Tên thương nhân họ Vương đem điều ước đưa lên cho Vân Diệp vo lại nhét vào mồm, cố nuốt xuống, quỳ trên mặt đất đập đầu bình bịch, chỉ hi vọng Vầu hầu tha thứ.
Hai nhà kia không ngờ còn do dự, không biết nên khấu đầu cầu xin tha tội, hay là tiếp tục cứng tới cùng, mắt đảo loạn lên, nghĩ cách vẹn cả đôi đường.
Hà Thiệu kéo tên Vương béo dậy, bảo với hắn:
- Được rồi, chỉ hai nhà các ngươi, hầu gia không để các ngươi làm không công đâu, đều có cả đống thê thiếp phải nuôi, lần ngày ngươi lợi lớn, đó là thứ có thể truyền cho con cháu, người khác có muốn đoạt cũng không được, nương nương cấp ba vạn quan là hai thành tiền xây cung điện, cho nên giá gạch của ngươi chỉ có thể lấy hai thành. Còn về ngươi bán cho người khác giá bao nhiêu thì tùy ngươi, có bản lĩnh thì bán với giá của vàng cũng được. Hai thành chỉ giới hạn xây dựng hoàng cung, còn giá gạch phường Hưng Hóa sẽ theo giá gốc, không thiếu của ngươi một xu. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lưu Tam cũng là người thông minh, đi tới nắm tay tên Vương béo:
- Lão ca ca, tiểu đệ sau này còn cần ca ca chiếu cố, hai ta xây lên hoàng cung, tổ tông tám đời cũng có thể diện, kẻ nào dám chắn trước mặt chúng ta thì có giỏi bán gạch cho hoàng gia đã.
Vương béo vui buồn lẫn lộn, nhưng mừng vì mình thoát khỏi một kiếp nạn, hai tên kia vừa nghĩ thông định chấp thuận, ai ngờ Vân Diệp không nghe chúng nói, phẩy tay một cái, cả hai bị hộ vệ xách ra ngoài, ném ngoài cửa, nhổ bãi nước bọt, nói:" Là cái thá gì chứ!" Rồi vào nhà.
Đám thương nhân trong sân yên tĩnh ngay, có kẻ lúc nãy tỏ ra ngông nghênh đi dán người vào tường định chuồn, phó dịch Vân gia nhìn chằm chằm, mời quay lại, Vân gia ta dễ ức hiếp lắm sao? Không lột da ngươi, hầu gia sao chịu bỏ qua, không nhìn hai kẻ vừa xong à?
Có tấm gương đó rồi, những người khác rất dễ nói chuyện, thương nhân chẳng ai ngu, nghe thấy chuyện tốt ngàn năm hiếm có làm gì không chen một chân vào, lập nên cơ nghiệp trăm năm khó thế nào, thương nhân sao không hiểu, giờ có cơ hội đi đường tắt, phải phải bỏ giá nhất thời, con cháu ba đời dựa vào bốn chừ hoàng gia chuyên dụng có thể ăn không hết.
Tin đồn truyền đi, Vân gia càng trở nên náo nhiệt, lần này đều lễ vật mở đường, gác cửa Vân gia cằm hếch lên trời, không thèm nhìn người bê lễ vật, chỉ nói một câu:
- Hầu gia mệt đang nghỉ, không tiếp khách.
Rồi rầm một cái đóng cửa lại, ai biết thì hiểu đó là gác cửa, ai không biết còn tưởng hắn là hầu gia.
Vân Diệp chẳng nghỉ, mà đang tiếp huân quý lớn nhỏ trong phòng khách, những người này bái kiến theo đúng lễ, tất nhiên không thể cự tuyệt, cung kính ra cửa phòng khách nghênh tiếp.
- Bất Khí huynh, lâu ngày không gặp nhớ chết thôi, nghe nói huynh vì nước lập công ở thảo nguyên, ta hận không thể bay tới thành Sóc Phương kề vai tác chiến, như thế sảng khoái nhường nào.
Vân Diệp cười dâm:
- Thụ Nhân huynh, nghe nói mấy ngày trước huynh nạp một phòng tiểu thiếp, là tuyệt sắc của Yến Lai lâu, không biết khi nào tiểu đệ được bái kiến tẩu phu nhân.
- Xéo, không nói tới gặp ta, chỉ nhớ tới tẩu tử, huynh đệ như thế để làm gì, ta tới Yến Lai lâu cũng thử dưa ngọt, chẳng ra mẹ gì, Bất Khí huynh có bí quyết gì mau nói cho biết.
- Ha ha ha, Bất Khí huynh, nghe nói huynh bị hoàng hậu nương nương hại, tiểu đệ tới chúc mừng, tiểu đệ cũng mong được nương nương hại, tiếc là mong không được, Bất Khí huynh được nương nương đối xử đặc biệt làm người khác hâm mộ chết.
- Bất Khí huynh, nhà tiểu đệ chỉ dựa vào hiệu dầu kiếm ăn, đều là huynh đệ trong nhà, huynh xem mà làm.
Đại sảnh láo nháo như vào ổ gà, có giao tình, có tới kéo quan hệ, có trêu đùa, có lấy giao tình uy hiếp, tóm lại Vân Diệp như ngọn cỏ trong mưa gió, bị lay đi lắc lại.
