- Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngươi chẳng còn ở lại Trường An được bao lâu nữa đâu, chuyện thư viện cứ đặt qua một bên, lo cho trong nhà nhiều hơn, lần này ngươi đi ít nhất phải ba năm, nếu chuyện không thuận ba năm vẫn là ngắn, yên tâm, ta không chết sớm như vậy đâu.
Tay Vân Diệp hơi run, lão tiên sinh nói trúng vấn đề y lo nhất, muốn nói, nhưng thấy ông đã nhắm mắt lại rồi, thổi tắt nến rời phòng, mấy ngày qua các tiên sinh của thư viện không về nhà, mọi người đều có phòng của mình, may là chuyện chiêu sinh đã xong, có thể nghỉ ngơi.
Đêm xuân Ngọc Sơn trong như nước, mang chút hơi lạnh, hoa đào trên núi chưa nở, Hồng Thành đã đi quanh thư viện hai phòng, xử phạt hai tên tiểu tử tới nhà ăn ăn vụng, theo dõi chúng ăn hết bát cơm, mới đuổi hai tên học sinh lớp cao ra ngoài tiêu cơm, thấy Vân Diệp, hai tên học sinh xấu hổ chùi mép, giương tai lên nghe Hồng Thành cáo trạng Vân Diệp.
- Sao, tối ăn chưa no à?
Vân Diệp lấy làm lạ, cơm nước của thư viện có tiếng, sao lại phát sinh chuyện đói bụng.
- Bẩm tiên sinh, không phải là ăn không no, là bọn học sinh ra hậu sơn xem thợ làm tường bao quên thời gian, về không kịp bữa, bụng đói, hôm nay quán của Hoàng Thử lại không mở, đành tới nhà ăn ăn vụng, phạm quy định, xin tiên sinh trách phạt.
- Đó là các ngươi không may, Hồng viện giám đã xử phạt các ngươi, hiện giờ các ngươi ăn nhiều, đi một chút tránh đầy bụng.
- Chúng không bị đầy bụng, tối nay phải trực đêm với ta.
Hồng Thành nói xong dẫn nanh vuốt đưa hai tên học sinh tiếp tục đi quanh tường bao. Vân Diệp vốn định hỏi chuyện nỏ tám trâu, thấy Hồng Thành đã đi xa, biết chưa có kết quả gì, Hồng Thanh đang uất lắm.
Tới cửa, Vân Diệp đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đen xì xì không thấy gì cả, nhưng cảm giác áp lực làm người ta sởn gai ốc vẫn tồn tại, lần trước có cảm giác này là khi Lý Nhị nổi giận, dù không nhắm vào mình, nhưng loại cảm xúc chứa đầy sự bạo ngược đó làm Vân Diệp cả đời khó quên.
Nghiêng tai lắng nghe một hồi, trừ tiếng gió trong núi thì không có tiếng động nào khác, lắc đầu, đẩy cửa ra mới thình lình quay đầu lại, lòng không ngừng trầm xuống, một bóng đên cực lớn lướt qua đỉnh núi, chớp mắt biến mất.
Bàng Thi Nhi yếu ớt đang dựa vào bên cửa sổ, ngây ra nhìn bầu trời đên bên ngoài, thi thoảng lấy khăn tay màu trắng khẽ lau khóe mắt. Trường Tôn Lan từ giường bò dậy, nói nhỏ:
- Thi Nhi, mau ngủ đi, mai chính thức đi học rồi, ta nghe nói ả Thì Thì kia hung dữ lắm, ngươi ngủ sớm đi, ai biết mai sẽ gặp chuyện gì.
Thi Nhi gật đầu, khép rèm cửa lại, bò lên giường của mình, nằm cuộn lại như con mèo nhỏ, không lâu sau nhịp thở dài truyền ra, Trường Tôn Lan cũng chui vào chăn, ôm lấy gối ngủ say.
Cả thư viện chìm vào bóng tối, Vân Diệp ngồi khoanh chân trên giường, hai con mắt trong bóng tối phát ra ánh sáng xanh như mắt sói, hai tay tóm chặt đệm, lưng dựa vào tường, cứ ngồi mãi như thế.
- Không được, phải mau chóng rời Trường An, kế thay mận đổi đào không xong, bọn chúng vẫn không đi kiếm chuyện với Trường Tôn gia mà tới thẳng thư viện rồi, không được, trong nhà không thể xảy ra chuyện, thư viện cũng không. Nếu mục tiêu là mình, vậy mình đi ngay ngày mai, Động Đình Hồ núi cao nước sâu, chính là chỗ thích hợp để quyết đấu sinh tử, xem các ngươi mạnh hay ta lợi hại.
Căm hận trong lòng Vân Diệp chưa bao giờ ngùn ngụt như lúc này, đám yêu quái ngàn năm từ hang chuột nối nhau thò đầu ra, cứ tưởng Lý Nhị luôn khống chế đế quốc này, không ngờ ông ta cũng có chỗ bất lực, con mẹ nó, cái thời đại này không dựa vào ai được, chỉ có thể dựa vào bản thân, sức mạnh nắm trong tay mình mới yên tâm, lão tử chỉ muốn sống cho qua hết cuộc đời này, con mẹ các ngươi không để yên, tốt, vậy thì thử xem...
