võ mồm với bọn họ, biểu cảm nhẹ nhàng tự tại, cô cười đập vào ngực một nam sinh, còn có một tên mập mạp khoác tay lên vai cô, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Trong nháy mắt, biểu cảm của Sở Trú trở nên lạnh đi.

Tiểu Béo khoác tay trên vai Lương Dược, dùng giọng điệu anh em nói: "Chị Văn, chị không biết sau khi chị đi trong lớp quạnh quẽ đến mức nào đâu, cũng không có ai đánh bài với em... A!"

Cậu ta nói còn chưa dứt lời, cánh tay bỗng nhiên đau xót, cậu ta hét thảm một tiếng.

Lương Dược lập tức nghiêng đầu, phát hiện Sở Trú không biết đến từ lúc nào, mặt anh không có biểu cảm gì nắm lấy cánh tay Tiểu Béo, dùng sức vặn ngược ra sau.

Tiểu Béo phát ra tiếng tru giống như mổ heo, "Đau đau đau tôi sắp chết rồi sắp chết rồi..."

"Sở Trú cậu làm gì vậy?" Lương Dược vội vàng tách ngón tay anh ra, "Mau buông tay!"

Sở Trú thấy vẻ mặt của cô gấp gáp như vậy, nhếch khóe môi lên, mặt lạnh tăng thêm sức lực, Tiểu Béo đau đến kêu ngao ngao, vẻ mặt đưa đám nói: "Sở đại nhân, tôi sai rồi, tôi không dám ngồi nói chuyện với chị ấy nữa, cậu tha cho tôi đi!"

Lương Dược thật sự tức giận, "Sở Trú, buông tay ra, có nghe thấy không?"

Sở Trú im lặng nhìn cô một hồi, tròng mắt u ám, sắc mặt anh âm trầm buông tay ra, ngay cả balo cũng không bỏ xuống, quay người ra khỏi phòng học, đi thoáng qua Triệu Ức Hào vừa mới vào lớp.

Triệu Ức Hào còn kỳ quái kêu anh, "A Trú, cậu đi đâu vậy?"

Sở Trú cũng không quay đầu lại.

Lương Dược không hiểu nổi, hỏi ‌ Tiểu Béo, "Cậu không sao chứ?"

Tiểu Béo cay đắng lắc đầu, "Vẫn ổn, em còn tưởng rằng tay của em sắp gãy rồi chứ."

Lương Dược không hiểu: "Cậu gây sự với Sở Trú khi nào vậy?"

"Em nào có bản lĩnh lớn như vậy." Tiểu Béo tức giận, "Rõ ràng là cậu ta đang ghen, mẹ ơi, hù chết bảo bảo rồi, sau này em phải giữ khoảng cách mười mét với chị!"

"Ghen?" Lương Dược không cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có gì không ổn, "Tôi thấy cậu ta ăn trúng thuốc nổ thì có."

"Chị hai ơi, đây là cậu không đúng rồi, A Trú quan tâm cậu bao nhiêu, tôi đều thấy rõ trong mắt." Triệu Ức Hào bên cạnh nghe thấy, nghiêm túc phản bác, "Cậu mau đuổi theo đi."

Lương Dược: "Tôi làm cái gì rồi à?"

"Cậu khiến cậu ấy không có cảm giác an toàn." Triệu Ức Hào thở dài, "Năm ngoái sau khi cậu đi, con người cậu ấy giống như thay đổi hoàn toàn, trạng thái tinh thần cực kỳ không ổn định, mỗi ngày đều phải đi gặp bác sĩ tâm lý, trốn học, uống rượu, đánh nhau, cậu ấy đều ‌làm, có một lần tôi còn nhìn thấy cậu ấy hút thuốc trên sân thượng."

Lương Dược sững sờ.

Triệu Ức Hào tiếp tục nói: "Tôi nói những chuyện này chính là hy vọng cậu có thể hiểu, quan tâm cậu ấy một chút, dù sao, đầu óc cậu ấy vốn là không bình thường, điên lên cái gì cũng dám làm."

*

Lương Dược lên sân thượng, nhìn thấy Sở Trú.

Làn da của thiếu niên trắng trẻo, tự phụ lại lạnh lùng, anh mặc đồng phục sạch sẽ gọn gàng, đeo ba lô một bên vai, cao cao gầy gò, đôi vai thẳng tắp, ánh nắng sớm mai rơi trên người anh, giống độ một tầng ánh sáng màu vàng kim, chiếu sáng rạng rỡ.

Hình tượng học sinh tốt hoàn mỹ không có khuyết điểm.

Nếu như không chú ý đến một điếu thuốc kẹp ở ngón tay trắng gầy của anh.

Anh hút thuốc, dáng vẻ lạnh lùng, vẻ mặt ảm đạm không rõ, khiến người ta nhìn không thấu.

