Một đống lửa cực lớn được đốt lên, đó là chuẩn bị cho lễ chúc mừng thắng lợi hôm nay, đống lửa như thế có mấy chục cái, Nghĩa Thành công chúa tới bên đống lửa, đưa hai tay ra sưởi ấm, chỉ là cổ bà ta vẫn bị lệch, không thoải mái chút nào.
Tôn Tư Mạc đi tới, khẽ ấn lên cổ bà ta, đẩy lên, rồi lại bẻ sang trái, đầu của Nghĩa Thành công chúa liền có thể hoạt động tự do, bà ta mỉm cười thi lễ:
- Tôn thần tiên quả nhiên rất tài ba.
Tôn Tư Mạc thở dài bỏ đi, bóng lưng tựa hồ có chút cô quạnh, sống lưng kiên cường thường ngày hơi còng xuống, bọn họ trước kia có quen nhau? Vân Diệp nổi lên hứng thú, nếu như giữa bọn họ có quan hệ bí mật nào đó, khiến cho Lão Tôn cướp pháp trường thì mình có nên giúp hay không đây?
- Lão Đường, Tôn đạo trưởng và Nghĩa Thành công chúa hình như là người quen cũ, nếu Lão Tôn muốn cướp pháp trường thì ông có giúp không?
Câu này làm làm Đường Kiệm suýt chết nghẹn, phải ho mấy tiếng mới bình tĩnh lại được, trừng mắt lên nhìn Vân Diệp:
- Từ thời tiền Tùy Tôn đạo trưởng đã hay ra vào hoàng cung, quen Nghĩa Thành công chúa thì có cái gì lạ đâu, ngươi đừng đem tâm tư xấu xa của mình đặt lên người Tôn đạo trưởng.
Chỉ cần bọn họ không có quan hệ mập mờ là được rồi, nếu không Lão Tôn mà làm ra chuyện gì thật thì Vân Diệp đành liều mạng bồi quân tử thôi, nhiều tướng sĩ như thế nhất định hai người đánh không lại, khả năng cao nhất là chặt đầu một người biến thành ba.
Nghĩa Thành công chúa hơ tay bên đống lửa rất lâu, nói với Lý Tịnh:
- Ấm quá, làm ta nhớ lại ngày tháng trong hoàng cung trước kia, khi đó ta mới mười hai tuổi, phụ hoàng nói với ta, người Đột Quyết hi vọng có thể cưới một nữ tử hoàng gia thực sự, nếu không chấp thuận, bọn họ sẽ tới Quan Trung cướp một vạn nữ tử. Vì không cho bọn họ tới Quan Trung làm việc xấu, ta nói với phụ hoàng, ta đồng ý gả cho khả hãn Đột Quyết. Khi ấy ta nghĩ, khả hãn Đột Quyết có lẽ cũng là một vị anh hùng, ta biết đâu có thể khiến ông ta không tới Trung Nguyên nữa, vì ta là nữ nhi đep nhất của phụ hoàng. Tới thảo nguyên rồi mới biết khả hãn Đột Quyết là một lão già, răng đã rụng hết, ta muốn về, nhưng không về được nữa, phải ở lại trong lều nỉ bẩn thỉu của người Đột Quyết, ta rất muốn tắm rửa, nhưng khả hãn không cho, nói nữ nhân không có mùi dê không phải thê tử người Đột Quyết, cho nên rất lâu rồi ta không tắm. Về sau ta gả cho đệ đệ của khả hãn, nhi tử của khả hãn, cuối cùng ta gả cho Hiệt Lợi. Hiện giờ ta rất bẩn thỉu, ta muốn sạch sẽ đi gặp phụ hoàng, có được không?
- Nể mặt ngươi tình nguyện tới chỗ người Đột Quyết, bổn soái đồng ý. xem tại TruyenFull.vn
Lý Tịnh bảo phụ binh chuẩn bị nước tắm:
- Đa tạ đại tướng quân, dơ bẩn trên người ta dùng nước không rửa sạch đâu, ta muốn dùng lửa.
