- Tiểu tử, ngươi còn dám tới à, nợ mỗ hai lượng vàng tới nay chưa trả, còn dám tới đây lớn lối, hôm nay để lão phu xem bản lĩnh của ngươi.
Vân Diệp tuyệt vọng rồi, Lý Uyên uống rượu tới bại não, chỉ nhớ lần trước Vân Diệp nợ ông ta hai lượng, không nhớ y trả tiền mấy lần, Vân Diệp muốn hét lớn:" Bệnh này ta cũng muốn."
Vân Diệp ném mười mấy quả vàng lên bàn, hô lớn:
- Còn ai nữa?
Bùi Tịch ném vàng vào, ợ lớn:
- Chuyện hay thế này sao thiếu lão phu được.
Trong góc có giọng nói nửa sống nửa chết vang lên:
- Vân gia, Bùi gia đều ta tới, Đậu gia nếu không có mặt chẳng phải bị người ta cười cho?
Một lão già được Đậu Yến Sơn dìu tới trước mấy cái bàn, Đậu Yến Sơn liếc Vân Diệp một cái, móc túi ra, đổ rào rào vàng xuống, mỗi cái đều lớn hơn vàng của Vân Diệp nhiều.
Hôm nay sao thế nhỉ, Vân Diệp có chút hiếu kỳ, ai lại rảnh rỗi cho đống vàng trong người, thứ này không trực tiếp lưu thông được, chỉ có mua bán cực lớn mới dùng tới, mình tìm Lý Uyên báo thù rửa hận, đương nhiên phải mang vàng, nếu không Lý Uyên cược lớn như thế, ai có thể lôi xe tiền theo.
Nhìn Bùi Tịch giống như say, lại nhìn Đậu lão đầu mặt mưu mô, Vân Diệp kêu lớn:
- Được, có can đảm, chúng ta hôm nay không thua hết không được về.
Tiếng cười của Lý Uyên cũng biến dạng, luôn mồm nói đồng ý, bảo cung nữ dọn dẹp sạch sẽ, bày mạt chược ra, chuẩn bị sát phạt.
Vân Diệp lấy vàng của mình ở trên bàn, đương nhiên y cứ cái to nhất mà lấy, làm Đậu Yến Sơn nhìn trợn mắt lên, nhìn thấy Bùi Tịch cũng chọn cái to nhất mà lấy hận ngứa ngáy răng lợi, nhưng hắn chưa có tư cách lên tiếng ở đây, đành gom số vàng còn lại vào túi, rõ ràng không nặng bằng lúc nãy, còn chưa chơi vốn đã hao hụt rồi.
Lý Uyên thích ngồi mặt đông, Đậu lão đầu ngồi mặt nam, Bùi Tịch ngồi phía tây, còn lại phía bắc Vân Diệp đành ngồi xuống.
Vừa bày bài ra, Lý Uyên tựa hồ biến thành người khác, tinh thần bùng phát mạnh mẽ, chỉ khoác một cái áo choàng, thuận tay ném xúc xắc, đếm số xong bắt đầu xào bài, đếm quân bài không sai lệch tí nào, hơi rượu tựa hồ không hề ảnh hưởng tới tư duy phán đoán của ông ta.
- Vân hầu thiếu niên anh kiện, một cánh cửa thư viện khiến Đậu gia biết khó mà lui, thật là đáng quý, nhưng không biết cánh cửa đó ngăn được Đậu gia bao lâu? Một vạn!
Đậu lão đầu đủng đỉnh hỏi, sau đó ném một quân bài ra.
- Lão quốc công quá lo rồi, cánh cửa thư viện chẳng qua chỉ là người trong đó buồn chán, thuận tay bày ra trò chơi cho đám học sinh giải trí, làm gì có huyền cơ nào. Nếu ngài rảnh rỗi, cứ tới thư viện ngắm nghía, nơi đó sơn thanh thủy tú, là chỗ dưỡng lão tốt. Cửu bính!
- Ồ, ngươi nói Ngọc Sơn không tệ? Còn có trận pháp gì gì đó, ta nhớ ra nơi đó còn có một căn nhà, tới ở cũng không tệ. Nhất bính.
Lý Uyên lên xới bạc là đầu óc tỉnh táo một cách kỳ lạ:
- Đậu gia hiện giờ xuống dốc rồi, ai cũng muốn cưỡi lên đầu diễu võ dương oai, tôn tử ngoan ngoãn của lão đầu, chỉ vì một con kỹ nữ mà mất mạng. Con kỹ nữ kia đã bị hạ nhân làm thành nến người, vẫn còn cháy trước linh đường của tôn nhi, có đồng nữ mà không có đồng nam, linh đường chả ra làm sao, lão phu tựa hồ nghe thấy tiểu tôn nhi đang kêu gào bất mãn dưới âm tào địa phủ. Bùi Tịch, ông thấy thế nào?
Bùi Tịch không nói một lời, chỉ ngồi chỉnh bài, tựa hồ chẳng nghe thấy lời lão Đậu, Lý Uyên không nói gì chỉ là dừng ra bài, nghe Đậu lão đầu nói.
Đây là đại gia tộc lấy đạo đức lập hộ, thi lễ truyền gì đấy à? Một ca cơ không nơi nương tựa, trong mắt bọn họ không là cái gì, bao gồm Lý Uyên từng là hoàng đế cũng coi như bình thường? Dựa vào cái gì? Kẻ yếu là có thể đem làm nến.
