Có người hiếu sự lập tức gọi lão bản của tiệm tạp hóa ra, ở phường chỉ có ông ta học vấn tốt, nhà ai làm ma chay có bao giờ thiếu ông ta đâu.
Lão bản tiệm tạp hóa ho hai tiếng, hắng giọng chuẩn bị đọc, để khoe học vấn của mình. Ai ngờ vừa nhìn rõ trên đó viết gì, lập tức bịt mồm lại, chạy ngay về tiệm, treo biển đóng cửa lên, ngay chuyện kinh doanh cũng không làm nữa.
Nhìn thấy lão bản tiệm tạp hóa kinh hãi như thế, làng xóm càng nóng ruột, không biết trên đó viết cái gì, chẳng lẽ quan phủ lại muốn thu thuế đầu người? Mỗi người nói một kiểu song không ra manh mối gì, phường chính và võ hầu hiện đều tới Kim Ngô vệ rồi, nhất thời không tìm ra ai biết chữ.
Một văn sĩ mặc áo bào cổ tròn đi qua, nhìn một cái biết ngay là tướng công đọc sách. Lão nhân tuổi cao liền đi tới ôm quyền hỏi thăm, sĩ tử trẻ đó cũng dễ tính, không nói một lời tới ngay trước tờ giấy, liếc qua một cái đọc cho xung quanh nghe:
- Trong thành Trường An xuất hiện ác tặc, chuyên môn lấy người làm nến. Là loại cắm phễu vào miệng người, sau đó đổ sáp nến nóng vào bụng, làm người ta chết bỏng, cắm bấc nên vào, dùng như nến, trước kia Trường An thường xuyên có trẻ nhỏ mất tích, nói không chừng chính loại ác tặc này đem trẻ nhỏ làm nến, tối dùng chiếu sáng.
Văn sĩ còn chưa nói hết thì có người tóm lấy áo hỏi ác tặc là ai? Con của hắn mất tích hai năm rồi, văn sĩ nói với hắn, chuyện này vốn không ai phát hiện ra, kết quả Lam Điền hầu ở Đậu gia phường Hưng Hóa phát hiện một cái, nhìn kỹ nến thì là người ngài ấy nhận ra, là một ca cơ phường Bình Khang, tên là Lục Trúc, hai ngày trước còn thấy nàng nhảy múa, ai ngờ chớp mắt đã biến thành nến, hầu gia tất nhiên không vui, cho nên dán thiếp công cáo cho bà con cẩn thận trông coi cho kỹ con nhỏ và khuê nữ của mình, đừng để bị người ta lừa đi làm nến, hầu gia đích thân tới huyện nha Trường An cáo trạng, đòi lại công bằng cho nữ tử đáng thương kia.
Văn sĩ nói xong chắp tay đi, lúc đi còn cảnh cáo chòm xóm cẩn thận, nhìn người mất con khóc ầm lên thì thở dài.
Qua góc phố, văn sĩ lấy nhúm râu nhỏ dán lên cằm, tới phố khác, tiếp tục giải thích...
Đứa bé vừa rồi còn nhìn chồi non cây du chảy nước miếng lập tức bị mẫu thân kéo vào nhà, mông bị mẫu thân đánh cho mấy cái, mẫu thân kể cho nó chuyện Đậu gia lấy trẻ con làm nến, đứa bé sợ tới mức không khóc nổi, chỉ biết rúc vào lòng mẫu thân.
Trẻ con vốn chạy đuổi nhau tán loạn khắp thành không thấy đâu nữa, thiếu nữ trẻ thích dạo phố không thấy đâu nữa, dù bất đắc dĩ lắm phải ra phố cũng vội vội vàng vàng như bị sói đuổi, mắt liếc trái liếc phải như trộm.
Tới khi mặt trời ngả về phía tây mọi người mới thở phào, có người thông minh cho rằng hoàn khố nhà ai đó quậy puá, chuẩn bị về nhà thả trẻ con bị nhốt trong nhà cả ngày ra cho thoáng khí, ai ngờ Vân hầu gia cầm cáo trạng tới huyện nhà Trường An thật, đi từ đầu đông tới đầu tây, quá nửa số người thành Trường An nhìn thấy vị hầu gia nghĩa bạc vân thiên, mặt đầy tang thương tới huyện nha Trường An.