Nghĩa Thành công chúa duyên dáng thi lễ với Lý Tịnh, rồi xoay người lao vào đống lửa hừng hực cháy, chỉ quẫy đạp hai cái rồi thôi.
Quân sĩ phát ra tiếng hoan hô rầm trời, chỉ có Lý Tịnh mặt lúc xanh lúc trắng, ông ta nhìn ra được Nghĩa Thành công chúa muốn làm gì, chỉ là không ngờ bà ta quyết đoán dứt khoát như vậy, Nghĩa Thành công chúa ở trong đống lửa vẫn cười với ông ta, có thể thấy bà ta không sợ chết, bà ta đã sống đủ, muốn chết lâu rồi.
Nghĩa Thành công chúa đi rất thản nhiên, một thị nữ tóc cũng hoa râm đợi bên đống lửa, chuẩn bị thu tro cốt, bà ta chỉ là một thị nữ, cho nên tất cả tội ác chưa tới lượt bà ta phải gánh chịu. Vân Diệp nhìn kỹ thị nữ đó, phát hiện mặt bà ta không có đau thương, chỉ có hưng phấn như được sống lại.
Tôn Tư Mạc đưa cho thị nữ một cái hũ bạc kim hoa anh vũ, bên trên có nắp hoa văn hoa sen, nhìn sao mà thấy quen mắt lắm, cho tới khi đống lửa tắt dần, Lão Tôn giúp thị nữ đem di cốt của Nghĩa Thành công chúa cho vào hũ bạc, Vân Diệp mới phát hiện ra, cái hũ bạc đó hình như là của mình, từ chỗ Dạ Đà lấy được hai cái hũ, một là ấm rượu vũ mã hàm bôi, một là hũ kim hoa anh vũ. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà Dạ Đạ không mang đi, còn đặt tử tế bên cạnh Vân Diệp ngủ say, Vân Diệp định mang về đựng kẹo dễ dỗ Tân Nguyệt, hiện giờ không cần nữa rồi, chắc Tân Nguyệt không cần một cái hũ đã từng đựng tro cốt.
Không xin mà lấy là trộm, hành vi này của Lão Tôn không thỏa đáng, Vân Diệp đùng đùng nổi giận đi kiếm Lão Tôn gây chuyện.
- Tôn đạo trưởng, cái hũ...
Còn chưa đợi nói hết, hai quai hàm Lão Tôn đã bành lên ghê rợn, không khách khí nói:
- Ngươi có ý kiến à?
Toàn thân như ở bên bờ bùng nổ.
- Không, tuyệt đối không có ý kiến gì, tiểu tử tới hỏi có cần đồ bồi táng nào khác không, chỗ tiểu tử còn có cái ấm rượu vũ mã hàm bôi, không tệ, dùng làm đồ bồi táng cực tốt.
May mà đầu óc Vân Diệp phản ứng nhanh chứ kẻ ngu hơn một chút thì hôm nay đừng mong sống sót trở về.
- Cút, cút ngay, nhìn thấy đám súc sinh quân đội các ngươi là ta điên tiết.
Lửa giận của Lão Tôn như núi lửa phun trào, chỉ là diện đả kích hơi rộng, mặc dù cái chết của Nghĩa Thành công chúa không liên quan gì tới Vân Diệp, nhưng lão nhân gia hiện giờ nhìn thấy kẻ mặc quân trang là không kìm được lửa giận.
Rầu rĩ cúi mặt quay về lại nghe Tôn Tư Mạc gọi:
- Quay lại.
Xem ra vửa ròi Lão Tôn chửi mắng còn chưa đã đời, định mắt tiếp, Vân Diệp quyết định hôm nay coi mình là khúc gỗ, cho ông ta mắng chửi.
Lão Tôn mặt có dấu nước mắt, không biết có phải vừa chảy ra không, ông ta chỉ thị nữ nói:
- An bài tốt, đừng để bà ta chịu chút khổ cực nào, bình an sống hết cuộc đời này, chịu tội cả đời rồi, để bà ta làm người tử tế vài năm, lão đạo là người xuất gia, không tiện có nữ quyến bên cạnh.