Lương Dược nghĩ đến những lời Triệu Ức Hào nói, tâm trạng không hiểu sao lại nặng nề, xưa nay cô không biết rằng mình đã khiến Sở Trú tổn thương lớn như vậy, đến mức bị bệnh tâm thần luôn rồi.

Cô vẫn luôn cảm thấy yêu đương là một chuyện rất tùy tiện, cô từng yêu đương với quá nhiều người, cô không chỉ tùy tiện với người khác, người khác cũng rất tùy tiện với cô.

Cô còn nhớ rõ khi chia tay với bạn trai cuối cùng cũng là chia tay thông qua Wechat, lúc đó cảm xúc của bạn trai cũ cũng kích động không thể nào tiếp thu được, cũng không qua mấy ngày thì làm như không hề có chuyện gì nhanh chóng hết tình cảm rồi đi tìm bạn gái tiếp theo, giống như chơi nhà chòi vậy.

Cô cho rằng như thế này mới là bình thường, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên có người vì cô mà đòi sống đòi chết, tẩu hỏa nhập ma, cô cũng không biết xử lý như thế nào.

Lương Dược chậm rãi đến gần anh.

Sở Trú nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy cô đến thì sắc mặt cứng đờ, vô thức muốn giấu điếu thuốc trong tay đi, nhưng lại bị Lương Dược nhanh hơn một bước cướp mất, nhấn đầu điếu thuốc xuống dập tắt nó, "Được rồi, mọi người đều quen thuộc như vậy, không có gì phải giả vờ, hút thì hút thôi, tôi cũng sẽ không kỳ thị cậu."

Sở Trú im lặng một hồi, hỏi: "Có phải nhìn tôi rất không bình thường không?"

Lương Dược kinh ngạc, "Tại sao cậu lại cảm thấy mình bình thường?"

Sở Trú: "..."

Lương Dược giơ ngón tay lên đếm: "Trong nhà có tiền, học hành xuất sắc, còn rất đẹp trai, cậu nói tôi nghe có người bình thường nào như vậy không?"

Cô ngẩng gương mặt trái xoan trắng như tuyết lên, đuôi mắt dài nhỏ có hơi hất lên, con ngươi đen nhánh cười như không cười nhìn anh, vẻ mặt ngây thơ mà dễ thương, dường như đang cười anh nghĩ quá nhiều.

Sở Trú chần chờ giơ tay lên, muốn vò đầu của cô, lại giống như như có chỗ lo lắng, tay dừng ở không trung.

"Lương Dược, từ rất lâu trước đây, tinh thần của tôi không quá bình thường, sẽ làm ra chuyện gì chính tôi cũng không biết..." Anh dừng một chút, "Tôi không muốn bỏ qua cho cậu, nhưng cũng không muốn cậu hận tôi..."

Nét mặt của anh mâu thuẫn lại phức tạp, "Làm sao bây giờ?"

Lương Dược nhìn bàn tay anh lơ lửng trên đỉnh đầu cô, cô chủ động nhón chân lên, dùng đầu cọ xát tay của anh, khinh bỉ nói: "Muốn sờ thì cứ sờ, già mồm cái gì, khi cậu cưỡng hôn tôi cũng đâu có hỏi ý kiến của tôi."

Sở Trú sửng sốt một chút, nhẹ nhàng cười, bàn tay thon dài vuốt vuốt đỉnh đầu cô, "Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tôi trải qua một đời rồi?"

"Đừng hiểu lầm." Lương Dược đùa vui nói, "Tôi mới không có cứng nhắc như cậu đâu, trên đời nhiều đàn ông như vậy, sớm như vậy đã treo cổ ‌trên một thân cây, tôi bị điên à? Nói không chừng tôi còn sẽ có mùa xuân tốt hơn."

Tay Sở Trú dừng lại, sau đó dời xuống đến gương mặt của cô, mặt không biểu cảm bóp một cái, "Cậu sớm chết tâm đi, đó là không thể nào."

"Vậy cũng không nhất định, nếu như cậu động một chút lại nổi cáu, tôi vẫn sẽ chạy đó, cho nên cậu phải nhân cơ hội bây giờ đối xử với tôi tốt một chút, tốt đến nỗi tôi không thể rời xa cậu." Lương Dược mỉm cười kéo cánh tay của anh, "Được rồi, chúng ta trở về đi, một lát nữa cậu hãy đi xin lỗi Tiểu Béo."

Sở Trú thuận theo để cô kéo đi, ngoài miệng lại từ chối: "Không xin lỗi."

"Rõ ràng chính là lỗi của cậu!"

"Ai bảo cậu ta đụng vào cậu."

"Đụng vào vai thì có làm sao?" Lương Dược cảm thấy anh không thể nói lý, "Làm người theo đuổi tôi, tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cậu, tôi rất ghét đàn ông có bụng dạ hẹp hòi."

Sở Trú không thay đổi, "Tôi cũng không thích phụ nữ cẩu thả tùy tiện."

