Năm ngoái tới Vân gia nhìn thấy ngọc mễ, rất tò mò, chưa bao giờ nhìn thấy loại lương thực này, Vân gia lão nãi nãi chống gậy dưới mái hiên cầm mỗi chuỗi ngọc mễ, vàng óng, còn dùng lụa phủ lên, không cho ai đụng vào, ai đụng vào đánh gãy chân, ngay cả Tiểu Nha nghịch ngợm nhất cũng không dám.
Mặt dầy xin xỏ mãi mới được mười hạt ngọc mễ, khai xuân liền trồng trong bồn hoa, tưới nước xới đất đều tự làm, hạt giống của Vân gia rất tốt, mười hạt ngọc mễ phá đất vươn lên, Lão Lý vì mười hạt ngọc mễ này mà nâng cấp bồn hoa, trừ lão thê có thể tưới nước khi ông không có nhà còn ai động vào là chết. Đứa cháu vì lắm chuyện đã bị đánh mấy lần rồi.
- Lão Lý này, chỉ mấy hạt hoa màu thôi mà, con trẻ vô ý chạm vào, nói vài câu là thôi, có cần nổi giận trong ngày đại hỉ thế này không?
Tần Quỳnh thấy con bị phạt đứng giữa trời nắng rất đáng thương, tới nói đỡ:
- Ngươi hiểu cái chó gì?
Lão Lý giờ ghê lắm, một gia trưởng học sinh từ lúc nào dám vỗ vai trò chuyện với mình rồi:
- Nếu đồ cổ tranh vẽ, gốm ngọc trong nhà bị bọn nhỏ làm học, lão phu chỉ cười, coi như chúc phúc bình an, ai thèm giận bọn chúng. Nhưng thứ hoa màu này thì khác, nghe nói sản lượng tới mười đảm, trồng thêm một cây, tương lai có thêm ít giống, các trang hộ sớm ngày được ăn no, ngươi nói xem lão phu nổi giận có gì không đúng?
Tần Quỳnh dựng lỗ tai lên, xác nhận lần nữa:
- Lão Lý, lời này thật chứ.
- Đây chính là điềm lành, lão phu đời này hận nhất là mấy luận điệu điềm lành nọ điềm lành kia, nhưng khoai tây và ngọc mễ mà nói là điềm lành thì lão phu giơ cả hai tay tán đồng, đợi thu hoạch ngọc mễ, lão phu ước tính sản lượng xong sẽ đích thân dâng biểu tường thụy, thứ tốt thế này không phổ biến thiên hạ là lỗi của triều đình.
Tần Quỳnh tới bên bồn hoa nhìn thật kỹ, khẽ chạm vào phiến là rộng, trở tay tát Tần Sương một cái:
- Trông coi cho kỹ, không để ai động vào, tính mạng toàn bộ số người trong sân cộng lại không bằng nó đâu.
Tần Sương nghe cha nói vậy lập tức đứng thẳng tắp, Phòng Di Ái vừa chạy qua, cách ngọc mễ gần một trượng đã bị Tần Sương đá lăn qua một bên, Lý Cương thấy vậy hài lòng lắm, yên tâm nói chuyện trên trời dưới đất với đám lão hữu.
Sắp trưa rồi, tiệc dưới lán đã chuẩn bị xong, chỉ đợi khách khứa vào chỗ, phó dịch mượn từ Vân gia chân tay nhanh nhẹn trải chiếu lên thảm, tránh khách ngồi lâu giữa trời nóng không được thoải mái.
Phòng Huyền Linh tới, Đỗ Như Hối cũng đã tới, Ngụy Trưng mang theo một vò rượu tự ủ, Đường Kiệm và Lý Đại Lượng kết bạn tự đánh một cỗ xe nhẹ, dọc đường ngắm cảnh tiêu diêu, chỉ là lễ vật hơi kém, một giỏi đào làm bằng bột mì, một giỏ bánh hạch đào, đó là toàn bộ tâm ý của bọn họ.
