Chuyện nghiêm túc tới mấy Vân Diệp cũng có thể biến nó thành trò cười, trên đường đi thấy có người nướng khoai, bất giác cơm thèm ăn nổi lên, hai đồng nguyên đổi được cả đống, bóc vỏ ăn, rẻ thối, người ngay cả ngửi mùi cháo hạt sen cũng nôn ra giờ ăn ba củ khoai to như nắm đấm vẫn thèm.
Kệ tiếng kêu chói tai của Lưu Tiến Bảo ở đằng sau, đi như bay vào đại đường, Bùi Lương Sách đã đợi cả sáng rồi, nể mặt Vân Diệp lắm mới không phái người đi bắt, ông ta có quyền lợi đó, do hoàng đế cấp, ấn tín bày trên bàn còn to gấp đôi cái Vân Diệp cắt trong lòng. Bùi Lương Sách đợi mãi mới thấy Vân Diệp tới, định hàn huyên vài câu mới làm việc, vừa ngẩng đầu lên liền tức xì khỏi, chỉ mặt Vân Diệp run lẩy bẩy hồi lâu mới rống lên như điên: - Ngươi nhìn ngươi xem, là trọng thần một phương rồi, có thứ sử nhà nào đi nhậm chức mang theo cả quân đội không, đó là do bệ hạ hậu ái ngươi, ngươi không biết quý trọng, quan lễ, quan dung, quan thân có thứ nào hợp quy củ không, đi rửa tay đi rồi tới công đường làm việc.
Vân Diệp bị mắng mà chả hiểu ra làm sao, đang định nổi nóng thì thấy đám chúc quan đều cúi đầu xuống cười trộm mới hiểu ra, nhất định là trên người mình không ổn, xem y phục, không vấn đề, mũ đâu rồi? À không đội mũ, sáng Đại Nha chải tóc cho nhất định không sao, tới khi nhìn tay mình mới biết.
Con mẹ nó người triều Đường ngu như lợn, có củ khoai tây mà không biết nướng, không biết mang cái lò tới thong thả nướng, ném cả vào đống lửa nên đen xì xì, vừa rồi chỉ biết ăn nên quên, khỏi nói miệng bây giờ cũng đen xì, vội vàng che miệng ra chum hứng nước, rửa sạch rồi mới vào xin lỗi Bùi Lương Sách.
- Tối hôm qua uống say, sáng dậy không ăn nổi gì cả, trên đường thấy người nướng khoai mới cứu lại được cái mạng này, ăn vội quá, đô đốc chớ trách.
Bùi Lương Sách thấy Vân Diệp không phải cố ý làm mình khó chịu, hòa hoãn hơn: - Chẳng trách được, quan viên tới phía nam trong lòng luôn không vui, say là chuyện thường, nếu Vân hầu đã tỉnh lấy ý chỉ của bệ hạ, mệnh lệnh của binh bộ, ấn tín hành quân ra cho lão phu kiểm tra.
Nói xong có chúc quan mang khay tới trước mặt Vân Diệp, đáng lẽ đồ phải để trong hộp gấm giao tùy tung mang theo thì y moi ấn tín ở trong lòng, chỉ dụ và văn thư binh bộ dắt trong túi sau lưng, lấy ra đặt lên khay, các chúc quan tới đối chiếu từng thứ một, nhất là ấn tín càng xem kỹ càng, Vân Diệp đột nhiên máy động nói: - Đại đô đốc, hạ quan có lời cần nói riêng với ngài.
Vân Diệp rời Trường An, bước đi đầu không quay lại, thậm chí người trong nhà cũng không hiểu vì sao gia chủ ra đi vội vàng, người ngoài càng không rõ, nhưng phòng hộ Vân gia thì tăng lên gấp bội.
Hộ vệ trong nhà do hoạt kế xưởng rượu thay thế, cả nhà sinh hoạt quanh đại sảnh, phòng của phu nhân và thiếu gia thậm chí được đả thông với đại sảnh, Lão Giang suốt ngày ngồi trong góc khuất của đại sảnh.
