Lão Giang nhìn viện tử kia một cái là xướng kỹ tại gia, nam nhân phong lưu thành tính, giống con mèo tham ăn, muốn nó không ăn vụng thì còn khó hơn lên trời, huống hồ Hoàng đại tài chủ bây giờ gia sản dư dả, không đi thưởng thức Hồ cơ ở Tân Phong thì thật có lỗi với bản thân.
Chuyện Hoàng Thử ăn vụng Lão Giang thấy chẳng cần quản, thế là hắng giọng, Hoàng Thử khiếp hãi nhìn tứ phía, cuối cùng phát hiện ra Lão Giang mới thở phào, đi nhanh tới chắp tay ngồi xuống, gọi một bát rượu nếp cho thấm giọng.
- Nhìn bộ dạng của ngươi đi, đi chơi gái có cần như đi ăn trộm vậy không, vốn trông khó coi, vừa rồi càng khó coi, đừng để người ta tưởng là trộm đánh chết, vừa rồi trên phố mới đánh chết tám tên.
Hoàng Thử ngượng ngùng nhận lấy bát rượu nếp:
- Năm xưa lúc xông pha học phải một đống tật xấu. Anh Nương là nữ nhân tốt, ta không muốn phụ nàng, nhưng đôi khi không kiềm lòng được, đành...
Lão Giang cười vỗ vai Hoàng Thử:
- Nam nhân thật khổ, chỉ có chút thú vui này, lão phu còn chẳng phải hay tới Yến Lai lâu sao? Có gì to tát, trong nhà yên ổn là được, ngươi nhìn hầu gia nhà ta, tổng cộng có bốn vị phu nhân, còn tính cả công chúa không có danh phận, đại hộ chỉ có nhà chúng ta sạch sẽ nhất, hầu gia nói, "tao khang chi thê bất khả hạ đường", lão phu cũng cho rằng như vậy, ra ngoài chơi bời không sao, đừng có dẫn về nhà, Vân gia trang không có trò cười này cho người ta xem.
Hoàng Thử và Lão Giang ăn xong rượu nếp, khi cưỡi ngựa qua Tế Liễu doanh, đột nhiên phát hiện ra trại người Thổ Phồn, Lão Giang nhìn một cái, nói:
- Kẻ cầm đầu nhất định là người hiểu binh pháp, ngươi nhìn doanh trại của chúng, quẩn kỳ nghiêm ngặt, dẫn nước vào doanh, đào hố phòng bị, doanh trại năm trăm người thế này là kiên cố rồi. Kho vũ khí, lương thực đều đã lập xong, chẳng lẽ người Thổ Phồn định ở đây lâu dài, không vào Trường An nữa?
Hoàng Thử sắc mặt cổ quái, lấy chùy thủ cứa cành cây bên cạnh, xoay nửa vòng, rút chùy thủ ra ngửi:
- Lão nãi nãi nói phải đánh gãy chân người Thổ Phồn, nhưng chúng quá đông, không dễ ra tay, nếu như lừa hết tiền tài của chúng thì sao? Trường An gạo đắt, không có tiền cũng bằng gãy chân.
Lão Giang mắt sáng lên, vỗ yên ngựa:
- Ngươi chắc chứ? Lão phu nhân nói chỉ là tức giận mà nói thôi, nghe là được, để người nhà bị thương thì không đáng.
- Dưới Tế Liễu doanh có một cái mộ tập thể thời Hán, trước kia gia phụ liên hợp với sáu nhà trộm mộ mới đả thông được đường hầm phía dưới, người Thổ Phồn canh phòng nghiêm ngặt cũng vô dụng, chúng ta từ dưới chui lên, chỉ cần Giang thúc có thể xác định ví trí tài bào của chúng, hắc hắc, ta có thể mang hết đi trong đêm, một xu cũng chẳng để lại. Nếu thúc chưa hài lòng, dưới còn có cả sông ngầm, bị long thạch chặn mất, chỉ cần phá long thạch, sông ngầm sẽ phun trào, mặt đất sập xuống, chúng ta có lấy tài bảo đi cũng chẳng ai biết.
Hoàng Thử cười khùng khục, không nhìn người Thổ Phồn nữa, thức ngựa lên một ngọn đồi bên cạnh, Lão Giang tinh thần phấn chấn theo sau, Hoàng Thử ở trên mặt đất chẳng là cái thá gì, nhưng chui xuống đất thì thành thiên hạ của tên khốn kiếp này rồi, Lão Giang nghĩ đã thấy đắc ý, hầu gia toàn lôi về nhà kỳ nhân dị sĩ thật sáng suốt.
Nói tới dưới mặt đất thì phải nói tới đám người Lưu Phương, Hàn Triệt, Đơn Ưng. Ba ngày trôi qua rất nhanh, Hàn Triệt mấy ngày qua được đám Trình Phong tận tình chăm sóc, cuối cùng có chút tinh thần, còn chưa đợi hắn nghĩ ra cách bỏ trốn thì Đơn Ưng lấy một đoạn tơ trói lại, với cao thủ, Vân Diệp chưa bao giờ lơ là.
Nhìn sợi tơ, Hàn Triệt thống khổ rên lên, vốn tưởng rằng đám người này lấy Lưu Phương làm đầu não, muốn thôn tính thế lực ở Động Đình Hồ, mình đặt toàn bộ tinh lực lên Vân Diệp, nên mới bị Hàn tiên sinh này thừa cơ, hiện giờ xem ra mình lại thua thảm rồi, tất cả là từ tay Vân Diệp.
- Công tử hẳn là hiểu rồi chứ, lão hủ chẳng qua chỉ là mưu sĩ của Vân hầu thôi, tất cả điều công tử làm là chuyện Vân hầu phải làm, nhưng Vân hầu chẳng thể phá hủy toàn bộ nhà cửa của bách tính, đành nhờ tay công tử.