- Lý sư sống ở chốn thần tiên, nằm có lầu cao, dậy có danh sơn, nhàn hạ giáo dục học sinh, đúng là làm vãn sinh hâm mộ.
Đỗ Như hối và Lý Cương tư giao rất tốt, chỉ là gần đây sức khỏe không tốt, đã có nỗi nhớ điền viên.
- Khắc Minh, ngươi còn trẻ mà nói lời nhụt chí, lão phu nhớ không nhầm thì ngươi mới bốn một tuổi, đang độ tráng niên, quan tới binh bộ thượng thư, là lúc làm việc lớn, sao lại có tâm tư thoái ẩn, sức khỏe mà không tốt thì tới thư viện ở vài tháng, để Lão Tôn, Vân Diệp điều dưỡng thân thể cho. Thịnh thế của Đại Đường ta vừa mở màn, bệ hạ sao có thể thiếu ngươi, ngươi nhìn lão phu tuổi quá cổ lai hi, vẫn ăn được ngủ được, chuẩn bị sống thêm vài năm nữa đi xem thắng cảnh Đại Đường, ngươi sao có thể sa xút như vậy.
Lý Cương rất tán thưởng năng lực làm việc của Đỗ Như Hối.
- Vãn sinh vì chuyện công bộ có tranh cãi với Vân hầu, mong Lý sư ở giữa điều hòa.
Lần trước Đỗ Như Hối làm công bộ thượng thư đúng là có tâm tư muốn so tài với Vân Diệp, về sau nếu chẳng phải hoàng hậu ra tay thì ông ta sẽ chết trong nhục nhã, cho nên lần này có chuyện nhờ vả không bỏ thể diện xuống được, nhưng tình hình sức khỏe ngày một kém, không thể trì hoãn, Phòng Huyền Linh lần này đưa ông ta tới là có ý tu bổ quan hệ với thư viện.
- Lão phu tuổi cổ lai hi có thể vô thúc vô cầu, Huyền Linh, Khắc Minh, hai ngươi là tể tướng phải có lòng dạ dung người, tên tiểu tử Vân Diệp đó là đứa vô tâm, một cái hố có thể ngã tám lần. Khắc Minh, ngươi cứ tới đi, lão phu an bài, còn sợ y phản à?
Chuyện chùi đít cho Vân Diệp thì Lão Lý làm vô số lần rồi, nay Đỗ Như Hối muốn hòa giải là cơ hội tốt, có lý nào không nắm lấy, Vân Diệp là chuyên gia gây họa, bớt đi chút kẻ thù càng tốt, Đỗ Khắc Minh không phải là người xấu, không cần thiết thành kẻ thù.
Đang nói thì Nhuận Nương và Vân Diệp khiêng một cái hộ to đi vào, hương thơm ngào ngạt làm ai cũng phải ghé mắt nhìn. Ai ngờ được bánh ga-tô hôm qua làm bị Vượng Tài ăn vụng một miếng lớn, khi Vân Diệp phát hiện ra thì cái bánh lớn dưới cùng chỉ còn non nửa. Đuổi đánh Vượng Tài trong vườn hoa suốt nửa ngày mới chợt thấy hình như oan cho nó rồi, Vượng Tài rất ngoan, ngươi khác không cho nó không bao giờ ăn, đây là thói quen tốt chưa từng phá lệ.
Xách Tiểu Nha lên, ngửi miệng nó, mùi bánh rất thơm, Tiểu Nam cũng vậy, Tiểu Bắc, Tiểu Tây không khác gì, tìm được tên đầu sỏ, bốn đứa muội muội lần lượt bị đặt nằm lên đùi đánh vào mông đen đét, phản rồi, bản thân ăn vụng đã đành, còn bôi bánh lên miệng Vượng Tài, vu oan giá họa cho người khác là không tốt.