Lão nãi nãi và Tân Nguyệt ngồi ở đại sảnh uống trà, cứ như đợi gì đó, đột nhiên một viên gạch bị đẩy lên, Lão Giang đi tới nạy viên gạch ra, một cái đầu đầy đất cát từ đất chui ra, lão nãi nãi chẳng hề ngạc nhiên, người đất chui ra thi lễ với lão nãi nãi và Tân Nguyệt, rồi tiếp tục công việc.
Không bao lâu sau cửa hang ở đại sảnh được làm xong, Lão Triệu đầu sư tử mắt chim ưng từ hang bò ra nói với lão nãi nãi: - Trong nhà còn cần khẩn trương ba ngày nữa, ba ngày sau đường hầm sẽ hoàn thiện, một vị trưởng lão của Công Thâu gia sẽ tới bố trí cơ quan, vị này về sau sẽ là người của nhà ta, hầu gia trước khi đi đã thương lượng với Công Thâu gia, ông ta chỉ biết thiết kế cơ quan, ngoài ra không biết gì hết. Lão phu nhân cũng đừng tiết lộ, tới khi đó chúng tôi sẽ an bài ổn hoat, nếu phát hiện ông ta có dấu hiệu lạ, sẽ lập tức giết ngay.
Lão nãi nãi gật đầu, Tân Nguyệt cũng gật đầu, dù có trở mặt với Công Thâu gia cũng không thể tiết lộ chuyện đường hầm, chuyện này không liên quan tới tình cảm, tính mạng già trẻ của Vân gia trói buộc vào nó, không được có chút lơ là nào.
Lão Tiền ngoài ngoài sân đùa với chó, đầu lĩnh hộ viện cầm nỏ đi tuần. Hôm nay chỉ cần là người vô duyên vô cớ xuất hiện ở sân là hắn ra tay ngay, cả Vân gia lặng như tờ.
- Vân Diệp đi vội vàng như thế, rốt cuộc là có c huyện gì? Trường Tôn thị bế Kim Thành công chúa, hỏi hoàng đế đang nghỉ trưa, Vân Diệp là bộ hạ của bà, bà phải biết hành tung.
- Y cảm thấy nguy hiểm, cho nên chạy luôn, định dẫn địch tới Nhạc Châu quyết chiến.
- Có chắc không?
- Chuyện này làm sao nói chắc được, khi xưa trẫm đại chiến với Vương Thế Sung ở Lạc Dương, sau tham chiến Đại Kiến Đức, khi trẫm quyết không lui nửa bước ai dám nói nắm chắc? Lúc đó mạng không phải của bản thân nữa.
- Chỉ riêng điểm này Vân Diệp đã hơn Trường Tôn Xung rất nhiều rồi, Trường Tôn Xung thời gian qua ru rú trong nhà, Vân Diệp thì vẫn bận rộn chuyện thư viện, phát hiện nguy hiểm là quyết đoán dụ địch đi. Chỉ có người trọng tình trọng lý mới là thần tử có thể phó thác chuyện lớn.
- Người ta nói người vô tình mới quyết đoán, nhưng trẫm chưa thấy người vô tình thực sự, người ta vô tình chỉ là với người khác, với thê nhi rất tình cảm.
Trường Tôn thị đặt Kim Thành đã ngủ say lên giường, chình lại vạt áo: - Xung Nhi không bằng Vân Diệp, thiếp biết, nhưng lần này nó không tệ, lấy bản thân làm con mồi, thế là dũng khí lớn, cuối cùng còn làm hai con chim ưng trọng thương nữa.
- Hoàng hậu, nàng có tin không, khi ấy nếu Vân Diệp ở trên thuyền, hai con ưng đó đã chẳng còn mạng, nói không chừng bị bắt sống, Xưng Nhi đặt bẫy là vì sợ, nếu Vân Diệp làm chuyện ấy thì là vì tò mò, hai tâm thái khác nhau làm việc, tất nhiên có kết quả bất đồng, những thứ thiên sinh chẳng thể học được.
Đế hậu đang chuyện trò thì có hoạn quan đưa tới một hột gấm, đó là tấu chương của phủ đô đốc Lạc Dương, Lý Nhị xem qua, giơ lên nói: - Nàng xem đi, Vân Diệp xuất chiêu rồi, chỉ là không biết vì sao y yêu cầu như thế, có điều, trẫm vẫn chuẩn tấu.