Rõ ràng huyện lão gia đứng ngay cửa nha môn nghênh tiếp, vậy mà y cứ đánh trống treo bên huyện nha một lượt, bách tính trước khi cáo trạng luôn phải đánh trống thúc giục đại lão gia lười biếng thăng đường phá án, quy củ này có từ triều Hán, Vân Diệp không có cơ hội gõ thứ này, nếu như y có oan tình thường tìm hoàng đế bệ hạ giải thích, nhưng hôm nay y mặc thường phục, định sẵn y chỉ có thể tiến thành theo trình tự tư pháp bình thường.
Bách tính không được cáo trạng quan, dân cáo quan là có tội trước, cho dù thắng kiện cũng bị đánh tám mươi gậy, không thiếu gậy nào, đi đầy ba nghìn dặm, không thiếu dặm nào. Quay đầu nhìn cả đoàn người dân Trường An sau lưng, khóe miệng Vân Diệp có nụ cười, Đậu gia sẽ bị nhấn chìm trong cơn sóng này.
Tả Khuê huyện lệnh Trường An chưa bao giờ căm hận bản thân vì sao lại làm quan như hôm nay, đứng ở cửa huyện nha trơ mắt nhìn vị hầu gia kia đánh trống giục lên công đường, đó đâu phải đánh trống, mà là đòi mạng.
Huyện thừa, huyện úy cũng mặt vàng ệch, tối hôm qua người Đậu gia nói với bọn họ, nếu Vân Diệp tới cáo trạng mà bọn họ dám thu, cả nhà vận mệnh tốt nhất là đầy tới Lĩnh Nam.
Vân Diệp ngồi ở đại đường huyện nha uống một chén sữa, nhàn nhã nhìn ba vị quan viên đọc cáo trạng của mình, bọn họ không thể không đọc, cũng không thể không nhận, Vân Diệp nhìn thấy Hồng Thành mặc y phục nha dịch đứng bên công đường, tay chống gậy lưng dựa vào tường ngủ gà ngủ gật.
Làm chết một con ca cơ đê tiện tàn tạ có là cái gì, hình luật cũng chỉ quy định phạt gậy, nặng lắm là đi đầy một năm mà thôi, trong thành Trường An mỗi năm không biết có bao nhiêu nha hoàn phó dịch chết không rõ nguyên nhân mà có thấy ai đi báo quan đâu, đa phần bồi thường ít tiền là xong chuyện. Chuyện của lương dân còn lo chẳng xong, ai rảnh đi để ý tới chuyện của tiện dân, cho nên quan phủ xưa nay với chuyện này chỉ mắt nhắm cho qua.
Ai dè đâu đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có lẽ là oan hồn tiện dân Trường An tích lũy quá nhiều, cuối cùng sinh ra chuyện lớn, một vị hầu gia cáo trạng quốc công gia ngược đãi người đến chết, tội danh rất kỳ lạ, tội phản nhân loại, lật khắp luật pháp Đại Đường cũng không tìm ra tội trạng kỳ quái này.
Tả Khuê cắn răng nói với Vân Diệp:
- Vân hầu, Đại Đường ta từ năm Vũ Đức thứ bảy tới nay ban luật Vũ Đực, chưa từng có tội phản nhân loại, hạ quan là quan thân dân, đối với luật pháp các triều đại cũng xem qua, nhưng chưa bao giờ nghe thấy tội trạng này, mong hầu gia giảng giải cho biết.
- Từ xưa tới nay luật pháp đều là vì uốn nắn hành vi con dân thiên hạ mà định ra, dùng luật pháp nghiêm khắc cho chúng ta biết chuyện gì được làm, chuyện gì không được làm. Từ thời Tần tới này, đạo nhân từ luôn quan triệt, hình phạt hà khắc ngày càng ít, những nhục hình tàn khốc trên lĩnh sự nay ở Đại Đường ta chỉ còn roi và gậy, ngũ mã phân thây không còn, cung hình (thiến) không còn, moi mắt cắt lưỡi không còn, dù là tội mưu nghịch đứng đầu thập ác chẳng qua chỉ là chặt đầu, phụ thân, con cái tội phạm giảm một bậc, được chết toàn thây.