Đánh bọn chúng xong, ném ra sân kiểm điểm, đem bánh trên cùng chưa đụng vào cho nãi nãi, cô cô, thẩm thẩm, tỷ tỷ ăn, đánh mạt chược cả sáng cũng đói rồi, tầng hai cho Tân Nguyệt, nàng siêu cấp thích ăn bánh ga-tô, thêm vào Tiểu Thu, không lo ăn không hết.
Phần cuối cùng Vân Diệp moi một miếng, đút cho Vượng Tài một miếng, ăn đòn oan thay người ta một trận, không mở miệng cãi được đúng là vấn đề lớn.
Khua chiêng đánh trống làm lại, lần này làm một cái còn to hơn nữa, không ngờ Trình gia còn có kem chua, đây là thứ tốt, quả đào thọ dùng nó là chuẩn nhất. Gọi người nặn bánh ngoài đường vào, lấy vải sạch cho kem chua vào, khoét một lỗ nhỏ ở góc, từ đó có thể bóp ra nhiều loại hoa văn.
Chỉ là kem chua không được bông lắm, có điều không sao cả, dưới sự chỉ dẫn của Vân Diệp, từng bông hoa đẹp đẽ xuất hiện, đỉnh trên cùng là quả đào lớn rất bắt mắt, màu sắc tươi ngon, đều là phẩm thực vật do người nặn bánh cung cấp, ai vào không hại người.
Cho người nặn bánh mười đồng, đánh chết hắn không dám nhận, chỉ cầu xin cho phép sau này để mình được làm thế, thông minh thật, đây là nghề của hắn, không cho làm thật không phải.
Bốn đứa muội tử nhìn không chớp nổi mắt, kích động chỉ muốn nhào vào cắn, cái bánh lần trước giao hẹn là chỉ ăn một ít thôi, ai ngờ không phanh không được, hiện cái bánh này đẹp lung linh, rõ ràng ngon hơn cả cái trước, không ăn sao được.
Nghe nói là dùng cho sinh nhật Lý gia gia, mấy cô nhóc quyết định tới nhà Lý gia gia thăm Lý nãi nãi, mỗi đứa còn chuẩn bị một món quà nhỏ, cơm trưa cũng chẳng ăn thúc giục quản gia đưa chúng tới nhà Lý Cương, đúng là lòng dạ Tư Ma Chiêu ai cũng rõ.
Vào sân nhà Lý Cương, Nhuận Nương liền nhìn thấy Tần Sương đầu đẫm mồ hôi đứng bên ngọc mễ, rất thiếu nghĩa khí bỏ ca ca ở đó, chạy ra hậu viện lấy một ấm trà lớn đưa cho Tần Sương, làm Vân Diệp đang khát cháy cổ lườm Tần Sương một cái.
Bánh ga-tô đặt lên bàn, bốn tiểu nha đầu kéo Lý lão phu nhân và các nữ quyến khác tới chúc thọ, bọn chúng chuẩn bị cả dĩa, đĩa ăn bánh rồi, luôn mồm giục Lý lão phu nhân mau bảo Lý gia gia thổi nến, để bọn chúng ăn bánh.
Lý Cương cười sung sướng, bảo phó dịch mở hộp bánh ra, tức thì mùi bánh ga-tô thơm phức bao phủ cả sân, quả đào sống động, hoa tươi như thật, còn dùng mứt quả viết thành chữ lớn " Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng."
Đó là mong mỏi tha thiết nhất của Vân Diệp, y thực sự mong lão nhân gia có phúc thọ lâu dài.
Lý Cương cười ngoạc miệng, mắt híp thành khe, Ly Thạch tức thì vung bút vẽ tranh, chỉ vài nét cảnh Lý Cương ngửa mặt cười lớn đã xuất hiện.
- Đúng là càng sống càng thú vị.
Lý Cương nói xong dưới sự chỉ dẫn của Vân Diệp phùng má thổi nến, lấy con dao dài cắt nhát đầu tiên dưới ánh mắt tiếc nuối của mọi người.