Thư viện đã khai giảng bốn ngày, bốn ngày này Trương Gián Chi đều sống trong tâm trạng mang ơn, trong vòng nửa năm, hắn sẽ không có đồng tiền thưởng nào, vì hắn lấy trước rồi, là học sinh nghèo, hắn được vay ít tiền ở thư viện, một trăm đồng nguyên, đủ để hắn tu sửa căn nhà rách nát hở gió bốn phương của hắn, còn thay được cỏ trên mái.
Chuông sáng chưa đánh hắn đã vội vàng rời giường, tới nhà bếp giúp đỡ, hắn là học sinh bảng bốn, có quyền lợi chọn nơi làm việc kiếm học phần, đầu bếp béo cười híp mắt, khoe khoang với đồng nghiệp tầm nhìn xa trông rộng của mình, từ đó về sau thêm tật xấu, rảnh rỗi quan sát học sinh lấy cơm, dự đoán tương lai của họ, tới khi không may nhìn Tiểu Vũ hơi lâu một chút, bị Tiểu Nha đánh dập mũi mới thu lại thói xấu này.
Trương Gián Chi chưa bao giờ dám nhìn trộm Tiểu Nha và Tiểu Vũ, vì các nàng rất dữ, hơn nữa còn có rất nhiều nanh vuốt, chỉ cần Tiểu Nha hô một tiếng Tiểu Kiệt lập tức có một tên học sinh lớp cao tay dài chân dài, hung dữ xông tới phía kẻ định ức hiếp các nàng... Hoặc kẻ sắp bị các nàng ức hiếp, đánh cho một trận, sau đó đi thẳng tới học giám nhận xử phạt.
Chạy bộ mỗi sáng với nữ tử mà nói là chuyện thống khổ, Thì Thì mặc võ phục chạy sau cùng, Hi Mạt Đế Á cao lớn ưỡn ngực đồ sộ chạy đầu tiên, thường xuyên có nam sinh chạy nhầm đường, hoặc va vào nhau.
Tiểu Vũ, Tiểu Nha được dạy thành ngựa con lâu rồi, chút lượng vận động này với các chưa là gì cả, còn có thể chạy cùng với nữ hài tử quan hệ tốt với mình, vui còn chẳng kịp. Cao Dương thì cắn răng cầm cự, mỗi lần chạy xong như chết rồi.
Thi Nhi hiện giờ coi thư viện là nơi chuyên môn hành hạ mình, chỉ chạy một ngày chân mọc bốn cái mụn nước, Hi Mạt Đế Á giúp nàng khều mụn thiếu chút nữa làm nàng ngất xỉu, nàng là nữ nhân vô cùng mẫn cảm, Hi Mạt Đế Á cầm chân nàng hết xoa lại bóp, nửa canh giờ mới khều được hai cái mụn.
Chạy chậm cũng không được, sẽ bị Thì Thì tóm lấy bắt chạy tiếp, dù bò cũng phải tới đích, ghét nhất là tới đich còn bị Tiểu Nha và Tiểu Vũ chế nhạo, câu cửa miệng của Tiểu Nha là:" Hai dặm thôi mà, trước kia ta và ca ca dắt lợn chạy còn nhanh hơn các ngươi."
Từ khi vào thư viện, Địch Nhân Kiệt cảm thấy như tới thiên đường, nhất là khi hắn phát hiện Tiểu Nha và Tiểu Vũ hô Tiểu Kiệt, luôn có ma thế mạng chạy ra, lòng vô cùng cảm kích cha mẹ đặt cho mình cái tên này. Hiện giờ không còn ai cướp của mình nữa rồi, không ai vứt hạt đào cũng gọi mình rồi, cuối cùng không cần mang ô cho người ta khi mưa, để mình phải đội lá sen về. Một mình trốn trong đồ thư quán, pha một ấm trà đốt thời gian là hạnh phúc vô cùng tận của hắn.
Cái móng ưng cực lớn kia hiện là vật sưu tầm đắc ý nhất của hắn, ngày nghỉ chạy về Vân phủ luôn lấy ra lau chùi, móng đã được hắn cẩn thận sấy khô, quét lên lớp dầu, gân sắt xương thép, nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp.