Lương Dược bóp cánh tay anh một cái, "Này, là ai theo đuổi ai hả?"

"Tôi ngoại trừ là người theo đuổi cậu, còn là chủ nợ của cậu." Sở Trú nhắc nhở, "Hôm qua cậu còn khóc nói cái gì cậu cũng đồng ý làm vì tôi, quên rồi sao?"

"…"

Lương Dược đột nhiên cảm giác được độc thân rất tốt, đầu cô bị rút cọng gân nào rồi mới muốn kết giao với tên này.

*

Lương Dược không muốn cùng Sở Trú vào phòng học, bị giáo viên nhìn thấy sẽ không hay, thế là để Sở Trú đi vào trước, cô đợi ba phút sau mới vào.

Sở Trú cảm thấy chuyện bé xé ra to, nhưng vẫn nghe theo cô vậy.

Khi Lương Dược vào phòng học, nhìn thấy Trình Nhất Phàm đứng trên bục giảng dạy buổi tự học sớm.

"Bạn học Lương Văn, hoan nghênh trở về!" Trình Nhất Phàm nhìn thấy Lương Dược thì rất vui mừng, dẫn đầu vỗ tay, toàn lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Lương Dược thoải mái gật đầu: "Cảm ơn."

"Liên quan tới chỗ ngồi của em, thầy suy nghĩ đã..." Trình Nhất Phàm nhìn xuống dưới một vòng, "Quan hệ của em và Tô Thiển tốt, vậy thì ngồi chung với Tô Thiển đi, Hạ Vân Đông, em đứng lên nhường chỗ đi."

Cả lớp giật mình.

Sở Trú nhíu mày, Hạ Vân Đông trực tiếp kêu lên: "Vậy em ngồi chỗ nào ạ?"

Trình Nhất Phàm: "Đằng sau không phải còn có bộ bàn ghế trống sao? Em chuyển xuống đó đi."

"Nhưng mà." Hạ Vân Đông nhìn Sở Trú, "Lúc trước Lương Văn và anh Sở ngồi cùng bàn, tại sao không để bọn họ tiếp tục ngồi ạ?"

"Nam nữ vẫn là nên tách ra ngồi thì tốt hơn." Trình Nhất Phàm khoát tay, không cho từ chối, "Em và Tô Thiển ngồi chung thầy cũng đã nhìn không quen lâu rồi, mau đổi đi."

Hạ Vân Đông bất đắc dĩ dọn dẹp ba lô.

Ngược lại là Lương Dược cảm thấy không sao cả, cười đi qua chào hỏi Tô Thiển, "Thiển Thiển, kể ra thì đây là lần đầu tiên chúng ta ngồi cùng bàn đó."

Tô Thiển cũng cười lại, có chút không được tự nhiên, "Đúng vậy đó, thật tốt."

Sau khi ngồi vào chỗ, Trình Nhất Phàm tuyên bố một chuyện, "Tuần sau nhà trường muốn kiểm tra báo bảng, còn có giải thưởng, các em ai muốn vẽ?"

Cả lớp hoàn toàn yên tĩnh, không ai muốn ôm việc này, tốn công mà không có kết quả, Lương Dược càng lười biếng ngáp ngủ, một chút cảm giác vinh dự của lớp cũng không có.

Trình Nhất Phàm thấy thế, đưa ra một chiêu độc, "Sở Trú, chữ em đẹp, vậy em phụ trách viết chữ, thầy lại tìm học sinh nữ vẽ tranh, có ai có muốn vẽ không?"

Vừa mới nói xong, cả lớp nổ tung, lập tức có rất nhiều học sinh nữ hưng phấn giơ tay lên, "Em em em! Em vẽ!"

"Em cũng vẽ!"

"Thầy ơi! Chọn em chọn em đi!"

Trình Nhất Phàm rất hài lòng, cười ha hả nói: "Đừng gấp đừng gấp, thầy xem xét một chút đã."

Sở Trú: "?"

Sở Trú lạnh lùng từ chối: "Thầy, em không viết."

Trình Nhất Phàm: "Em nói không tính."

"…"

Tô Thiển có chút do dự giơ tay lên, "Thầy ơi, em sẽ vẽ, lúc trước em từng học vẽ tranh."

Lương Dược ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Trình Nhất Phàm sáng lên, vỗ bảng nói: "Vậy thì em vẽ!"

Ông ấy vừa dứt lời, Lương Dược bỗng nhiên đứng lên, "Em vẽ."

Trình Nhất Phàm sửng sốt, "Hả?"

Lương Dược bình tĩnh nói: "Để em vẽ."

Tô Thiển mở to mắt nhìn cô.

"Không phải, vừa nãy thầy đã chọn xong người rồi." Trình Nhất Phàm nói, "Dựa vào cái gì em nói vẽ thì vẽ chứ?"

Lương Dược nói một cách đương nhiên: "Dựa vào em vẽ đẹp hơn cậu ấy."
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]