- Có thể thấy triều đình lập ra luật pháp là để giáo dục con dân đừng phạm pháp, với mục đích răn trước ngừa sau, giáo dục cứu người, không muốn đem một con người nhất quyết phải lưu đầy, phải chặt đầu, có ai muốn làm một chuyện thành máu me chứ. Ngay năm ngoái, dù là năm đại tai, tội phạm chặt đầu của Đại Đường ta chẳng phải chỉ có hai bảy người sao?
- Vì sao lại thế? Đó là dấu hiệu cho thấy thịnh thế sắp đến, ở biên quan triều ta diệt Đột Quyết, bắt sống Hiệt Lợi, ở trong triều công lao các vị quan thân dân không thể không tính, một mặt cung cấp lương thảo quân giới cho đại quân tiền phương, một mặt cung cấp lương thực cho tai dân, để cho họ khỏi chết đói chết rét.
- Nay mùa xuân tới rồi, Đại Đường ta sắp đòn một năm hoàn toàn mới, chúng ta đầu hăng hái chuẩn bị nỗ lực phấn đầu vì thịnh thế sắp tới, để cuộc sống tất cả mọi người đều tốt đẹp, chúng ta có quân chủ anh minh, có tướng sĩ dũng cảm, có quan viên trí tuệ, có bách tính cần cù, tai sao không có cuộc sống tốt đẹp?
Người triều Đường chưa bao giờ được nghe diễn giảng, mặc dù Vân Diệp sắp bị lời của chính mình làm buồn nôn, nhưng mấy vị quan sau bàn, bách tính cửa nha môn lần đầu tiên nghe thấy tuyên ngôn liên quan tới thịnh thế sắp đến, không ai không kích động, ngay cả Hồng Thành đang ngủ gật cũng mở to mắt ra, tựa hồ lần đầu quen Vân Diệp.
Vân Diệp vừa dừng lại, bách tính lập tức reo hò rầm trời, hôm nay chủ đích là bọn họ, Vân Diệp quay người lại đối diện với bách tính kiệt lực hô vang:
- Trong thời buổi cảnh xuân tươi sáng đó, luôn có việc ghê tởm không ai biết xảy ra. Chính là cái Đậu gia phường Hưng Hóa thi lễ truyền gia đó, bọn chúng vì trút giận, đem một nữ tử mười lăm tuổi làm thành nến người.
- Một con người từ khi sinh ra tới lúc trưởng thành phải trải qua bao nhiêu gian khổ, phụ mẫu phải hi sinh bao nhiêu tâm huyết, cũng ta đều mang tình yêu lớn nhất hi vọng con mình lớn lên thành người rồi, nam có thể vinh diệu tổ tông, nữ có thể gả cho nhà tốt, sống vui vẻ cả đời, có ai muốn con mình thành nến? Nói cho ta biết, ai muốn con mình biến thành nến? Đại Đường ta rất ít người, cả bản đồ rộng lớn chỉ có mấy trăm vạn người, bệ hạ mỗi lần tế trời đều thành tâm cầu khẩn bách tính thiên hạ con cháu phồn thịnh, còn Đậu gia các người làm gì, các người coi mạng người như cỏ rác.
- Đậu gia, sao các ngươi nhẫn tâm như thế, chúng ta nhìn thấy một con chó bị thương cũng động lòng trắc ẩn, vì sao các ngươi không để ý tới lời cầu khẩn của nữ tử đáng thương, bất chấp nàng khóc lóc cầu xin? Vì sao nhẫn tâm đổ sáp nến nóng vào bụng nàng? Lẽ trời ở đâu, lòng người Đậu gia ở đâu? Gia tộc vạn thế, thi lễ truyền gia, ta nhổ vào!
Theo cùng bãi nước bọt Vân Diệp nhổ ra, bách tính Trường An phẫn nộ đồng loạt nhổ nước bọt về phía Đậu gia phường Hưng Hóa.