Sư phụ nhận lời nếu có cơ hội sẽ kiếm cho hắn một cái móng nữa cho thành đôi, nhất định là vật trang trí không tệ, vì cái móng này bị Tiểu Vũ và Tiểu Nha đánh thâm tím mặt mày cũng không buông, bảo bối cần cất kỹ.
Trường An phồn hoa vào mùa xuân luôn có nhiều nơi để đi, hạnh hoa đã rụng, trên đó đã có quả nhỏ lông tơ mơn mởn xuất hiện, còn hạnh hoa ở thảo nguyên vừa mới nở, nơi này quá lạnh, cả ong cũng chẳng muốn tới, cánh hoa chỉ đành điêu linh trong gió.
Công tử áo xuân không xuất hiện, tiểu nương tử ăn vận xinh đẹp chan chứa lệ hoa, từ lúc hoa nở tới khi hoa rụng, công tử đó không tới nữa.
Nữ tử Trường An rất mạnh mẽ, nhất là khuê nữ Độc Cô gia càng không phải hạng tầm thường, hoa rụng rồi mà không thấy người đâu, đành kể chuyện với mẫu thân. Đứa con mình thương nhân bị người ta làm nhục, sao có thể chấp nhận được, Vân Ngũ? Quạt gấp? Thanh y? Tuấn mỹ? Loại yêu nghiệt đó trừ Vân gia ra thì không đâu sinh ra được, vì thế vị phu nhân toàn thân khôi giáp đánh tới Vân gia trong ngày nắng đẹp, không chấp nhận tên cẩu tặc đó ăn xong quẹt mỏ.
- Vân gia công tử xỉ nhục tiểu nương tử nhà người ta? Tân Nguyên phun hết trà ra ngoài, nhìn nhi tử bụ bẫm bò trên bàn nhe răng cười với mình, lại nhìn Lý Dung đang ngồi học viết cùng Lý An Lan, chính hai thằng nhãi này làm nhục tiểu nương tử nhà người ta?
*** Ngũ đọc giống Vũ.
Phu nhân Độc Cô gia cũng có giao tình thân thiết với mình, người ta tới tận nhà tất nhiên mình phải ra đón, nghe tiểu nương tử kể lể xong, Tân Nguyệt ngớ người, mười ba mười bốn tuổi thì không thể là trượng phu, Địch Nhân Kiệt thì mặt tròn không phải mặt quả trứng, Vân Đại, Vân Nhị mới bỏ đóng tã, Vân Tam đang bú, lấy đâu ra Vân Ngũ?
Nghe Tân Nguyệt giải thích, Độc Cô phu nhân cũng hồ đồ, Vân gia ở gần Trường An chẳng có mấy hộ, tiểu thiếu gia kiệt xuất đó trừ Vân gia ra thì nhà nào có được.
May là tiểu nương tử nhà Độc Cô gia vẽ giỏi, thiếu niên phong lưu trong biển hoa được khắc họa giống tám phần, Tân Nguyệt nhìn một cái phun ra ngụm trà nữa, trừ tiểu nha đầu điêu toa xảo trá Tiểu Vũ ra thì còn ai nữa.
Hiểu rõ nguồn cơn Độc Cô phu nhân cười chảy nước mắt, nhưng tiểu nương tử khóc nát lòng, tuyệt vọng làm người ta đau đớn hơn thất vọng, ngạo khí làm nàng bắt mẫu thân bất kể thế nào cũng đưa mình tới thư viện tìm Tiểu Vũ tính sổ.
Chuyện giữa đám tiểu nữ nhi với nhau Vân Diệp không biết, biết cũng chẳng quản, chỉ cười một cái mà thôi, nay y đang bị cướp, thuyền nhiều như châu chấu từ sông đổ ra, lấp kín mặt sông, Vân Diệp nhìn mà cười tít mắt, ai nói Nhạc Châu không có người? Đây chẳng phải là người à? Sổ sách đúng là không có mấy, nhưng những lưu dân này đã sống ở đây mấy chục năm, thậm chí là mấy trăm nay.