- Giờ tốt rồi, thành trì đã bị công tử san thành bình địa, hầu gia thoải mái xây tân thành bên trên, chuyện ác phá nhà do công tử và đám thủy tặc làm, còn hầu gia làm người tốt, xây nhà cho bách tính. Hiện lao lực cũng không thiếu, đám thủy tặc phải bị trừng phạt, không xây xong thành đừng mơ sống nữa, trận chiến này giải quyết vấn đề thiếu lao lực, lại giải quyết phiền toái của giải tỏa. Quan trọng nhất là quét sạch thủy tặc, về sau Nhạc Châu sẽ không bị thủy tặc quấy nhiễu nữa, chỉ cần mười năm sẽ thành viên minh châu của Đại Đường, đó đều nhờ công tử ban cho.
Những lời xói tim của Lưu Phương như xát muối vào vết thương của Hàn Triệt, muốn hét lớn, nhưng cổ họng nghẹn không nói được câu nào, cuối cùng rít ra được một câu:
- Thành Nhạc Châu hủy rồi, không phải giải tỏa mà là hủy hoàn toàn rồi.
Tới giờ Hàn Triệt vẫn chưa hiểu nổi quan niệm tân thành của Vân Diệp.
- Chưa hủy triệt để, ban đầu hầu gia muốn tốt nhất xóa bỏ thành Nhạc Châu trên bản đồ, xây một tòa thành mới chưa từng có trên đất trống, như thế đơn giản hơn mở rộng nhiều, lại tiết kiệm thời gian, giờ vạn sự vẹn toàn, chỉ cần đợi xây nhà là xong, tin rằng đám thủy tặc sẽ rất chăm chỉ dưới đòn roi.
Lưu Phương không định để lại cho Hàn Triệt một chút tôn nghiêm nào, chỉ một câu nói ngắn ngủi đã phá hủy sạch sự kiêu ngạo cuối cùng của Hàn Triệt. Hàn Triệt nhắm mắt lại nằm trên đống cỏ, co mình hướng vào tường, không muốn nghĩ tới tương lai của mình, thậm chí hắn nghĩ cả đời trốn dưới đất cũng không tệ, như thế không ai biết mình bị đại sỉ nhục, bị người ta đùa như khỉ còn đắc ý, lão già nói không sai, mình không phải đối thủ của Vân Diệp.
- Hàn tiên sinh, đây hẳn không phải là tên thật của ông, có thể nói cho ta biết tên của ông không? Dù chết ta cũng muốn biết mình bại trong tay ai.
Giọng Hàn Triệt truyền tới:
- Công tử quá khen rồi, tiện danh của lão hủ chẳng đáng nhắc tới, là mưu sĩ của người ta, không biết tên họ là tốt nhất, nhưng nếu công tử đã hỏi tới, vậy lão hủ tên là Vô Thiệt.
Đơn Ưng nghe câu này cái đùi gà cầm trong tay rơi bộp xuống đất, người giữ nguyên tư thế hóa đá, Trình Phong, Tần Chiến mắt tròn xoe, không ngờ Lưu Phương vô xỉ như thế.
- Ta nhớ rồi, Vô Thiệt tiên sinh, thế nào cũng có báo đáp, ta chết, nhưng chuyện chưa kết thúc đâu, từ từ rồi sẽ có thần nhân khác tới, lần này các ngươi thắng, chẳng biết lần sau còn thắng được không. Kim giáp thi xuất hiện, phía sau còn có sáu thi thể nữa mới thành chín xác đón khách, thần nhân phải ra ngoài đời, không cho thần nhân lăn lộn nhân gian làm nhân gian tăm tối hỗn loạn, bọn ta dù sao cũng là người ngoài, có thể khống chế, không thể tự mình làm.
- Bàng Quyên xuất thế, cho nên Tôn Tẫn phải đi bắt hắn về. Thương Ưởng xuất thế, nên bị ngũ mã phân thây. Triều Thác xuất thế, cho nên bị hoàng đế giết chết. Gia Cát Lượng xuất thế, nên cả đời có Tư Mã Ý làm địch. Đều là nhân vật kiệt xuất, Vân Diệp ngươi xuất thế, Hàn Triệt ta không phải là đối thủ, nhưng thần nhân thế nào cũng có cách, thế nào cũng kiếm cho người kẻ địch không đánh lại được, thần nhân không thể làm loạn nhân gian, bất kể là ai, muốn nhân gian đi con đường tốt nhất là không được, thế nào cũng phải quay lại con đường ban đầu, đó là luật. Nói với Vân Diệp, đó là vận mệnh của y, y không thoát được đâu, huy hoàng qua đi, sẽ quay về bình đạm...
Đơn Ưng đột nhiên vung tay biến tay thành đao chém mạnh vào sau cổ Hàn Triệt, Hàn Triệt khựng người, ngất xỉu, một viên thuốc màu vàng từ miệng rơi ra.
*** Nôm na là khi sang giàu không bỏ vợ theo mình lúc nghèo khó. Điển cố thời gì đó, đại khái có ông vua có bà chị góa, có viên quan săn sóc vợ khi ốm đau, đích thân đút cơm cho vợ. Vua cảm phục đại khái ướm hỏi " sang đổi bạn, giàu đổi vợ", ý là mầy có muốn lấy chị tau không? Chị vua mà không thể làm vợ bé được, viên quan kia muốn lấy tất nhiên phải bỏ vợ, mới đáp, tao khang chi thê bất khả hạ đường. Mình chả nhớ ông vùa nào và vị quan nào nữa, chỉ biết ở bển.