Lão Tôn có tình cảm đặc thù gì với Nghĩa Thành công chúa sao? Hiện Vân Diệp không dám hỏi, cũng không định hỏi, Lão Tôn xưa nay vững vàng như núi, chẳng những mất kiểm soát, lại còn khóc nữa. Đây là chuyện lớn, an bài một thị nữ già không phải vấn đề gì, đi bảo Lão Hà một tiếng là được.
Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Vân Diệp, Lão Tôn nói:
- Để bà ta theo ngươi, hầu hạ ngươi, ngươi dám đưa tới nơi khác thử xem.
- Chúng ta vừa mới thiêu cháy chủ nhân của bà ta, đại trưởng không sợ bà ta tức lên hạ độc tiểu tử gì gì đó hay sao?
Đây là đại họa, phải hỏi cho rõ:
Lão Tôn nhìn cái hũ bạc tới thất thần, giọng như từ trên bầu trời vọng xuống:
- Ngươi có tin lão đạo hạ độc chết ngươi ngay không?
Thế này là yên tâm rồi, gọi thị nữ tới bảo bà ta ôm hũ tro, theo Vân Diệp đi tìm lều nghỉ, chỉ để lại một mình Lão Tôn tụng kinh bên đống lửa.
Kẻ đáng chết đã chết, đáng giết đã giết, quý tộc Đột Quyết ăn tới béo phì bị quỷ đầu đao cực dài chém đầu từng tên một, có cái cổ máu vọt lên cả trượng, xem ra oán khí rất lớn, khiến toàn quân vây quanh xem reo hò, kẻ nào không có máu phọt lên thì tiếc nuối, nhìn đống đầu lâu đầy đất như nhìn đống phân tró.
Đao phủ rất hăng biết được sở thích oái oăm của người xem chuyên môn chọn chỗ hạ đao sau gáy, chém vào chỗ này, máu có thể phọt lên cao nhất.
An bài thị nữ, cho bà ta một đống đồ ăn, lại chọn ít da cừu vừa người cho bà ta mặc.
- A lang, nô gia muốn tắm rửa, mong a lang cho phép.
Vân Diệp hiện giờ cực sợ nghe thấy hai từ tắm rửa, vừa có một bà điên dùng lửa tắm rửa biến thành tro, giờ lại thêm người nữa, bảo y không hết hồn sao được?
Thị nữ nhìn ra lo lắng của Vân Diệp, cười nói:
- A lang không cần lo lắng, nô gia chỉ muốn ít nước nóng tắm rửa cho sạch sẽ, nô gia đã ba mươi năm chưa tắm nước nóng rồi.
Trời ạ, thế này phải bẩn kinh lắm, cái lều này không ở được nữa rồi.
- Cả ngày hôm nay ta đều rất bận, có về cũng phải tới tối rồi, lếu của ta thường không có ai vào, ta phái thêm một phụ binh giúp ngươi lấy nước, trong lều có lò, ngươi tự đun, thùng tắm sẽ có người mang tới cho ngươi, thong thả mà tắm, không cần vội.
Nói xong Vân Diệp chuồn ngay ra ngoài, nói chuyện với một nữ nhân ba mươi năm chưa tắm rửa tử tế áp lực quá lớn, bảo Lão Trang mang tới cho thị nữ một cái thùng gỗ lớn, đổ cả một hũ đậu tắm vào, đó là cô cô chuẩn bị cho Vân Diệp, dùng bột đậu tốt nhất ở chợ, trong cho đống thứ hầm bà lằng như đinh hương, trầm hương, tắm xong cả người có mùi đậu, nửa năm cũng không phai được.
Thị nữ cao hứng khóc ướt mặt, đó là thứ mà quý nhân mới được dùng, thấy Vân Diệp đối xử với mình thật tốt, nào biết rằng từ khi bà ta vào, Vân Diệp luôn cảm thấy trong lều có mùi quái dị, muốn dùng mùi đậu át đi.