Là gia chủ thế gia, Đậu lão gia chắc chắn hợp cách, ông ta đã chuẩn bị cho Vân Diệp một tấm lưới khổng lồ, chuẩn bị đem Vân gia nhỏ nhoi vây trong đó, rồi bóp chết, tất cả thân hữu của ông ta chuẩn bị tấu chương đàn hặc Vân Diệp, ông ta đều xem hết, nghiền ngẫm từng câu từng chữ xem xét sơ hở khả năng tồn tại trong đó.
Vân Diệp bóp méo đạo lý nói lời tà đạo, Vân Diệp ngang ngược, Vân Diệp tự xưng thần tử mà không giác ngộ thần tử, lai lịch xuất thân của y mơ hồ, ăn hối lộ ở Lũng Hữu, kinh doanh ở Quan Trung, cưỡng ép đem lời một nhà dạy cho học sinh, hiềm nghi làm học sinh nhầm lẫn...
Nghe đồn tấu chuyện, đó là trách nhiệm của ngôn quan, lần trước dùng tới những người này là năm Vũ Đức, vị khai quốc lão thần Lưu Văn Tĩnh chẳng phải ngã dưới miệng lưỡi ngòi bút của đám người này sao, mấy chục đạo tấu chương này hẳn lột sạch được tước vị của Vân Diệp rồi, chỉ cần không còn tước vị, Vân gia là thịt trên thớt tùy mình băm vằm. Thậm chí ông ta còn nghĩ tới phản ứng của Trình gia, Ngưu gia, Lý Tịnh, đồng thời có bố trí chu đáo, nhìn danh sanh trao đổi lợi ích chi chít bày trên bàn, ba nhà đó hẳn sẽ hài lòng, thế gia coi lợi ích là hàng đầu, trước mặt những lợi ích này, vứt bỏ Vân gia nho nhỏ có khó gì.
Phù dù lay cây, châu cháu đá xe, chẳng qua là thằng nhãi con bị tinh thần chính nghĩa làm mê muội mà thôi, chắc chắn sẽ bị tiêu tan vào hôm nay, vinh diệu của Lam Điền hầu như sao băng lấp lánh vọt qua bầu trời đêm, còn Đậu gia như vầng trăng sáng treo cao, mãi huy hoàng như trước.
Ông ta nghe thấy Vân gia phái kỵ sĩ đi khắp nơi dán cáo thị, cười nhạt một tiếng, Vân gia vùng vẫy trước khi chết mà thôi, nói với Đậu Yến Sơn, giết một con chó, chẳng lẽ ngươi không cho nó sủa mấy tiếng trước khi chết?
Nghe thấy Vân Diệp đi cáo trạng, Đậu lão đầu càng cười vui vẻ, ông ta không tin huyện lệnh Tả Khê dám thu cáo trạng, chỉ cần không thu cáo trạng, chẳng lẽ Vân Diệp tự mình đánh tới nhà? Nếu y ngu xuẩn như vậy, Đậu gia chuẩn bị mấy chục mạng người cho y giết, chẳng có gì phải lo.
Điều duy nhất khiến ông ta hơi lo là không có tin từ Lũng Hữu truyền về, vốn mỗi tháng liên hệ một lần, đó là thông lệ, đại chưởng quầy ở Lũng Hữu lại không phái tín sứ tới, tuy mấy chục năm qua cũng có vài lần, đều là tín sứ gặp chuyện bất ngờ dọc đường, lần này cũng thế?
Vân Diệp vào huyện nha? Điều này làm Đậu lão đầu hơi hoảng, Tả Khê ngay cả thể diện một kẻ sắp chết cũng phải nể à? Đứng ở sân Đậu gia nhìn xa xa có thể thấy được mái cong của Thái Cực điện, đó là phong cảnh mà Đậu lão đầu chuyên môn để lại, mỗi lần nhìn thấy mặt trời lặn xuống sau mái cong đó, ông ta không khỏi sinh muôn vàn ý nghĩ.
Nay nơi đó không có tin tức gì, miếu đường trầm lắng ngột ngạt đó khi nào mới có vài phần quyết đoán đây? Một tên hầu tước nho nhỏ mà phải thảo luận lâu thế à? Chẳng phải hoàng đế luôn muốn giảm bớt tước vị sao, lão phu cho ngươi một cái, sao còn không mau hạ kết luận.