Có thể tới Vân gia đại bộ phận là con cháu quân đội, Vân Diệp không có lý do từ chối, quân đội Đại Đường luôn đồng lòng, nhất là khi đối diện với quan văn, dù là có mâu thuẫn lớn đến đâu, một khi liên quan tới lợi ích quân đội là không nói hai lời, mũi giáo đồng loạt chĩa ra ngoài.
Vân Diệp cũng thuộc hệ thống quân đội, đám hoàn khố kia nói chuyện tất nhiên không phải kiêng dè gì, phải thỏa mãn người nhà trước, đó là gốc lập thân, Vân gia bày tửu yến, khoản đãi đám đầu trâu mặt ngựa này.
Rượu ngà ngà, bụng lưng lửng, đám hoàn khố chẳng hẹn mà cùng đặt chén trong tay xuống, nhìn Vân Diệp đợi y lên tiếng, làm xong việc mới uống rượu tiếp được, nhà con đang đợi tin.
- Các vị huynh đệ đều là người nhà cả, tiểu đệ không nói khách sáo nữa, tiểu đệ bị nương nương hại, cầm củ khoai nóng, không cách nào khác, ý chỉ đã ra, tiểu đệ co chui xuống đất cũng phải hoàn thành, nếu không thể diện của quân đội bị tiểu đệ làm mất hết.
- Tiểu đệ nghiền ngẫm mãi, cuối cùng nghĩ ra cách dùng ba vạn quan xây được cung điện, đó là bán quyền quan danh, quyền quan danh không thể bán ra tiền, nếu không bệ hạ sẽ treo đệ lên cột cờ ngay, cho nên đành phải ra tay từ giá cả, chư vị ca ca, chỉ cần sản nghiệp trong nhà có liên quan tới xây dựng cung điện, tiểu địa đều đồng ý. Nhưng lời không hay nói trước, giá cả chỉ có thể cung cấp hai thành so giá gốc, đương nhiên chỉ với vật liệu dùng cho xây dựng cung điện, còn nơi khác kể cả phường Hưng Hóa cũng mua giá gốc, được hay không chư vị ca ca nói một câu.
Nếu là cùng một tập thể lợi ích, vậy không cần phân chia thân sơ.
- Bất Khí huynh nói có lý, ba vạn quan sao đủ xây cung điện, chỉ đủ hai thành thôi, nhà ca ca làm sơn, hoàng cung dùng tới, chỉ cần hoàng cung cần, ca ca dù lỗi vốn cũng cung ứng, coi như giúp Bất Khí vượt qua ải khó này, ai tranh với ta, tâm đánh kẻ đó.
Con của Lưu Hoằng Cơ là thế đấy, cha hắn xuất thân lưu manh, trừ nắm đấm ra thì không có cái gì khác.
Rất nhanh đạt thành ý hướng, có hai nhà cùng kinh doanh giống nhau, bọn họ tự thượng lượng phân ngạch mỗi bên, ai cũng vui vẻ.
Chuyện làm xong, gia phó các nhà đem tin tức về, tửu yến tiếp tục, đám hoàn khố uống say lướt khướt, Vân Diệp chỉ nhớ mình bị chúng kéo ra giữa múa, xoay, xoay, xoay, ngoài ra chẳng nhớ gì nữa.
Lại một ngày qua đi, vừa rồi mới mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng trống, trời vừa sáng sao có người lay mình, hôm qua uống say làm Vân Diệp đau đầu khó chịu bực tức đẩy bàn tay kia ra, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp.
Lần này không lay nữa mà là vén mi mắn rồi, Vân Diệp phẫn nộ, kẻ nào to gan thế, không biết hôm qua ta uống say à?
Không ngủ được nữa rồi, lồm cồm bỏ dậy chuẩn bị nổi bão tố, ai ngờ lọt vào mắt là Lý Thừa Càn, hai mắt thâm quầng hỏi:
- Một đồng kia đâu rồi?
Vân Diệp hai mắt đờ đẫn, đau khổ hỏi:
- Sáng sớm ngày ra ngươi cả tảo triều cũng không tham gia, chạy tới Vân gia chỉ để hỏi một đồng kia đi đâu à?
- Đúng, hôm qua cả đêm ta không ngủ, nghĩ không ra một đồng kia đi đâu, sáng sớm cửa cung vừa mở là ta đi tìm ngươi.
Lý Thừa Càn vô cùng thành khẩn nói:
- Ngươi không biết hôm qua ta vì làm nhà miễn phí cho nhà ngươi công tác tới khuya, còn uống rất nhiều rượu, giờ đau đầu lắm, phải ngủ.
- Ta biết, tối qua ngươi cùng đám đầu trâu mặt ngựa khiêu vũ cuồng hoan, ngươi còn nhảy kiểu Hồ, xoay tròn trên bàn, áo ngoài cũng cởi, nghe nói lắc mông cực kỳ điệu nghệ, tựa hồ vui lắm. Cuối cùng tiễn bọn họ ra cửa, các ngươi còn đánh tuần đêm, nghe nói sáng sớm hôm nay có quan viên ngũ thành binh mã ti tham tấu các ngươi, vì tị hiềm, ta không lên triều, chuốn đi trước.