Vân Diệp đột nhiên rời nhà, Lý Nhị không ngạc nhiên gì cả, lại bộ nhanh chóng ký văn thư, ấn tín thủy sư Lĩnh Nam cũng trả lại cho y, doanh trại Trường An còn có mười lăm thuyền lớn, theo Vân Diệp tới Nhạc Châu, khi Ngũ lễ tư mã mang lên thuyền lượng lớn dầu hỏa, Lý Thái đưa tới cho Vân Diệp một trăm thùng gỗ phong kín, mặt Vân Diệp mới dịu đi một chút, đề phòng vẫn hơn.
Đông Ngư, Nhân Hùng đều ở trên thuyền, Vân Diệp không hỏi tới, nhưng Đơn Ưng tới thì làm y không hài lòng:
- Đại Nha có thai rồi, ngươi không ở Lạc Dương chăm sóc, tới Trường An làm gì?
- Trình Giảo Kim nói huynh gặp phiền toái lớn, cho nên đệ tới, không chỉ đệ, Lưu Phương, Vô Thiệt tiên sinh cũng tới, đại khái Cẩu Tử cũng sắp tới rồi.
Nói xong nhòn chân nhìn về bến tàu.
Quả nhiên Cẩu Tử đánh một cỗ xe ngựa kéo theo bụi mù tới bến tàu, vác một cái bao tải lớn, vừa nhảy lên thuyền đã hô khơi hành, sau đó một mình chui tọt vào khoang thuyền, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Biết không có chuyện gì hay ho cả, thuyền vừa rời bến, Hồng Thành toàn thân giáp trụ xuất hiện, cuồng nộ múa đại đao đòi thuyền quay về, Vân Diệp vờ như không nhìn thấy, ngồi trên sàn trò chuyện với Vô Thiệt và Lưu Phương, hai người này có vẻ kết thành hảo hữu, trông thân thiết lắm.
- Lần này đi Nhạc Châu trốn phải hai ba năm, tới khi ấy Cẩu Tử mang con tới phủ, ông bảo Hồng Thành có nhận không?
Vô Thiện tỉnh bơ hỏi Lưu Phương:
- Khó nói, có điều Hồng Thành ngoài lạnh trong nóng, cho dù vẫn ngứa mắt với Cẩu Tử, nể mặt cháu ngoại sẽ không phát tác, còn về phần Cẩu Tử chịu chút tội sống là đáng đời, trước kia phải nhận hôn sự này ngay, đợi khuê nữ người ta xinh đẹp rồi mới động lòng, ai vui cho được, chuyện này rơi lên người lão phu, nhất định phân thây hắn tiết hận.
- Hai vị đừng nói với ta trong cái bao tải đó là Hồng Quả Nhi, chẳng may Hồng Thành cáo quan thì Cẩu Tử nếm đủ, chuyện này ta không biết gì đâu đấy.
Vân Diệp phủi trách nhiệm:
- Hồng Thành chẳng mặt mũi nào đi cáo quan, cáo quan chỉ chuốc nhục vào thân, ngươi nghe nói đại hộ nhà nào hơi chút đi cáo quan chưa? Bị đánh gãy răng cũng chỉ đành vào bụng, không phơi bày ra cho người ta biết. Chuyện của Cẩu Tử chỉ là chuyện nhỏ, ngươi bị người ta đuổi như chó mới là chuyện lớn, chuyện gì khiến ngươi chẳng có thời gian căn dặn trong nhà đàng hoàng đã bỏ đi rồi? Tới mức hoàng đế cũng không bảo vệ nổi ngươi sao? Nói ra xem nào, hai năm qua dạy học ở thư viện, xương mềm ra rồi, chẳng biết còn chống chọi lại được phong ba không?
Chuyện không giấu diếm được nữa, nếu không nói thì càng khiến họ gặp nguy hiểm, thủ đoạn của những kẻ đó vô cùng âm độc, bất cẩn một chút là lọt vào bẫy, đám người đó hình như rất hiểu mình, tới mức làm mình kinh hãi,
- Hai vị đã nghe nói tới chuyện chín xác đón khách chưa?
Vân Diệp có chút rầu rĩ, từ khi ôm lấy chuyện này chưa lúc nào yên thân.
- Chín xác tiễn người tới vương quốc người chết, đây là đại lễ nghi của quý tộc, nghe nói thời thượng cổ còn tuẫn táng người làm như thế, năm bước một tỳ, mười bước một đồng, hai mươi bước một phó, ngươi là hầu tước, không thể nhận lễ quốc quân này, ai lại hầu hạ ngươi như hoàng đế thế?
Vô Thiệt rất tinh thông với những lễ nghi, ông ta không ngờ có người lại bỏ vốn lớn vì Vân Diệp như thế, phải biết rằng chín cái xác này không phải cứ tùy tiện giết chín người là xong, phải là người có quan hệ huyết thống với kẻ giết người mới được, tức là ngươi định tuẫn táng phải lấy người nhà mình ra khai đao, cỗ thi thể cuối cùng là bản thân, cực kỳ dã man, cực kỳ hung tàn, bất kể đối với kẻ địch hay bản thân đều vô cùng tàn khốc.