Một thiếu nữ hoa quý trải bảo vất vả khó khăn lắm mới trưởng thành được, chỉ để làm cây nến?
Lý Uyên mặt tỉnh bơ, Đậu lão đầu hờ hững, Bùi Tịch giả câm giả điếc, chỉ có Lý Thừa Càn mặt mày phẫn nộ, trước mặt người hoàng gia nói mình biến thiếu nữ sống sờ sờ thành cây nến, đây là sự ngông cuồng cỡ nào. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Vân Diệp bóp quan bài trong tay run rẩy, mấy lần muốn đứng lên đều bị Thành Càn ở đằng dùng sức ấn xuống, không cho y đứng dậy.
- Đậu lão đầu, lát nữa ta sẽ đuổi Bùi Anh ra khỏi thư viện tùy ông xử lý.
Vân Diệp ném bài lên bàn, mặt mày lạnh nhạt xưng hô với Đậu lão đầu không thèm gọi là Đậu công gia nữa, không thèm nhìn ánh mắt kinh hãi của Bùi Tịch cũng như vẻ mặt đắc ý của Đậu Yến Sơn.
Y tiếp tục nói:
- Bùi Anh sở dĩ bị đuổi ra khỏi thư viện không phải vì Đậu gia ngươi không đụng vào được, mà vì hành động của Bùi Anh đã hại chết một ca cơ vô tội, trong mắt ta mạng của hắn và ca cơ bị làm nến kia không khác gì nhau, hắn phải trả giá cho hành động của mình. Đậu lão đầu, ta chỉ muốn hỏi ông, khi các ngươi đem ca cơ đáng thương kia làm nến, trong lòng có chút mảy may thương xót nào không?
- Không có chứ gì! Tim các ngươi làm bằng đá cả rồi, ta không ngại các ngươi gây chuyện với Bùi Anh, nhưng ca cơ kia có tội gì? Ông trút hết lửa giận lên đầu một người đáng thương không có nơi nương tựa, các ngươi là lũ mãnh thú ăn thịt người, đại nho đạo đức cái chó gì? Thi lễ truyền gia cái mẹ gì, ta nhổ vào!
Vân Diệp càng nói càng kích động, càng nghĩ càng phẫn nộ, lão già đạo mạo đường hoàng này đã bao giờ coi người khác là người, bọn chúng không phải là người theo ý nghĩa thông thường nữa, chúng là một đám dã thú ăn thịt người.
- Đậu lão đầu, ông sẽ xuống địa ngục, trước khi ông biến ca cơ kia thành nến người, ta còn rất đồng tình với Đậu gia, hiện giờ ta cho rằng chẳng qua chỉ chết một con chó nhỏ ăn thịt người, chẳng có gì to tát, chó nhỏ ăn thịt người sớm muộn gì cũng bị đánh chết, giữ làm cái gì?
Đậu Yến Sơn muốn xông lên bóp chết Vân Diệp nhưng bị ánh mắt âm u của Đậu lão đầu ngăn lại, đây là hoàng cung, không phải Đậu gia đại viện, ông ta chỉ muốn làm rõ vì sao Vân Diệp dám lớn lỗi với Đậu gia.
Lý Uyên, Đậu lão đầu, Bùi Tịch đều nhìn hết cả vào Vân Diệp, không hiểu gì hết, trước câu nói kia, thư viện và Đậu gia chưa trở mặt với nhau, Vân Diệp cũng chỉ né tránh không xung đột chính diện, lần này tới tìm Lý Uyên, không ngoài ý muốn dàn hòa, biến chuyện từ có thành không, nhưng Đậu lão đầu không hề che dấu nói ra chuyện nến người khủng bố xuất phát từ tay Đậu gia, khiến Vân Diệp lửa giận ngùn ngụt, chuyện này vượt qua giới hạn làm người của y, ở lập trường một con người, y không che giấu khinh bỉ và thù hận với Đậu gia.
- Vân hầu, Đậu gia và ngài trước không thù, nay không oán, vì sao thù địch Đậu gia ta như thế? Vì thương hại cho một ca cơ hạ tiện thậm chí không biết tên sao?
Đậu lão đầu sắc mặt nghiêm trọng, vì đây là khiêu chiến chính diện của Vân Diệp với Đậu gia:
- Đậu lão đầu, ông nói không sai, nếu gia sư còn sống, người sẽ băm loại mặt người dạ thú như Đầu gia các ngươi thành mảnh vụn, ta nếu như không phải thân mang quan chức sẽ âm thầm làm Đậu gia các ngươi đoạn tuyệt tử tôn, chết sạch toàn bộ, nguyên nhân vì cây nến người kia. Trong y học có một cách có thể giữ thi thể con người bảo tồn hoàn hảo, mỗi khi dùng tới lấy da dùng đao nhỏ cắt da, thịt, huyết quản, nội tạng, xương cốt để dạy học, y sinh được giáo dục ra như vậy đều hiều rõ mỗi bộ phận trên cơ thể con người dùng làm gì, sớm muộn sẽ thành y sinh hợp cách. Nếu như có thể ta rất muốn lấy người Đậu gia ra thử, xem xem rốt cuộc bị biến thành nến sống thống khổ hay là bị giải phẫu thống khổ, ta có thể đảm bảo, nếu như bắt đầu giải phẫu các ngươi chưa chết, khi lấy tim các ngươi ra, mắt các ngươi sẽ nhìn thấy tim còn đập.