- Đại soái, toàn hạng ô hợp, ti chức đảm bảo đánh một trận là tan. Dương Nguyệt Minh mặc y phục thuyền gia rách nát tới bên Vân Diệp nói nhỏ:
- Đánh tan bọn chúng làm gì, hôm nay chúng ta phải là là chuẩn bị để bị cướp, chẳng phải Lão Phùng nói đám người này chỉ cướp tài vật, không làm bị thương người ta sao? Chúng ta cứ xem đã rồi hẵng tính, đừng nói với ta các ngươi đi biển quen rồi, sợ đám thủy tặc cầm chĩa cá này. Vân Diệp quay lại nói, đại tướng chém giết của y hiện chỉ có một, ba người khác đang trên đường tới.
- Đại soái nói đùa rồi, vừa xong ti chức chỉ thăm dò thôi, đám người này ỷ đông người, không đáng sợ, chẳng qua lo cho an nguy của đại soái, dù sao chúng vẫn là thủy tắc, chẳng may nổi ý giết người, ti chức lo trong vạn quân không chiếu cố được đại soái, ti chức chết trăm lần cũng không đủ chuộc tôi.
- Không đáng ngại, ngươi xem tiểu cô nương răng khểnh cầm chĩa kia còn cười với ta, đánh cướp là một phần cuộc sống của họ, truyền lệnh! Chỉ cần bọn họ không hại người thì mặc bọn họ.
Dương Nguyệt Minh vâng lệnh xuống khoang thuyền truyền lệnh, Lưu Tiến Bảo canh ở mũi thuyền, Đơn Ưng ngồi trên cột buồm, Cẩu Tử nằm vắt vẻo trên màn thuyền như bùn nhão, Vô Thiệt thì pha trà, chẳng ai thèm ngó thủy tặc lấy một cái.
Một tên béo cầm đao, chống trúng đu lên thuyền, lớn tiếng quát: - Lão tử chỉ cướp hàng, không giết người, muốn sống ngoan ngoãn ngồi xuống, lão tử lấy tiền rồi đi, nếu không ném toàn bộ xuống sông nuôi cá.
Đại hán nhìn thấy tình hình trên thuyền là cảm giác không ổn, sau khi nhảy lên thuyền không chỉ cái thuyền này mà những thuyền khác đều không có tiếng la hét như thương thuyền, người trên thuyền này trông còn giống thủy tặc hơn cả bọn chúng, da đen bóng, tay chân thô, mặt mày đầy sát khí.
Lên thuyền là chuẩn bị sẵn sàng chém giết, hôm nay bất kể thế nào cũng sẽ có một trận ác chiến, hươu chết vào tay ai chưa rõ, may là nhiều người, thong thả giết thế nào cũng thắng.
Thấy đồng bọn của mình không chế bánh lái mới yên tâm, đám người này té ra không định phản kháng, thì ra là một lũ hèn, hại lão từ lo lắng.
Một tiếng sáo vang vọng khắp mặt hồ, đám già trẻ nam nữ mỗi người chống một cái thuyền tràn tới, chẳng bao lâu trên thuyền chật kín người cướp đoạt tài vật.
Dương Nguyệt Minh đứng ở mũi thuyền, tên tráng háng kia định nói, hắn đã nói trước: - Hôm nay các ngươi tốt số, chủ nhân không cho ra tay, lấy tiền tài rồi xéo đi, đừng kinh động tới chủ nhân.
Tráng hán định chửi, nhưng thấy ánh mắt khiếp người của Nhân Hùng và Đông Ngư, bỏ ý định tới mũi thuyền, không ngờ một tiểu cô nương đá bắp chân Dương Nguyệt Minh, định đợi hắn khuỵu xuống thì cho một chặt vào gáy, trước kia nàng dùng cách này xử lý không ít người.
Dương Nguyệt Minh vẫn sừng sững, vẻ nhạo báng quá rõ ràng, tiểu cô nương lớn tiếng quát: - Các ngươi là đám người giàu bất lương, thường ngày làm đủ điều ác chèn ép lương dân, hôm nay là ngày các ngươi trả nợ. Rõ ràng là thẹn quá hóa giận rồi, cúi đầu cầm chĩa đâm Dương Nguyệt Minh, con ngươi của Dương Nguyệt Minh co lại, với kẻ dám ra tay với mình, hắn chẳng thèm quan tâm nam nữ già trẻ, cứ giết cái đã.