Đậu lão đầu hơi sốt ruột, lời của Vân Diệp được đám quản sự mang về không sót chữ nào, nhất là nghe nói vạn người đồng loạt nhổ nước bọt về phía Đậu gia, tay ông ta run rẩy, gân xanh khiêu vũ trên cổ, danh vọng tích lũy ngàn năm của Đậu gia bị hủy trong một sớm rồi.
Chỉ là một con tiện phụ thanh lâu có thể chà đạp thanh danh quý hơn vàng của Đậu gia không còn chút nào, khỏi cần nghĩ, từ nay về sau, Đậu gia muốn thoát khỏi cái danh thế gia nến người là nằm mơ.
- Các thương hộ của Vân gia ngay từ sáng sớm đã cưỡi khoái mã đem cáo thị bôi nhọ Đậu gia ta rời thành, nghe nói bọn chúng rời thành liền đi bốn phương tám hương, lão nô nghĩ bọn chúng không dám cáo thị khắp Quan Trung thì sẽ không thôi.
Lão quản gia tóc trắng đem hết tiến triển của sự việc báo cho gia chủ.
Đậu lão đầu nằm vật ra giường nước mắt giàn dụa, Vân Diệp ra tay quá độc ác, trên đời này thứ yếu ớt nhất là thanh danh, muốn lập nên thanh danh tốt cần bao đời nỗ lực, muốn hủy thanh danh một người thì không cần nhiều công sức, lần này vì đối phó với Vân Diệp, Đậu gia tổn thất nặng nề, dù nhổ tận gốc Vân gia cũng không bù nổi tổn thất, Đậu lão đầu lần đầu tiên muốn băm vằm Vân Diệp thành vạn mảnh.
Trở mình bò dậy, Đậu lão đầu chạy nhanh tới linh đường của Thập Tam lang, cái nên người đó quỳ trước linh đường, trong cái miệng há ra ngửa lên kia, bấc nến vẫn đang cháy, nhìn nụ cười thê thảm của Lục Trúc, lần đầu tiên Đậu lão đầu không thấy khoái trá, trước kia mỗi lần ông ta tới linh đường thăm tiểu tôn tử của mình, đều nhổ cái nến người một bãi nước bọt, nghĩ tới tất cả đều do con tiện tỳ này gây ra, ông ta rút đao của hộ vệ, vung nửa vòng, bổ xuống thi thể của Lục Trúc.
Nến người làm rất hoàn mỹ, sức lực Đậu lão đầu lại không đủ, không chém đứt được thi thể, đao bổ mạnh vào cổ, Đậu lão đầu xoa lưng đau nhức, đang định bảo hộ vệ đem nến người ra hậu viện đốt đi thì có tiếng bước chân hỗn loạn truyền vào.
Một đội hán tử ăn mặc kiểu nha dịch vào linh đường, nhìn thấy nến người ngã xuống, không nói một lời, khiêng ngay ra ngoài. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Làm càn! Đám cẩu nô tài ở đâu ra, Đậu gia đâu phải chỗ các ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi?
Đậu lão đầu cực kỳ phẫn nộ, đám hộ viện trong nhà làm ăn kiểu gì không biết, để một đám nha dịch mặc sức xông thẳng vào, còn có lẽ trời nữa không?
Hán tử cầm đầu chắp tay cũng chẳng thèm, cười hì hì nói với Đậu lão đầu:
- Lão công gia bớt giận, tiểu nhân cũng phụng lệnh làm việc thôi, nếu như lão nhân gia ngài không định ngang nhiên giết mấy đứa tiểu nhân thì xin mở một con đường để bọn tiểu nhân về báo cáo nhiệm vụ.
- Các ngươi là ai, phụng lệnh ai?
Đậu lão đầu bình tĩnh lại, chuyện hôm nay cực kỳ quỉ dị, khi nào mà nha dịch dám xông vào hậu đường Đậu gia chứ?
Các cụ nói một điều nhịn là chín điều lành không sai chút nào.